Lâm Tam Tư nhanh chóng ăn xong điểm tâm, đem bát đũa rửa sạch rồi mới
chạy vào thư phòng.Giờ đã gần trưa, ánh mặt trời chiếu vào phủ thái tử
rộng lớn, đâm vào mắt khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Lâm Tam Tư đặc biệt sợ nóng, vừa mới thay quần áo sạch sẽ mà lúc này đã
lại thấy hơi ướt rồi, nâng tay lau mồ hôi trên trán, ánh mắt từ trong
vách tường cao nhẹ nhàng nhìn ra phía ngoài!Trước đây mỗi khi thời tiết
nóng bức, phụ thân và mẫu thân đều nhanh chóng sai người đi mua băng đặt trong phòng nàng, khí lạnh từ khối băng tỏa ra lập tức thổi bay bầu
không khí khô nóng.Nghĩ lại khiến cho lòng Lâm Tam Tư vô cùng khó chịu,
không biết hiện giờ cha mẹ thế nào rồi? Tuyên nhi ở nhà bá phụ có quen
không? Tuy rằng nàng vào phủ thái tử hầu hạ điện hạ mục đích là để cứu
tiểu đệ Tuyên nhi ra, nhưng trong Lâm phủ đã sớm không còn ai, nàng cũng không thể chiếu cố cho Tuyên nhi được, liền dùng hết số bạc trên người
để đưa Tuyên nhi ra khỏi ngục rồi gửi cho bá phụ chiếu cố.Chỉ có điều
Tuyên nhi từ nhỏ chưa từng rời xa cha mẹ, e là cần một thời gian dài mới có thể thích ứng được.
Lâm Tam Tư thật muốn tìm một cơ hội để ra phủ, tới nhà đại bá thăm Tuyên nhi một chuyến, nghĩ xong liền chạy đến thư phòng.
Lâm Tam Tư thoáng có chút kinh ngạc, thường ngày cửa thư phòng luôn
đóng, nhưng lúc này cửa lại mở toang, từ bên ngoài nhìn vào, nàng thấy
Hoắc Dực đang đứng ở trước bàn, tay nắm bút lông lộ ra khớp xương rõ
ràng viết cái gì đó, con ngươi đen tản ra khí tức trầm ổn, sườn mặt nhìn vô cùng lạnh lùng, ống tay áo dài hiện ra, giống như một tiên nhân lạnh lùng tuyệt tình.
Lâm Tam Tư thấy vậy nhưng vẫn gõ cửa.“Điện hạ.”
“Vào đi.”
Lâm Tam Tư bước một bước vào, sau đó đứng ở một bên, không đi tiếp vào trong nữa.
Hoắc Dực nâng mắt nhìn Lâm Tam Tư, thấy nàng lẳng lặng đứng ở cửa chờ,
không động cũng không nói, lông mi đen nhánh dài mảnh cụp xuống nhìn như cánh bướm, xinh đẹp và mềm mại.
Hoắc Dực môi mỏng hơi nhếch lên, nói:“Tới đây.”
Lâm Tam Tư vâng lời đi đến, nàng đoán là Hoắc Dực gọi nàng đến thư phòng để giúp hắn mài mực, nhưng hiện tại lại phủ định suy đoán này, lấy tính tình lạnh nhạt của Hoắc Dực thì tuyệt đối sẽ không cần nàng ở bên cạnh
hầu hạ.Dù là như thế thì nàng vẫn như cũ đứng bên cạnh bàn đặt nghiên
mực, lẳng lặng chờ.
Hoắc Dực đặt bút xuống, nói: “Cầm lấy cái này rồi bôi vào tay đi.”
Trong lòng Lâm Tam Tư vô cùng kinh ngạc, buổi sáng vội vàng làm việc nên vết thương ở mu bàn tay chưa kịp thoa thuốc, vừa rồi tắm xong thì thấy
nổi mụn nước, hiện giờ có chút sưng đỏ.Nghe Hoắc Dực nói, Lâm Tam Tư
bỗng cảm thấy vết thương trên mu bàn tay nhói đau, như thể gân cốt bị
người ta chọc vào vậy! Lâm Tam Tư kín đáo dùng ống tay áo che lại vết
thương, ngẩng đầu nhìn Hoắc Dực, thấy mặt hắn lạnh lẽo như dòng sông
băng, không thể hiện ra điều gì khác thường, liền nhìn theo hướng hắn
đang chỉ, thấy trên bàn có một chiếc hộp xanh hình tròn, lớn hơn nửa bàn tay, trên hộp có khắc một bông hoa màu trắng, Tam Tư biết đó là cao
ngọc linh rất quý giá, trong phòng mẫu thân nàng từng có một hộp, là do
phụ thân phải vất vả nhờ các mối quan hệ mới có được, mẫu thân nàng luôn xem nó như báu vật, nói nếu bị thương thì chỉ cần bôi cao ngọc linh là
được, không chỉ mau lành mà còn không để lại một vết sẹo nào.
“Điện hạ, cái này cho nô tỳ sao?” Lâm Tam Tư do dự nhìn Hoắc Dực, có chút kinh ngạc nói.
Hoắc Dực rũ mắt nhìn chằm chằm vào nét mực chưa khô, hờ hững gật đầu, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.
Sau khi được thái tử xác nhận, trong lòng Lâm Tam Tư tồn tại một sự nghi hoặc không thể giải thích được, bàn về nhan sắc, nàng tự nhận mình rất
bình thường, thả vào trong đám đông khẳng định sẽ không thể nổi bật
được, mà người cao quý như thái tử điện hạ không biết đã gặp qua bao
nhiêu thiên kim tiểu thư, quốc sắc thiên hương rồi, hà cớ gì lại đi chú ý đến nàng? Còn nói về thời gian, nàng dẫu sao cũng chỉ mới hầu hạ thái
tử điện hạ mấy ngày mà thôi, nên cũng không thể nảy sinh tình cảm gì
được... Một khi đã vậy thì vì sao điện hạ còn muốn đưa cao ngọc linh cho nàng?
Lâm Tam Tư đoán không ra tâm tư của Hoắc Dực, nhưng cũng tự biết là thân phận của mình nay đã khác trước, nếu đã quyết định ôm đùi vàng của thái tử thì nàng không thể tỏ ra quá khác người được, tránh cho điện hạ lại
cảm thấy nàng không biết điều. Nàng cầm lấy cao ngọc linh, cúi người
trước điện hạ: “Tạ ơn điện hạ ban thưởng.”
Hoắc Dực phất tay với Lâm Tam Tư, ý bảo nàng có thể đi ra ngoài, Lâm Tam Tư đang chuẩn bị rời đi thì lại liếc thấy trong nghiên mực đã sắp hết
mực viết rồi, trước đây nàng cũng đã quen với việc mài mực cho phụ thân, bèn mở miệng nói: “Điện hạ, mực sắp hết rồi, để nô tỳ giúp người mài
mực.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Lâm Tam Tư đã hối không kịp, nàng lại quên mất là mình đang ở thư phòng, nơi đây giống như là cấm địa vậy, điện hạ vốn
không dễ dàng cho người khác vào, nhưng lời đã nói ra không thể thu lại, nàng có chút ảo não đứng yên tại chỗ, chờ bị thái tử điện hạ đuổi ra
ngoài.
Hoắc Dực nâng mắt liếc Lâm Tam Tư, tròng mắt tối tăm lạnh lùng nhìn, cảm giác như có một bức tường ngăn được tạo ra để chia cách hai người vậy.
“Lúc ta luyện chữ không thích có ai đứng bên cạnh.”
Lâm Tam Tư cảm giác như từ cổ mình trở lên trên đều đang đỏ rực như bị
thiêu đốt, đều là do vừa nãy quá mức kích động, chỉ sợ điện hạ lại cho
rằng nàng được đằng chân lân đằng đầu, chỉ là một hộp cao ngọc linh mà
thôi, nàng sẽ không vì thế mà có những suy nghĩ quá phận đâu! Muốn lên
tiếng giải thích nhưng lại sợ càng bôi càng đen, hơn nữa nhìn sắc mặt
điện hạ thì hình như người không được vui cho lắm.“Vâng, nô tỳ xin phép
cáo lui.” Nàng cũng không dám ngốc nghếch ở đây lâu hơn nữa, bèn cầm
chặt cao ngọc linh trong tay rồi xoay người đi ra ngoài.
Ra khỏi thư phòng, áng nắng chói chang chiếu vào khiến Lâm Tam Tư cảm
thấy bừng tỉnh, tuy vào phủ đã mấy ngày, nhưng tính tình điện hạ hỉ nộ
vô thường, vừa nãy còn khiến cho người ta cảm động muốn rơi nước mắt,
thế mà một lát sau lại thay đổi chóng mặt làm người ta không biết phải
làm sao! Nàng xòe tay ra, nhìn cao ngọc linh mà chỉ biết miễn cưỡng nở
nụ cười. Giờ cũng không còn sớm nữa, nàng phải đi giặt sạch đống quần áo thay hôm qua, sau đó chuẩn bị cơm trưa, rửa rau đong gạo này nọ, bôi
cao ngọc linh bây giờ thì cũng không có tác dụng, nên nàng đành cất nó
vào trong túi áo.
Có kinh nghiệm làm việc ở phòng y phục phủ Ninh vương rồi nên lúc này
Lâm Tam Tư giặt quần áo cũng không vất vả lắm, huống hồ chỉ có hai bộ
quần áo của điện hạ và nàng, lại là y phục mỏng mùa hè nên giặt rất
nhanh là xong! Phơi y phục xong, nàng liền đi vào phòng bếp chuẩn bị
thức ăn, đang xào món đầu tiên thì sắc trời bỗng thay đổi, giống như
trời sắp mưa, nàng nghĩ chắc phải một lúc mới mưa nên định làm xong món
đầu tiên rồi mới đi rút quần áo.Nhưng chưa đợi nàng làm xong món đầu
tiên thì sấm chớp đã ập tới, mưa bắt đầu rơi!
Lâm Tam Tư không kịp lấy áo che mưa mà vội vàng xách giỏ đựng y phục rồi hấp tấp chạy ra ngoài, trong lòng hối hận vì mình đã quá chủ quan.Y
phục của nàng thì không cần để ý, nhưng y phục của điện hạ thì nhất định không được để bị ngấm mưa.
Hoắc Dực vừa mới viết xong chữ, bỗng cảm thấy hơi nóng ruột, ngoài cửa
sổ gió lùa vào từng cơn làm đống giấy trên bàn bị thổi bay tán loạn,
từng tờ giấy sột soạt rơi xuống, tựa như một đêm mưa hai năm trước, phủ
của hắn bị cấm vệ quân bao vây, bốn phía đèn đuốc sáng rực, chiếu vào
khiến mắt hắn đau nhói, âm thanh của ánh lửa và tiếng mưa đan xen hôm đó đến bây giờ hắn vẫn không quên được, sau đêm đó, hắn bị phụ hoàng đoạt
đi binh quyền, cướp mất sự tự do, cô đơn ở trong phủ thái tử không có
lấy một chút sinh khí, người bên ngoài nhìn vào đều cảm thấy hắn giống
như một cái xác không hồn vậy!
Hoắc Dực đi đến trước cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh mắt bỗng trở nên rét
lạnh, hình ảnh trước mắt khiến cho hắn cảm thấy như bị một áp lực vô
hình nào đó xuyên thủng, làm cho người ta sợ hãi.
Lúc Lâm Tam Tư chạy ngang qua thư phòng thì thấy Hoắc Dực đang đứng
trước cửa sổ, nàng cũng không kịp hành lễ mà vội vàng chạy vút qua Hoắc
Dực như một cơn gió, miệng vẫn không quên giải thích: “Điện hạ, y phục
vẫn còn đang phơi bên ngoài, nô tỳ phải đi rút về…”
Hoắc Dực thu hồi lại suy nghĩ, nghe vậy không khỏi nhíu mày, nghiêng
người nhìn ra bên ngoài, từ sau khi hắn bị giam cầm, đám đầy tớ trong
phủ cũng bị bắt đi hết, chỉ để lại hắn và Dung bà bà, Dung bà bà dù sao
cũng đã lớn tuổi, đi lại khó khăn, vì để tiện làm việc nên đã thu nhỏ
phạm vi sinh hoạt, đem chỗ ăn, mặc, ở, đi lại gộp chung vào một nơi! Lúc này hắn chỉ cần hơi nghiêng người là có thể nhìn thấy chỗ phơi quần áo
rồi.
Lâm Tam Tư vội chạy đến chỗ dây phơi, mưa đã rơi như trút nước, nàng
nhanh chóng lấy quần áo của điện hạ xuống, cẩn thận đặt vào trong giỏ đã được phủ áo mưa lên, bảo đảm mưa không làm ướt quần áo điện hạ rồi mới
xoay người đi tới chỗ phơi quần áo của mình.Mưa rất to, nàng chỉ chậm
chân một tí là y phục đã bị ướt gần hết rồi, nàng nhanh chóng lấy y phục của mình xuống, sau đó ôm vào trong ngực rồi chạy về.
Mưa càng lúc càng to khiến người Lâm Tam Tư ướt sũng, không biết có phải do mưa làm tầm mắt của nàng mờ đi hay không mà lúc chạy nàng không nhìn rõ đường đi, chân bị vấp nên cả người bổ nhào xuống đất, nàng theo bản
năng giơ cao cái giỏ trong tay lên, còn mình thì nặng nề ngã xuống, đồng thời tay lại bị đập vào một khối đá nhọn, toàn thân cực kỳ đau đớn!
Lâm Tam Tư nhịn đau rồi chật vật bò dậy, bỗng nhiên lại cảm thấy xung
quanh mình mưa không còn rơi nữa, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Hoắc Dực
không biết đã đứng trước mặt nàng từ bao giờ, bạch y trắng như tuyết,
dáng vẻ anh tuấn, đôi mắt thâm sâu nhìn không thấy đáy, sắc mặt buồn vui không rõ, khiến cho nàng cảm thấy thấp thỏm lo âu.