“Tiểu Hiên, mẹ về
rồi.” Du Nhiên sau khi lái xe vào gara liền dẫn Lập Hằng cùng Lập Chi
Chi vào nhà, đưa dép bông cho hai người rồi lên tiếng gọi đứa con trai
bị ở nhà một mình từ sáng đến giờ. Gara nằm hoàn toàn tách biệt với nhà
chính, nó nằm ở góc bắc của vườn hoa, được nối với nhà chính bằng một
hành lang dài băng ngang qua khu vườn.
“Rầm…rầm…”
Rất
nhanh từ trên lầu truyền xuống tiếng những bước chân nhỏ chạy xuống, đợi đế khi ba người yên vị trên ghế salon thì cũng thấy được cái bóng nhỏ
chạy nhanh xuống cầu thang trên tay còn đang cầm một cái laptop mới mua
cùng Lập Hằng cách đây không lâu.
“Mẹ, mẹ về rồi!” Tiểu Hiên chạy xuống đầu tiên là đến bên người của Du Nhiên hạ xuống trên má cô một nụ hôn chào hỏi thuận thế ngồi luôn vào lòng cô, để chiếc laptop lên hai
chiếc đùi nhỏ nhắn.
“A! Chú Lập Hằng. Cháu chào chú, còn cô xinh
đẹp bên cạnh là em gái của chú ạ?” Làm xong các động tác quen thuộc,
tiểu Hiên mới chú ý đến trong phòng còn có thêm hai người nữa, cậu liền
lên tiếng chào hỏi.
“Chào con tiểu Hiên. Đây là em gái chú, cô
Chi.” Lập Hằng nhìn chú chim nhỏ lâu ngày không gặp tâm liền cảm thấy
dịu dàng đi như có một dòng nước ấm chảy qua, cảm giác này anh rất
thích.
“Cô Chi, xin chào cô. Cháu là tiểu Hiên lần đầu gặp mặt
rất vui được làm quen với cô, cô xinh đẹp.” Tiểu Hiên gửi cho Lâp Chi
Chi một cái cười híp mắt cùng câu chào ngọt như được bôi mật lên vậy.
“Ai ui, chào cháu tiểu Hiên. Du Nhiên đây là con trai của bạn sao, thật là
đáng yêu. Tiểu Hiên, cô cũng rất vui khi gặp được một đứa bé đáng yêu
như con.” Từ khi cậu bé này xuất hiện cô liền không rời mắt được, cảm
giác với cậu bé này rất thân quen, đặt biệt là đôi mắt thật giống, ngũ
quan tuy không như đúc nhưng vẫn có thể thấy được bóng dáng của một
người. Trên đời này liệu có sụy giống nhau đến như vậy sao? Chẳng lẽ
Thiên Đình còn có chị em họ hàng gì hay sao cơ chứ?
“Mẹ ơi giúp
con đi, cái chương trình này con đã chạy thử rồi nhưng không biết là sai ở đâu cả?” Tiểu Hiên không biết được Lập Chi Chi đang nhìn mình mà nhớ
đến một người, trong đầu cậu giờ chỉ là toàn là các chương trình mà cậu
đã mất cả một buổi sáng vẫn chưa tìm ra lỗi sai ở đâu.
Du Nhiên
nhìn lên màn hình laptop của con trai, trên đó toàn bộ đều là số liệu
cùng các bài toán trong phần mền IBS, một phần mền bị lỗi mà cô đã viết
ra, tuy nói lỗi cũng không hẳn chỉ là so với những phần mền sau này thì
nó không được tốt bằng thôi. Tiểu Hiên cách đây nữa năm lại rất có hứng
thú với máy tính hơn nữa lại có thể hiểu những thứ khô khan này chỉ sau
một lần giảng giải. Đôi khi cô tự hỏi có phải mình đã sinh ra được một
đứa con thiên tài hay không, nhưng hiện tại nó chỉ mới có hơn ba tuổi
rưỡi lại có thể nắm được những kiến thức của các chuyên viên máy tính
học vài năm mới có thể làm được.
Mười ngón tay nhưng múa lướt nhẹ trên bàn phím, rất nhanh một chuỗi ký tự hiện ra trên màn hình kèm theo là các đoạn được tô đỏ và chú thích, Du Nhiên dùng các câu lệnh sắp xếp chúng vào trật tự nhất định, cách thao tác rất nhanh và dứt khoát.
“Tiểu Hiên, là ở chỗ này. Là lũy thừa của n chứ không phải tích của n, khi
đặt vào câu lệnh là n cộng một thì khi ở câu xuất nó mới tự đếm tăng
dần, các bước sau sẽ theo đó mà tính tiếp.” Du Nhiên di nhẹ ngón tay lên màn hình, chỉ cho tiểu Hiên biết được lỗi nhằm ở đâu.
“Vâng mẹ!”
“Tiểu Hiên, con ở đây chơi với cô chú nhé! Mẹ đi nấu cơm.” Nói rồi để tiểu
Hiên ngồi sang một bên khẽ gật đầu với hai anh em họ Lập rồi bước vào
nhà bếp.
Lập Hằng nhìn theo bóng lưng Du Nhiên cho đến nó khuất
bóng ở cuối hành lang, trong đáy mắt thoáng chút ôn nhu mà có lẽ anh
cũng không nhận ra.
“Tiểu Hiên, lại đây cô hỏi này!” Lập Chi Chi
đem đứa bé kéo lại ngồi trên đùi mình, đối với cậu bé này dù chỉ mới gặp lần đầu nhưng cô lại cảm giác rất thân thiết. Cậu bé cho với Phàm Minh
Phong con trai cô cũng không chênh lệch nhau cho lắm, có lẽ hơn thua
nhau chừng vài tháng.
“Vâng có chuyện gì sao cô Chi?” Tiểu Hiên để
cho cô xinh đẹp kia đặt mình lên đùi, lúc nãy cậu thấy rõ khi mẹ nhìn
người cô này ánh mắt rất dịu dàng cùng độ ấm, so với dì Hoa còn có vẻ
thân thiêt hơn, cho nên cậu mới để yên để cô ấy ôm mình đặt lên đùi.
“Tên đầy đủ của con là gì, tiểu Hiên?”
“Là Phạm Minh Hiên.” Cùng họ sao?
“Vậy ngày sinh của con là bao nhiêu?”
“Là 2*/1*/20**.” Cách này Thiên Đình rơi xuống vách đá là tám tháng rưỡi?
“Tiểu Hiên, con…” Vốn dĩ Lập Chi Chi còn muốn hỏi xem ba của tiểu Hiên là ai
nhưng lời chưa kịp thốt ra đã bị Lập Hằng ngồi một bên cắt ngang.
“Tiểu Hiên, con làm tiếp phần mền của mình đi không cần chú ý đến cô chú.”
Lập Hằng khẽ trừng mắt với Lập Chi Chi, ra hiệu cho cô không được nói nữa,
làm cho Lập Chi Chi cảm thấy rất bức bối, lại không dám lên tiếng hỏi.
Lập Chi Chi khó hiểu nhìn anh hai của mình, sao anh lại ngăn cản cô lại, có phải anh đã biết cái gì hay không. Nhưng ở đây là nhà của Du Nhiên hơn
nữa lại có tiểu Hiên ở đây không là cô đã lập tức lên tiếng hỏi.
Đè nén suốt cả buổi cơm cuối cùng khi lên xe, LẬp Chi Chi cũng không chịu chờ về nhà được mà liền lên tiếng hỏi.
“Anh…”
“Chi Chi, đừng có lát về anh cho em coi tài liệu.” Lập Hằng cưng chiều nhìn
đứa em duy nhất của mình vì nóng lòng mà ngay cả dây an toàn cũng không
chịu cài, khẽ khom người đem dây cài lại đàng hoàng cho cô rồi điều
khiển xe chạy ra khỏi biệt thự
“Tài liệu em sẽ xem sau nhưng hiện tại em muốn biết vài thứ được chứ? Anh hai?” Lập Chi Chi ôm lấy cánh
tay của anh hai mình làm nũng, tuy đã gần hai lăm nhưng trước mặt người
anh tài giỏi này cô luôn như một đứa trẻ mãi không lớn được.
“Được, em hỏi đi.”
“Anh có phải anh cũng cảm thấy Du Nhiên và tiểu Hiên có nét giống với Đình Đình không? Đặc biệt là đôi mắt màu nâu nhạt ấy.”
“Giống nhưng là không phải. Du Nhiên có cả một quá khứ mà anh đã đi chứng
thực. Từ nhỏ sống với ông trên một ngôi trường dạy trung y nổi tiếng
trên núi ở Trung Quốc, cách đây ba năm chính thức ra mắt giới thuật với
những kỹ năng phẩu thuật khéo léo lại có khả năng thành công cao ở những ca mà ai cũng lắc đầu.”
“Nhưng…nhưng liệu có thể trùng hợp như vậy sao? Hay Du Nhiên là họ hàng gì đấy của Đình Đình?”
“Không thể, về vấn đề gia đình của Đình Đình nói đơn giản cũng không hẳn nhưng phức tạp lại cũng không chắc, nhưng là Du Nhiên thì lại rất rõ, từ đời
ông ngoại của cô ấy đều là con một, bên nội cũng thế, hoàn toàn không có liên hệ gì với Đình Đình được.”
“Vậy…ba của tiểu Hiên là ai?”
“…” Sắc mặt của Lập Hằng bỗng nhiên âm trầm đi, tuy nhiên rất nhanh lại trở lại như bình thường rồi từ tốn trả lời với Lập Chi Chi. “Là một người
bạn từng học của Du Nhiên, sau khi tiểu Hiên được ba tháng thì hai người ấy đăng ký kết hôn, nhưng được một năm sau thì lại liền ly dị, sau khi
ly dị thì Du Nhiên chuyển sang Đức làm việc một năm, còn anh ta sau khi
ly dị liền đi khám phá rừng Amazon đến nay cũng rất ít bắt được thông
tin của người này.”
“Chẳng lẽ đó thật sự chỉ là trùng hơp? Em
không tin đâu, em nhất định phải làm rõ những nghi vấn trong lòng mới
được.” Lập Chi Chi nắm chặt tay lại ánh mắt kiên định một bộ dạng nhất
định sẽ làm tới cùng.
“Em định làm gi?” Lập Hằng bật cười nhìn bộ dạng đáng yêu của em mình, không biết trong cái đầu nhỏ kia đang nghĩ
cái gì nữa đây không biết.
Lập Chi Chi suy nghĩ một chút rồi
quyết định nói cho Lập Hằng nghe về những gì mình suy nghĩ dù sao để
thành công thì cũng cần anh hai giúp đỡ mà.
Nghe những gì mà cô
em gái vừa nói xong, hai mắt Lập Hằng liền sáng lên, sao anh không nghĩ
đến khía cạnh này nhỉ, sau khi vỗ vỗ đầu khen ngợi cô em, Lập Hằng liền
tập trung lái xe nhưng thật ra là đang sắp xếp mọi thứ thành một kế
hoạch.
Hai người ngồi trên xe đang bàn tính chuyện lại không hề
biết người mà họ đang nghỉ đến đang chuẩn bị để đi đến một hòn đảo tư
nhân, nay đây sẽ có một sự thay đổi ngoạn ngục về số phận của cả ba
người bọn họ.