Nghiêm Phong theo Thiên Đình quay lại căn phòng lúc chiều, ngay khi bước vào phòng anh
lập tức đem Thiên Đình ép lên cánh cửa thuận tiện chốt khóa lại, môi cúi xuống ngậm lấy cánh đào đỏ mọng mê người. Nụ hôn đầy bá đạo không cho
phép cự tuyệt, môi lưỡi quấn quýt triền miên, nụ hôn kéo dài thật lâu
đến khi Thiên Đình không còn chút hơi sức xụi lơ trong lòng của Nghiêm
Phong thì anh mới vừa lòng tựa vào trán cô thở dốc.
Nhìn Thiên
Đình vì hôn sâu mà trở nên mơ hồ, ánh mắt mông lung, đôi môi đỏ mọng ướt át, bầu ngực căng tròn vì tận lực hít thở mà liên tục nhấp nhô, tầm mắt Nghiêm Phong tối sầm lại.
Đối với Nghiêm Phong mà nói đây chính
là mị dược chết người. Anh đem Thiên Đình thả lên giường, rồi chính mình cũng nhanh chóng đè lên. Đôi môi bạc theo động tác thoát y mà lần lượt
bao phủ lên làn da trắng như tuyết của Thiên Đình.
Thiên Đình
không tự chủ được mà đắm chìm trong lửa tình mà Nghiêm Phong dấy lên.
Đầu óc cô thậm chí không nghĩ ra được bất kì hành động nào để mà phản
kháng, toàn bộ hành động đều theo sự sắp xếp của anh mà hưởng ứng,
nghênh hợp.
Cảnh xuân nở rộ, kích tình nãy lửa trong căn phòng lại hoàn toàn đối lập với ánh trăng yên ả bình lặng bên ngoài.
Sáng hôm sau, cả biệt thự của Lập Hằng lại tái diễn một không khí náo loạn
như đại trạch của Nghiêm Phong ở Pháp cách đây vài ngày trước.
Thiên Đình tiểu thư lại mất tích, hay nói cách khác là lại bỏ trốn.
“ Lão đại, theo máy ghi hình ghi lại thì sáng sớm hôm nay vào lúc ba giờ
sáng Thiên Đình tiểu thư cùng đoàn người của mình đã rời khỏi biệt thự,
hướng đi là sân bay nhưng đến đó lại sử dụng chuyên cơ riêng nên không
thể tra tiếp tiểu thư đã đi nơi nào.”
Trong phòng khách mọi người hầu như đều đã tập trung đầy đủ, ngay cả đám người Thành, Thuận cùng
Tường cũng có mặt. Khi nghe nội dung báo cáo của người bảo vệ thì khuôn
mặt của mọi người đều mang một tầng hàn ý, cùng lo lắng.
“ Lui
xuống đi.” Lập Hằng ra lệnh cho người bảo vệ lui xuống, sau đó quay
người nhìn Nghiêm Phong mang theo một tia thắc mắc. Tối hôm qua không
phải hai người bọn họ ở cùng với nhau sao chẳng lẽ Thiên Đình rời đi mà
anh ta cũng không biết.
Như hiểu thấu thắc mắc của Lập Hằng, Dạ đứng một bên lạnh nhạt lên tiếng.
“ Đình lại hạ thuốc mê với lão đại đi.”
Nhớ đến chuyện mình lơ đãng không đề phòng để Thiên Nhi hạ thuốc mê rồi lại chạy đi đâu mất, ánh sáng trong mắt Nghiêm Phong tắt ngúm, hàn khí bao
quanh người thêm lớp rồi lại thêm một lớp khí khiến những người xung
quanh không khỏi rùng mình. Con mèo nhỏ này không dạy dỗ em là không
được mà, bỏ qua một lần là em lại làm tới lần khác.
“ Không phải
còn một người của Thiên Đình còn ở đây sao, ép hỏi cô ta sẽ biết thôi.”
Lập Hằng đột nhiên nhớ đến hồi sáng khi kiểm tra đoàn người của Thiên
Đình thì ngoài trừ một cô gái đang trong phòng tối lấy lời khai của
người bị bắt hôm kia, còn lại tất cả đều đã rời đi. Vô thanh vô thức mà
rời đi, không một ai phát hiện.
“ Sẽ không đâu, Hoa Dã là người
của Thiên Đình, chỉ nghe lệnh của cô ấy thôi. Cho dù có bức chết cô ta
thì cô ta cũng không khai ra, mà nếu chúng tôi bức ép cô ta, Đình Đình
sẽ chỉnh chết chúng tôi mất.” Nghe đến phương thức của Lập Hằng, Jonh
liền rùng mình. Bức ép được cái cô Hoa Dã ấy đã là một vấn đề mà sau khi Thiên Đình trở về lại là một vấn đề lớn khác.
Thuận đứng một bên lắng nghe nãy giờ cũng không nhịn được mà thắc mắc.“ Vậy chẳng lẽ không có cách nào tra xem Thiên Đình đã đi nơi nào sao? Nghiêm tổng Thiên
Đình chẳng phải là người của anh sao, ngay cả hành tung cũng không quản
nỗi sao?” Thiên Đình gọi anh ta là lão đại nhưng xem ra cũng không quản
nỗi cô ấy rồi, mới có mấy ngày mà đã mất dấu cô ấy đến hai lần.
Nghe câu hỏi của Thuận, Nghiêm Phong liếc mắt sang nhìn anh, hàn khí bức
người vẫn như cũ không ngừng tăng thêm nhưng vẫn chưa nói lời nào.
“ Thiên Đình trước giờ vẫn không báo hành tung của mình nhưng vẫn luôn
hành động có kế hoạch và công khai. Chỉ không hiểu lần này tại sao lại
phải lén mà đi.” Lần này Thiên là người giải đáp thắc mắc.
“ Đình Đình vẫn luôn làm việc có kế hoạch, ngày hôm qua bàn giao công việc ở
Tần Phong cho tôi cũng nằm trong kế hoạch rồi. Chỉ là lần này cũng như
lần trước cô ấy làm việc bí mật không bàn bạc với chúng ta.” Jonh khẽ
thở dài lắc đầu, cô gái này rốt cuộc đang nghĩ cái gì mà lại tự do hành
động như vậy. Chẳng lẽ cô còn không rõ mấy hôm trước cô đã phá hư kế
hoạch của Mark Jayson, hiện tại mọi thứ còn đang rối tung mà cô lại…
Đám người của Nghiêm Phong ai cũng bày ra bộ mặt bất đắc dĩ. Quả thật, bọn
họ chẳng ai quản nỗi cô nàng này ngoài trừ lão đại, nhưng hiện tại người còn không tìm ra lấy đâu mà quản với nghiêm.
Đúng lúc này Nghiêm Phong đột nhiên đứng lên, xoay đầu về phía Thiên nói. “ Cử một số người ở lại hổ trợ Hoa Dã hoàn thành kế hoạch mà Thiên nhi đã vạch trước.
Thông báo cho Ảnh qua đảm nhiệm công việc của Kiệt để cậu ấy đem lực
lượng hợp nhất với chúng ta ở Ấn Độ.” Nói xong cũng xoay người bước ra
cổng.
“ Lão đại chúng ta đi Ấn Độ sao, nhưng mà Thiên Đình đi đến đó làm gì?” Đối với mệnh lệnh của Nghiêm Phong, Jonh thập phần thắc
mắc, không nhịn được lên tiếng hỏi.
“ Hai tuần nữa sẽ có một hội
nghị quan trọng được tổ chức tại Ấn, chúng ta cần đến đó trước để chuẩn
bị phòng trường hợp Thiên Đình không tham dự. Còn về Thiên Đình chúng ta sẽ cử người đi tìm cho ra trong thời gian ngắn nhất.” Thiên một bên
giải thích, một tay thu dọn laptop rồi đứng lên đi theo lão đại.
Rất nhanh toàn bộ người của Nghiêm Phong cùng Hoa Dã và Grayson Hayes rút
hoàn toàn khỏi biệt thự của Lập Hằng, trả lại bầu không khí như mọi ngày nhưng vẫn là không khôi phục được.
“ Thiên Đình tại sao lại phải bỏ đi? Anh hai, Thiên Đình rốt cuộc đã xãy ra chuyện gì rồi.” Lập Chi
Chi cũng không còn bộ dạng nhí nhảnh như hằng ngày nữa mà là tràn ngập
sầu lo.
“ Sẽ không, Thiên Đình có bãn lĩnh sẽ không để mình gặp
chuyện gì đâu.” Lập Hằng xoa đầu trấn an em gái rồi xoay người về phía
Doãn. “ Chuẩn bị mọi thứ đi chúng ta sẽ đi dãy Himalaya, mọi chuyện nơi
này giao cho Hắc Minh cùng Hắc Tuyệt xử lý.”
“ Dạ, lão đại.
***
Tại chân núi Kailasa thuộc dãy Himalaya, đoàn người của Thiên Đình đang chuẩn bị mọi thứ cho cuộc leo núi.
Dùng tay vốc một ít nước trong hồ Manasarovar lên miệng uống, mùi vi tinh
khiết cùng cảm giác mát lạnh nhanh chóng truyền khắp cơ thể, Thiên Đình
ngước lên nhìn dãy núi Himalaya cao hùng vĩ.
Hiện tại đang là
giữa tháng mười, trời đã bắt đầu có tuyết rơi, thời tiết nơi đây vào
thời gian phải nói là cực khắc nghiệt. Cô cũng không hiểu nổi Mark làm
cái quái gì ở đây vào thời gian này.
Lần này leo núi cô cũng chỉ
mang có hơn hai chục người trong đó hầu hết bọn họ đều có thân thể khẻo
mạnh, dẻo dai, chịu được sự khắc nghiệp của thời tiết.
Còn đám
người của Piper cô để họ lại tại Ấn để chuẩn bị cho hội nghị sắp tới,
còn chưa đầy hai tuần nữa cô cũng không biết mình có thể về kịp hay
không.
“ Lão đại, thông tin nhận được gần đây không được tốt lắm, do thời tiết khắc nghiệp mà vị trí không chuẩn xác cho lắm. Phía Bắc
của Kailasa là Garkwal và Kumayun ba ngọn núi này địa hình không quá
phức tạp, độ cao khoảng ba ngàn mét, không có nhiều dã thú.
Vượt qua được ba ngọn núi này sẽ đến Kashmir Punjab là ngọn núi cao thứ hai
của dãy Himalaya sau Everest, địa hình rất là hiểm trở lên sườn phía
đông là một vách núi thẳng đứng, tín hiệu tiếp thu được là ở nơi đây,có
lẽ căn cứ được treo hoặc xây bên trong vách núi này, cách mực nước biển
khoảng năm ngàn tám trăm mét, cách đỉnh khoảng hai ngàn mét.
Do
không có cách nào quan sát ngoài trừ trực tiếp tiếp cận nên mọi thông
tin vẫn chưa được xác nhận. Mark Jayson, trong vòng một năm qua đến nơi
này tổng cộng là mười lần, lần gần đây nhất là hai tháng trước, chính là lúc bắt đầu tăng cường đánh vào ĐNA. Lão đại mọi thứ thật sự rất nguy
hiểm hay là người đừng đi để tụi em đi là được rồi.”
Piper đứng
một bên đọc lên những thông báo gần đây nhất. Thông tin thật sự rất ít,
ngay cả căn cứ như thế nào cũng không quan sát được, trong đó tồn tại
bao nhiêu người thực lực ra sao đều không rõ, lần này lão đại thật sự
liều mình rồi, nếu mà Nghiêm lão đại biết được không biết lão đại sẽ bị
phạt như thế nào nữa đây.
“ Chưa vượt qua được ngọn núi thứ nhất
thì em cũng đã biến thành tượng đá mất rồi lấy đâu ra mà đi với chẳng
không. Được rồi lo tốt công việc của mình là được rồi.” Thiên Đình đưa
tầm mắt nhìn cô bé trước mặt, cô bé này vẫn luôn đặt cô lên trên hết,
thật là đáng yêu. Đưa tay vỗ vỗ đỉnh đầu của Piper nhẹ nhàng trấn an cô, rồi xoay người ra lệnh.
“ Được rồi, sẵn sàng hết chưa. Xuất phát.”
“ Rõ.”
Lần này đi gồm có tám xe, trong đó năm xe chở người có hai mươi lăm người
cả thảy, tám xe còn lại chở lương thực, thuốc men, đạn dược cùng các vật dụng leo núi chuyên nghiệp. Tất cả đủ cho năm mươi người trong một
tháng ở nơi có điều kiện khó khăn nhất.
Địa hình của ba ngọn núi
đầu không đến nổi hiểm trở cho nên vẫn sử dụng được xe địa hình nhưng
đến ngọn núi chính thì có lẽ phải trực tiếp leo núi. Phía trước bọn họ
đã có một xe đi trước để dẹp đường cho nên đường đi tương đối dễ dàng.
Piper lặng người nhìn đoàn người lần này ngoài trừ lão đại là nữ toàn bộ đều
là các nam nhân có thân thủ tốt nhất, cô thật sự rất lo lắng. Dám người
Chirs cùng Lynda đều bị giữ ở lại không cho phép đi theo, lần đầu tiên
trong đời Piper hận mình không phải là con trai, nếu là con trai thì có
thể đi cùng lão đại rồi.
“ Piper đi thôi, hoàn thành tốt công
việc rồi đi trợ lực cho bọn họ.” Lynda vỗ vai của Piper, ôm lấy vai nhỏ
nhắn đem cô đi. Nếu không lôi cô đi có khi cô đứng cho đóng băng luôn ở
nơi này.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó mà đã một tuần kể
từ khi Thiên Đình xuất phát, mọi công đoạn chuẩn bị cho hội nghị đều đã
được hoàn tất, lần này người đại diện cho Thiên Đình là Lynda, tác phong của hai người này khá giống nhau.
Trong khoảng thời gian này
bọn họ cũng đụng đoàn người của Nghiêm Phong, có chút xung đột với đám
người của Jonh, mấy người này luôn theo dõi xem bọn họ có liên lạc với
lão đại hay không nhưng mà vẫn chưa tìm ra dấu vết. Mà mấy người này
cũng chẳng dám làm khó dễ gì bọn họ ngoài đem cái bộ dạng như ai thiếu
nợ chúng mấy tỷ euro vậy.
“ Piper, nói cho chúng tôi biết, Đình
Đình giờ đang ở đâu đi. Mạng lướt tìm người của Tần Phong náo loạn lên
cả rồi, thật sự tình thế rất khẩn cấp đó.” Jonh đứng dựa vào cửa chắn
ngang đường đi của Piper.
“ Tôi nói rồi, tôi cũng không biết lão
đại hiện tại đang ở đâu. Sau khi đưa chúng tôi đến nơi này liền đi, tôi
không biết gì hết, ok?” Piper chán nản nhìn con đĩa đang dựa vào cửa
phòng, cô sắp điên đầu với cái tên này rồi, ngày nào cũng như này nào
đoạn đối thoại này lập đi lập lại cả mấy chục lần rồi.
“ Cô nói
dối, lịch trình của Đình Đình cô sao có thể không biết, nói rõ đi, Đình
Đình đi nơi nào rồi, cô mà không biết thì trên đời này ai biết.” Tính
tình Jonh vẫn luôn nóng nãy mà Piper thì ghét càm nhàm cho nên hai người dĩ nhiên là cãi nhau một trận.
“ Ai biết mặc ai, tôi không biết. Tôi nói anh nghe này Jonh Willam Pauser, bộ anh rất rảnh sao, tập đoàn
Shalara của anh sắp phá sản rồi hay sao. Anh rảnh mặc anh, nhưng tôi đây rất bận không có thời gian mà ngồi đây nghe anh nói nhảm, cứ lập đi lập lại như một cái máy phát thanh. Anh muốn chuyển ngành hay thêm nghề tay trái thì cứ đi tìm người khác mà luyện tập nhá, tôi đây không có thời
gian phụng bồi, xéo giùm cái.”
“ Cô làm gì mà hung dữ vậy, tôi
nói cô có một câu mà cô đáp lại như cái súng liên thanh thế. Tôi nói cô
nghe này sau ngày mà đi đột nhập nơi nào á không cần mang thêm súng đạn
gì đâu chỉ cần mang theo cô để ngay cửa gắn thêm một vài động cơ thế là
chỉ cần cô mở miệng là đạn liên tục bay ra khỏi phải cầm bắn.” Sau khi
dứt câu thì người cũng nhanh chóng thoát ly khỏi nơi đó. Ai da, thân thủ của cô gái này thật sự rất tốt, nhưng anh cũng không phải là sợ cô ta
mà là sợ lão đại của cô ta kìa, Đình Đình mà chỉnh người thì chính là
sống không bằng chết a.
“ Jonh Willam Pauser, anh có giỏi thì
đứng lại đó cho tôi.” Con người này, không nói chuyện thì thôi mỗi lần
nói chuyện với hắn đều khiến cô tức muốn điên lên.
“ Được rồi,
Piper làm gì thì làm đi, đừng bực mình vô ích nữa.” Lynda vừa bước vào
cửa phòng đã thấy cô em gái đùng đùng sát khí, đại khái cũng hiểu được
chuyện gì vừa xãy ra, cô thật bó tay với đôi oan gia ngõ hẹp này, có ai
đến cứu vớt hai người này đi đi.
“ Lynda, lão đại hành tung thế nào rồi?” Nhận ra người đến là Lynda, Piper dần dần khôi phục lại vẻ ngoài bình thường.
Lynda kéo nhẹ ánh tay của Piper chỉ vào phía mép tường cạnh cửa kính, khi
nhìn rõ thì Piper nhận ra đó là một chiếc máy ghi âm siêu nhỏ, độ cảm
ứng cực nhanh, là sản phẩm mới nhất của Tần Phong. Nó thật sự rất nhỏ
chỉ khoảng hai milimet màu trắng trong trùng với màu của khung cửa kính
cùng tường, mà vị trí nó được gắn chính là chổ Jonh đứng lúc nãy. Tên
Jonh chết tiệt giám giở trò với cô, thế thì đành tương kế tượng kế.
“ Vẫn chưa tra ra.” Lynda nhẹ giọng trả lời, trong lời nói mang rõ vẻ
chán nản. “ Được rồi, cứ hoàn thành tốt công việc được giao cái đã.”
“ Được.”
Tại tần trên cùng của tòa cao ốc, đám người Jonh, Wen, Thiên, Kiệt, cùng Dạ đang lắng tai nghe cuộc đối thoại của hai người kia.
“ Chẳng lẽ bọn họ thật sự không biết Đình Đình đang ở đâu.” Jonh lộ vẻ chán nản dựa cả người vào ghế sofa.
“ Bọn họ phát hiện ra máy ghi âm rồi.” Kiệt nhàn nhạt lên tiếng, rồi cầm
ly rượu đứng lên đi về phía cửa kính, nơi đây là tầng năm mươi tám, độ
cao đủ để nắm được cảnh trong thành phố.
“ Không thể nào.” Jonh bật dậy phản bác, lúc anh gắn máy cô nàng Piper đó đang ngồi quay lưng lại phía anh.
“ Người thấy là Lynda.” Kiệt nói đến đây thì Jonh đứng họng, cô nàng này ở sau lưng nên không đề phòng rồi.
“ Vậy chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?”
“ Hệ thống nhận dạng toàn cầu quét tới đâu rồi?”
“ Khắp khu vực Bắc Mỹ, châu Âu và Đông Á rồi, bên Trung Đông và nước Úc thì đang quét.”
“ Tiếp tục tiến hành đi đẩy nhanh tốc độ lên, lão đại sắp nổi điên lên rồi.”
“ Ừ.”
***
Cách đó hơn hai ngàn km về hướng Đông Bắc đoàn người của Thiên Đình vẫn tiếp tục cuộc hành trình của mình, quảng đường đi qua ba ngọn núi đầu khá là suông sẻ, không gặp nhiều trở ngại gì lớn.
Hiện tại bọn họ đang dừng lại ở một hang động khá lớn ngay giao điểm giữa Kumayun và Kashmir Punjab, họ giấu những chiếc xe vào trong cách hang động này, rồi lấy
tất cả hành trang trên xe đeo lên người bắt đầu leo núi.
Đeo trên người là dụng cụ leo núi chuyên nghiệp nhất, độ đảm bảo tốt nhất. Ngọn
núi này không hề giống hai ngọn núi trước, mới chỉ ở bên dưới đã có thể
cảm nhận được sự hiểm trở ở nơi đây, nơi này thực xứng với cái danh
‘rừng thiêng nước độc’.
“ Lão đại, để tôi đeo balo cho, nó khá
nặng so với cô đấy.” Một trong những thuộc hạ đi theo cô lên tiếng, balo của cô so với mọi người đều nhẹ hơn nhưng so với bình thường thì quả
thật là nặng.
Đi đã được một tuần nhưng tinh thần cùng thể chất của mọi người đều rất tốt, chỉ là không biết còn duy trì đươc bao lâu.
“ Tôi ổn, mọi người tự giữ sức đi, sắp tới sẽ tốn rất nhiều sức đấy.”
“ Rõ, lão đại.”
Trên người của mỗi người đều có một túi bột đó là một loại thuốc khiến cho
các loại động vật, côn trùng tránh xa, trang phục là một màu xanh rêu
đen, rất dễ để hòa mình vào các tán cây.
Dẫn đầu là năm người họ
được nối liền với nhau, phía sau họ nối xuống một sợi dây chắn chắn cho
các thành viên khác móc chốt an toàn vào. Năm người dẫn đầu có nhiệm vụ
là dẫn đường, dọn dẹp cách nhánh cây cũng là chịu lực kéo người phía
sau.
Năm người này sẽ được thay đổi theo ca. Ngọn núi này gần như là thẳng dốc, đất lại trơn ẩm ướt, các cây bên cạnh thì có một lớp nhòn không rõ đâu ra, tuy hiện tại là ban ngày nhưng những tám cây um tùm đã che đi hầu hết ánh sáng mặt trời, khiến cho dường đi càng thêm khó
khăn.
Đoàn người cứ thể mà đi, mệt mỏi thì dừng lại nghỉ ngơi.
Bọn họ không dựng lều mà nghỉ trên cây, sau khi kiểm tra kỹ lưỡng trên
cây thì họ bắt đầu chia ca ra để mà canh thức và ngủ nghỉ.
Để
trèo lên đến đỉnh thì bọn họ mất gần sáu ngày đêm, trên đường đi bọn họ
đụng trúng rất nhiều thú dữ, đặc biệt là một đàn sói gần trăm con. Lúc
này bọn họ đã ở trên cây nhưng mà đàn sói vẫn không buông tha mà chúng
dựa vào móng vuốt trèo lên.
Bọn họ không thể giết nhiều như vậy
cùng một lúc được vì mùi máu tanh sẽ lôi kéo nhiều phiền phức đạc biệt
là con người, cho nên bọn họ tốt một lượng lớn thuốc mê cùng độc dược để xử chúng.
Trên đường bọn họ bắt gặp năm chốt trấn giữ của Mark,
đương nhiên bọn họ là im lặng mà đi qua, bởi vì một khi tổng bộ mất liên lạc với nơi này họ sẽ biết bị đột nhập và tăng cường cảnh giác.
Sau sáu ngày vật vã thì hộ cũng đã lên đến nơi mà chưa bị phát hiện. Sau
khi nghỉ ngơi một lát Thiên Đình bắt đầu quan sát nơi đây. Xung quanh
đây là một màu trắng xóa cho dù có dùng ống nhòn thì cũng không thấy gì
ngoài trừ màu trắng, cúi đầu xuống chính là một vách núi dựng đứng,
không biết rõ bên dưới là thứ gì, chỉ thấy mây cùng sương mù dầy đặc.
Nhiệt độ hiện tại là âm hai mươi sáu độ C, nếu không phải bên trong người có
một lớp quần áo cung cấp nhiệt, có lẽ hiện tại bọn họ đều đã đóng băng
mất rồi.
(Quần áo cung cấp nhiệt là một bộ đồng được làm ra từ
cacbon hoạt tính kết hợp với sợi vãi nhân tạo gồm hai lớp bên trong là
một chất dẫn khi có dòng điện chạy qua sẽ làm cho chất dẫn này ấm lên
dùng để giữ nhiệt cho cơ thể trong những điều kiện thời tiết khắc nghiệt như thế này.)