Con Đường Trở Thành Sủng Phi

Chương 147: Chương 102.3


trướctiếp

Hoắc Dực ra vẻ thần bí khó lường, nói: “Vương thúc háo sắc thành tính, trên đường gặp mỹ nhân, có phong lưu chút cũng là chuyện bình thường.”

Lâm Tam Tư bừng tỉnh đại ngộ, mở to đôi mắt trong veo, nói: “A, ta hiểu rồi, có người sẽ đóng giả làm Đoàn vương đi lên xe ngựa tới dự tiệc, trên đường gặp mỹ nhân do chàng sắp xếp từ trước, cuối cùng Đoàn vương giả sẽ đi theo mỹ nhân kia, như vậy sẽ thành ra Đoàn vương vừa không có ở Nam Cống Sơn, vừa không thể đến dự yến tiệc để tránh bị phát hiện là Đoàn vương giả, thế là điện hạ và Đoàn vương thật ở đây có thể an tâm mà bàn chuyện rồi.”

Hoắc Dực tỏ vẻ tán thưởng, cúi người bắt lấy đôi môi đỏ mọng của nàng, dịu dàng hôn, môi lưỡi dây dưa triền miên, hương thơm từ hơi thở nàng truyền tới, khiến cho lòng hắn nhộn nhạo.

Hoắc Dực muốn ngừng lại mà không được, rồi lại biết không thể tốn thời gian thêm nữa, liền cố gắng khống chế tâm trạng, nhìn gương mặt thẹn thùng của nàng, nói: “Xem ra, Tam Tư của ta càng ngày càng thông minh rồi.”

Lâm Tam Tư cười khanh khách không thôi, ra vẻ khiêm tốn sau khi được khen ngợi: “Vậy phải cảm ơn điện hạ vì đã dốc lòng dạy dỗ ta.”

Hoắc Dực khẽ nhíu mày, dáng vẻ như đang có điều quan trọng cần suy nghĩ, nói: “Nếu vậy thì ở phương diện khác ta phải dạy nàng nhiều hơn mới được, vừa rồi nàng không hề cố gắng khi đáp lại ta gì cả.” Dứt lời liền cù nhẹ vào eo nàng, khiến Lâm Tam Tư không nhịn được mà vặn vẹo uốn éo.

“Điện hạ, chàng đừng đùa nữa mà, nhỡ không cẩn thận thì cả hai chúng ta sẽ rơi xuống chân núi đó.”

Nghe Lâm Tam Tư nói, Hoắc Dực liền không cù nữa, nhưng cũng không lên tiếng đáp lại, một lát sau vẫn không thấy lên tiếng, chỉ khác là Hoắc Dực ôm nàng ngày một chặt, cảm giác như mặt của hắn đang chôn sâu vào phần tóc trên cổ nàng, khiến nàng hơi ngưa ngứa.

Hoắc Dực đột nhiên trầm tĩnh trở lại, Lâm Tam Tư cũng không nói chuyện nữa, một lúc lâu sau hắn mới lên tiếng: “Nếu ta có thể được cùng nàng ngã xuống, thì dù có chết ta cũng không thấy hối tiếc.”

Lâm Tam Tư nghe vậy thì tâm trạng khẽ trùng xuống, Hoắc Dực không phải chưa từng nói lời tâm tình, nhưng mọi khi Lâm Tam Tư nghe xong đều chỉ mỉm cười cho qua, còn lần này, nàng lại thấy vô cùng xúc động.

Đem mặt dán chặt vào lồng ngực Hoắc Dực, nghe tiếng tim đập của hắn, chậm rãi nói: “Điện hạ, gặp được chàng là chuyện hạnh phúc nhất trong đời ta, cảm ơn chàng.”

trướctiếp