“ Chú Lập Hằng, chú
Nghiêm Phong thật biết hưởng thụ nha…tay nghề của Dì Hoa chỉ sau mỗi mẹ
cháu thôi đấy!” Tiểu Hiên thu hồi tầm mắt đang nhìn một bóng lưng chật
vật đi nhanh như đang chạy trốn.
“ Vậy sao?!” Lập Hằng có chút
kinh ngạc với lời nói của tiểu Hiên, anh không dưới một lần nghe tiểu
Hiên khen mẹ nấu ăn ngon nhưng không ngờ lại có thể hơn cả tay nghề của
Hoa Nhược Linh – đầu bếp hàng đầu hiện nay.
“ Chú Lập Hằng, chú
chờ chúa chút nhé, cháu phải đi tắm cái đã. Trên bàn có trà được pha với sương hoa mai trong vườn đấy, rất thơm chú uống thử đi.”
"Được
rồi, cháu đi tắm mau kẻo cảm lạnh" Lập Hằng nheo đôi mắt cười nhìn chú
bé đáng yêu như chú chim nhỏ khuất dần ở phía cầu thang. Tầm mắt nhìn
lại bình trà cổ trên bàn, tay nâng lên, thủ cước liền rót ra một ly cho
chính mình.
Nâng ly trà lên hít một hơi, quả nhiên có thoang
thoảng hương mai trong đó. Mùi hương nhẹ mà thanh mát khiến Lập Hằng kìm không được mà uống thêm vài ly.
Tầm mắt lướt quanh phòng khách,
Lập Hằng có chút tán hưởng người đã bày trí căn phòng này. Nhìn sơ có vẻ rất sơ xài, đơn giản, chỉ có vài bức tranh nghệ thuật, một chiếc đồng
hồ quả lắc và vài đồ trang trí tinh xảo bằng pha lê nhưng mà lại tạo cho căn phòng trở nên tinh tế càng ấm cúng hơn.
Nơi đây rất có hương vị của gia đình.
Tầm mắt đột nhiên dừng lại ở một bức tranh đặt trên kệ tivi. Đó là tấm hình có ba người, một là tiểu Hiên chú bé mặc trên mình một bộ áo thun quần
jean thoải mái được một cụ ôm trong lòng.
Ông cụ một thân áo
trắng, phiêu dạt như tiên một mái tóc cùng râu dài bạc trắng như cước.
Nhìn qua thật không đoán được tuổi của ông, bề ngoài trông lớn tuổi
nhưng làn da sắc mặt cứ như mới vừa trung niên. Thật là một người kì lạ.
Chỉ là khi ánh mắt nhìn đến cô gái bên cạnh lại chợt cứng sượng lại. Nếu
nói tiểu Hiên có một đôi mắt giống Thiên Đình đến tám phần thì cô gái
này là một bản sao. Hơn nữa khí chất bên người cô làm anh cảm thấy rất
quen thuộc.
Đã từng luôn đứng sau lưng dõi theo bóng cô nên cho
dù chỉ là bóng lưng lướt qua anh cũng có thể nhận ra cô. Người con gái
này sao có thể giống Thiên ĐÌnh đến như vậy.
Lập Hằng nhìn bức
hình đến ngẫn người cho đến khi phía cầu thang truyền đến âm thanh ríu
rít của chú chim nhỏ tiểu Hiên, ánh mắt thu hồi tầm mắt đưa mắt nhìn đôi người mới xuất hiện ở chân cầu thang.
"Mẹ, dì Hoa bảo mẹ mệt sao ? Mẹ có chỗ nào không ổn sao, ăn xong chúng ta đi bệnh viện nhé ?"
"Mẹ không sao, dì Hoa của con chỉ làm quá lên thôi. Hôm nay thế nào, có mua được gì không?" Du Nhiên đã khôi phục lại vẻ mặt ngàn năm không đổi của mình chỉ là trong giọng nói vẫn lộ ra sự quan tâm, ánh mắt sáng lên vẻ
ôn nhu của một người mẹ.
"Dạ tốt mẹ, con lựa được vài thứ tốt. Tối sẽ cho mẹ xem nhé !".
"Được.".
"À mẹ, người con nói với mẹ cũng đã đến. Con đang để chú ấy chờ ở phòng khách."
"Con để một mình khách chờ sao? Thôi nhanh kẻo khách chờ". Du Nhiên vừa dứt
lời thì hai mẹ con cũng đã nhìn thấy Lập Hằng đang đưa mắt nhìn về hướng này. Tiểu Hiên thấy vậy liền kéo mẹ về hướng phòng khách.
Lập
Hằng mín chặt môi lại, cố gắng không để tiếng kinh hô của mình thoái ra
khỏi miệng. Sao có thể giống đến như vậy, ngoài trừ khuôn mặt chỉ giống
đến ba phần thì mọi thứ còn lại, dáng vẻ, khí chất, thế đi, giọng
nói…đều như là Thiên Đình thứ hai trên đời.
Du Nhiên đánh giá
người trước mặt này chỉ nhìn sơ qua liền có thể thấy được anh là một
người tuấn mỹ, mỗi góc cạnh trên mặt đều như được trạm trổ nên. Thân
hình cao lớn, vững chắc. Bộ âu phục vừa vặn tôn lên vóc dáng hoàn mỹ
chuẩn như người mẫu. Chỉ có điều ánh mắt anh quá thâm trầm, anh hẳn là
một người rất nguy hiểm.
Không biết từ đâu, trong đầu Du Nhiên
trào ra một luồng thông tin. Toàn thân người này toát lên hàm ý lạnh lẽo cự tuyệt không cho ai đến gần. Ánh mắt chuyển động theo sát mọi diễn
biến xung quanh nhưng lại như chỉ tập trung nhìn một điểm. Có thể căng
thẳng, cơ chân cơ tay có chút cứng ngắc, toàn thân rơi vào thế tự vệ,
cảnh giác cao độ với mọi việc xung quanh.
Bàn tay khép hở để
ngang đùi như vô hại nhưng chỉ một chút sát khí nổi lên cây súng đang ở
trên thắt lưng lập tức xuất hiện trên tay anh.
Anh ngồi thẳng
lưng trên ghế, chân trái cách chân phải một khoảng rộng bằng vai, chếch
lên phía trước nữa bàn chân. Nhìn qua cũng chỉ là một tư thế ngồi đẹp,
nhưng Du Nhiên lại cảm thấy nếu bị tập kích đột nhập từ phía sau thì
chân trái sẽ trụ lại để anh xoay người ngồi sang chiếc ghế bên kia tay
đồng thời sẽ xuất hiện súng và anh sẽ kịp phản kích.
Hay là nếu
bị tập kích bên trái sẽ là một cú đá móc, bên phải sẽ là một cú đá xoay
kiểu taekwondo, trước mặt sẽ là một phát súng mất mạng.
Thậm chí
cô còn có thể đoán được cây súng ngắn đang chắt trên lưng của anh là một loại súng đã được cải tiến từ súng lục R4, tốc độ đạn đạt 300 m/s trên
súng có thiết bị giảm thanh, có thể phát ra liên tiếp 20 viên đạn, tầm
sát thương đạt 500 m, trong 30 thước bất chấp mọi loại áo chống đạn.
Du Nhiên rùng mình, khẽ lắc đầu lại một cái, đem những ý nghĩ kỳ quái kia
ném ra khỏi đầu. Cô cũng không rõ sao mình lại có những thông tin ấy
trong đầu, cứ như là một loại trực giác.
Phải chính là trực giác.
Du Nhiên đem tầm mắt lại người đàn ông kia, hiện tại mọi thứ đã bình
thường trở lại trong tầm mắt cô chỉ còn lại một nhân vật nam tuấn mỹ có
thể so với các thiên vương điện ảnh hiện tại
Lúc này Du Nhiên chợt nhận ra cô đã bị đứa con này kéo đến trước mặt người đàn ông lúc nào không hay.
“ Chú Lập Hằng, lại để chú chờ lâu rồi. Giới thiệu với chú đây là mẹ kính yêu của cháu. Còn mẹ đây là người mà con nhắc với mẹ hôm trước đấy.”
Không để ý đến hai người lớn vẫn trầm mặc đáng giá nhau, tiểu Hiên liền
như chú chim nhỏ vui vẻ không ngừng nói đùa giữa hai người.
“ Xin chào, tôi là Lập Hằng.” Lập Hằng cười nhẹ với tiểu Hiên một cái rồi
chìa tay ra tự giới thiệu với Du Nhiên, chỉ là giọng điệu không còn dịu
dàng, ôn nhu như đối với tiểu Hiên mà là vẻ mặt thong dong, lãnh nhạt
như thường lệ.
“ Xin chào, tôi là Du Nhiên, tiểu Hiên thường hay
làm phiền anh, cảm phiền rồi.” Du Nhiên thu hồi hết những ý nghĩ quái
đãng của mình, bày ra bộ dạng khách khí cười đáp trả lại.
Không
khí lúc này bổng có chút cứng ngắc, dù sao bọn họ cũng không quen biết
gì đối phương. Hơn nữa ấn tượng đầu của hai với nhau thật không thể dùng đến hai chữ tốt đẹp để hình dung, mà cũng không có hiểu biết gì với đối phương để mà bắt chuyện…hơn nữa bọn họ cũng không có ý định quá thân
thiết với nhau.
“ Chúng ta đi ăn thôi, mẹ, chú Lập Hằng con đói
rồi.” Tiểu Hiên như có như không nhìn thấy sợ lúng túng của hai người
lớn, cậu vẫn như cũ bộ dạng một chú chim nhỏ tinh nghịch khiến người
khác yêu mến không thôi.
“ Được/được.” Đáp lại cậu là tiếng của
hai người, một nam một nữ, giọng điệu ôn nhu sủng ái đều như nhau không
ai kém ai. Du Nhiên cùng Lập Hằng đưa mắt nhìn nhau, sau đó có chút lúng túng mà rời tầm mắt đi ngay.
Du Nhiên dắt tay tiểu Hiên đi về
phía phòng ăn, Lập Hằng đi sau, ánh mắt chăm chú nhìn Du Nhiên, nhưng mà lại phảng phấp thấy được bóng dáng của một người.
Phòng ăn được trang
trí khá đơn giản, ngoại trừ bộ bàn ăn bằng gỗ được chạm khắc tinh xảo
thì cũng chỉ có một quầy bar trưng bày một ít rượu vang cùng một ít trái cây, một bức tranh có màu sắc tươi sáng của một nghệ nhân khá nổi tiếng người Pháp, và một chiếc đèn chùm với những đường nét nhẹ nhàng mà độc
đáo. Ánh sáng màu vàng nhạt tỏa ra từ chiếc đèn làm cho căn phòng càng
thêm ấm ấp.
Trên bàn bày khoảng sáu món ăn gia đình thông
thường trông khá đơn giản, nhưng màu sắc cùng hương vị thì chưa ai nói
chắc được điều gì. Ba bộ chén đũa được xếp ngay ngắn trên bàn, hai ly
rượu vang cùng một ly nước trái cây, trên bàn cắm một bó hoa tulip màu
tím nhạt, hương thơm thoang thoảng nhưng lại làm say đắm lòng người.
Lập Hằng lịch sự tiến đến kéo ghế cho Du Nhiên cùng tiểu Hiên rồi mới đến vị trí bên cạnh tay trái của tiểu Hiên ngồi xuống.
“ Nhược Linh đâu rồi nhỉ?” Du Nhiên đưa mắt nhìn nhanh qua nhà bếp được
ngăn với phòng ăn bằng chiếc quầy bar, nhưng không thấy cô học trò kiêm
bạn tốt của mình đâu.
“ Trước khi đi tắm con vẫn thấy dì ấy mà,
chắc đã ra về bằng cửa sau rồi.” Tiểu Hiên cũng đang thắc mắc, người dì
này của cậu mỗi lần gặp mặt đều hận không thể dính sát vào cậu sao hôm
nay lại không thấy bóng dáng đâu rồi, thì ra là đã chuồn về trước. Tầm
mắt cậu nhìn qua Lập Hằng, chẳng lẽ là do chú Lập Hằng.
“ Thôi
được rồi, chúng ta dùng cơm thôi, để mẹ đi gọi cho cô ấy một chút.” Nói
rồi Du Nhiên đứng dậy đi về hướng phòng sách sát bên chân cầu thang.
“ Chú Lập Hằng, chúng ta ăn thôi, mẹ gọi điện rất nhanh sẽ trở lại, hơn
nữa cháu không ăn sai giờ được.” Tiểu Hiên lắc lắc cánh tay đem tầm mắt
của Lập Hằng quay lại bàn ăn, rõ ràng bóng mẹ đã sớm khuất trong phòng
sách thế mà tầm mắt của chú vẫn không thu hồi.
“ À, được.” Lập
Hằng giật mình thu hồi tầm mắt, Du Nhiên đem lại cho anh một cảm giác
vừa thân thuộc lại vừa xa lạ, điều này làm cho anh thấy bất an.
“ Chú Lập Hằng hôm nay không cho chú thưởng thức tay nghề của mẹ cháu
rồi, nhưng mà dì Hoa nấu cũng không kém đâu, mùi vị cũng tựa như mẹ cháu năm phần. Dì Hoa chính học trò chân truyền của mẹ cháu đấy.”
“ Vậy sao.” Lập Hằng có chút ngạc nhiên, thảo nào Nhược Linh với tiểu Hiên lại thân thuộc như vậy.
Nhìn cậu bé đáng yêu đang cố dùng bàn tay nhỏ bé của mình điều khiển chiếc
đũa để gắp một miếng sườn vào chén anh. Trong lòng anh đột nhiên có một
dòng nước ấm chảy qua, sự ấm áp đột ngột này làm anh không phản ứng kịp
nhưng mà cảm giác này anh thích.
Bàn tay nâng lên, từng ngón tay
thon dài nổi bật trên đôi đũa bằng gỗ mun đen nháy, nhẹ nhàng đem một
miếng thịt khác gắp vào chén tiểu Hiên.
“ Cháu ăn đi, không cần
để ý đến chú.” Dứt lời cũng đem miếng thịt vừa được tiểu Hiên gắp cho
đem lên miệng chậm rãi ăn. Đây cũng không phải là lần đầu tiên Lập Hằng
ăn đồ ăn do Nhược Linh nấu, nhưng là lần này lại thấy mĩ vị chưa từng
nếm qua. Quả nhiên sau bốn năm tay nghề của Nhược Linh đã tiến bộ rất
nhanh, cũng có lẽ là do nhận được sư phụ tốt. Trong đầu anh bỗng hiện
lên một bóng người nhưng rất nhanh lại bị một bóng người khác làm mờ đi.
“ Dì Hoa của con nói có việc gấp nên đi rồi, ngày khác có thời gian sẽ
đến thăm con sau.” Du Nhiên sau khi chấm dứt cuộc gọi với Nhược Linh
cũng nhanh chóng quay lại phòng ăn. Liền nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ đang vui vẻ gắp thức ăn cho nhau.
Tiểu Hiên là một đứa bé không quá thích tiếp xúc thân mật với người lạ, bình thường ngoài trừ cô cùng ông ngoại cùng Nhược Linh và giáo sư thì cậu bé rất ít khi cười thật tự nhiên với người lạ. Xem ra người đàn ông này cũng không đến nổi tệ nếu
không tiểu Hiên cũng sẽ không kết giao.
“ Vâng, mẹ! Mẹ…mau
ngồi..ăn đi. Tay…nghề của dì…lại tiến bộ không..ít rồi.” Tiểu Hiên thấy
mẹ đã quay lại cũng không để ý đến miếng thịt trong tay liền hối thúc cô nhanh ngồi xuống dùng bửa, nhưng bởi vì thế mà câu nói không rõ ràng
câu mất chữ được.
Du Nhiên ôn nhu khẽ nhéo cái mũi nhỏ của cậu rồi lấy khắn giấy trên bàn khẽ lau khóe miệng dính nước, chấm cho cậu.
“ Có sư phụ như mẹ, dì Hoa của con có thể không tiến bộ sao?” Nói rồi tầm mắt liếc nhanh bàn ăn, màu sắc và hương thơm không khác biệt lắm, đúng
là đã tiến bộ không ít. Tầm mắt đột nhiên chạm đến một ánh mắt thâm úy
đang nhìn mình, Du Nhiên khẽ giật mình rồi mím môi cười với anh.
Không khí dần trở nên hài hòa hơn, Du Nhiên cùng Lập Hằng đôi khi cũng nói
với nhau vài lời, chủ yếu cũng là những vấn đề liên quan đến tiểu Hiên.
Khoảng cách hai người cũng dần thu ngắn lại, ngẫu nhiên cũng có thể coi
như là một người bạn.
Băng lãnh trong ánh mắt của Lập Hằng dần
tan rã, anh biết chính mình đã không nhịn được mà bị Du Nhiên hấp dẫn.
Ban đầu có vẻ do cô là mẹ của tiểu Hiên, hơn nữa rất giống Thiên Đình,
nhưng sau khi nói chuyện anh liền nhận ra cô ấy với Thiên Đình cũng có
rất nhiều điểm khác, nhất là khí chất điềm tĩnh lại thanh cao như hoa
mai của cô khác với, sự lạnh nhạt đôi khi tinh nghịch của Thiên Đình.
Sau bửa ăn tối ngày đó, mọi người lại quay về với cuộc sống hằng ngày của
mình. Du Nhiên tiếp nhận thêm ba ca phẩu thuật khó, địa vị của cô trên
con đường y thuật ngày càng củng cố và nâng cao không ngừng. Tiểu Hiên
vẫn chìm đắm trong các chương trình trên máy tính và cảnh đẹp của Thụy
Sĩ.
Hai mẹ con thỉnh thoảng sẽ cùng nhau đi đến một địa điểm thiên nhiên nào đấy để nghỉ dưỡng cuối tuần.
Một tháng sau.
“ Nhật, Tiểu Yên không phải đã khỏe hơn rồi sao, sao lại đột nhiên xấu đi.”
Trong phòng chăm sóc đặc biệt của Liên Ái, có một đám người đang bao quanh
chiếc giường bệnh, trên đó có một cô gái đang nhắm chặt mắt, gương mặt
tái nhợt, môi không chút huyết sắc. Cô nằm yên đấy, hơi thở tựa như
không, nếu không phải máy điện tâm đồ bên cạnh vẫn đang hoạt động, đều
không nhận ra cô còn đang hô hấp.
“ Chi Chi, bình tĩnh nào.” Lập
Hằng ôm cô em gái duy nhất của mình đang mất bình tĩnh, sau cái chết của Thiên Đình mọi người ai cũng đều rất suy sụp, con bé cũng vậy, hầu như
đối với sự ra đi của những xung quanh đều làm con bé sợ hãi. Có lẽ con
bé sẽ không chịu nỗi sự ra đi nào nữa trong một thời gian dài.
“
Bác sĩ điều trị cho Tiêu Yên đã liên hệ rồi chứ?” Lập Hằng một tay giữ
lấy Lập Chi Chi, tay còn lại cầm lấy điện thoại liên hệ với thuộc hạ đi
tìm bác sĩ giỏi nhất về đây, một mặt xoay mặt hỏi Nhật cũng đang lo lắng một bên.
“ Rồi, đã liên hệ rồi. Cô ấy đang trên đường đến, cũng
là bác sĩ giỏi nhất hiện nay rồi, là do Liên Á đặc biệt mời đến tiếp
nhận những ca phẫu thuật khó nhất.” Sắc mặt Nhật trắng bệch nhìn cô em
gái mới khỏe lên được vài ngày lại tiếp tục quay về với cuộc sống trước
kia.
Đúng lúc này cửa phòng được mở nhẹ ra, bước vào là một tốp
bác sĩ đi đầu là một bác sĩ nữ trẻ tuổi. Lập Chi Chi vốn đang được Lập
Hằng ôm trong ngực, nghe tiếng cửa mở liền ngẩng mặt lên, thấy được
người đi đầu liền bần thần, như vui lại như sợ, kêu lên một cái tên.
“ Thiên Đình!” Tiếng kêu của cô khiến mọi người trong phòng trong lòng
lộp độp mà đồng loạt quay đầu lại. Nhìn thấy Du Nhiên đang đứng ngay cửa phòng, mỗi người trong phòng đều ngỡ ngàng mà cứng họng.
Thật là rất giống! Không phải khuôn mặt đó, nhưng mà…
Người đầu tiên hồi phục là Lập Hằng, anh buông Lập Chi Chi ra, tiến tới chào Du Nhiên.
“ Du Nhiên, em là bác sĩ điều trị cho Tiêu Yên sao?”
Du Nhiên, cười nhẹ chào anh một cái rồi đưa mắt nhìn Lập Chi Chi, cô tiến
tới gần, đưa cánh tay đến trước mặt Lập Chi Chi, nhìn thẳng vào mắt cô
cười một cách chân thành.