Trong các mùa, mùa
thu là mùa mà Thiên Đình thích nhất. Tuy mỗi mùa đều có ấn tượng và tạo
những hứng thú riêng với cô, nhưng mà cô vẫn thích nhất cái cảm giác
thanh thản bình yên của thu.Đặc biệt là đối với Pháp, mùa thu lại mang
một phong tình riêng của nó, yên ả mà đầy cuốn hút.
Lần này bỏ
đi không hẳn chỉ là bỏ trốn quả thật cô có công việt cần phải thực hiện. Cô cũng không sợ lão đại tìm ra, đối với khả năng của Nghiêm Phong hơn
ai hết cô là người hiểu rõ nhất. Khoảng tầm bốn đến năm ngày hẳn là có
thể tìm ra cô, bởi thế cô chỉ có nhiêu đó thời gian, cần phải tranh thủ
thôi.
Hai ngày qua cô cũng đã suy nghĩ khá nhiều về chuyện của
mình cùng lão đại. Cô tin tưởng mình cùng cô bé trong ký ức của Nghiêm
Phong cùng là một người. Nhưng cô không hề có chút ký ức nào về khoảng
thời gian đó khẳng định đã có người động tay động chân.
Còn về
việc vì sao cô tin điều đó thì đơn giản vô cùng. Cô là người rất tin vào linh tính cùng cảm nhận của bản thân. Cô không thể tự lừa dối mình
được, cô thích lão đại. Chẳng qua, cô đã đem nó dung nạp vào thói quen
nên không dễ dàng nhận ra.
Nếu không với tính cách của cô mà nói
sẽ không có chuyện cô dễ dàng bị lão đại uy hiếp như vậy. Cô sẽ thà là
ngói lành còn hơn là ngọc nát, cô ghét nhất là người khác uy hiếp, nhưng hết lần này đến lần khác cô không phản cảm lại càng không sợ những gì
mà lão đại uy hiếp, tuy nhiên cô vẫn làm theo vì cô biết nó tốt cho
mình.
Nên nhớ cô là một người không nóng càng không lạnh, cô vô
tâm với mọi người xung quanh. Nhưng vì cớ gì khi lần đầu tiếp xúc cô đã
có niềm tin rằng người đó sẽ không gây tổn hại nào cho mình. Có lẽ trong tiềm ẩn cô đã rất quen thuộc với lão đại nên cho dù bắt gặp ánh mắt
lạnh băng ấy cô vẫn thản nhiên mà đối đáp.
Quá khứ của cô có rất nhiều ẩn khuất, cô cần phải tìm cho ra.
“ Thiên Đình, ăn cơm thôi.” Sau khi đã cằn nhằn đủ thì Chi Chi cũng phát
hiện ra đã đến giờ ăn trưa. Nhưng phát hiện tâm của cô bạn mình đang
phiêu du nơi nào mất rồi.
“ Thiên Đình tiểu thư, lão đại muốn gặp cô.” Nãy giờ nghĩ đến thất thần, Thiên Đình không nhận ra được Doãn
đang đi về phía cô và hiện tại đang đứng bên ngoài tiểu đình.
“ Được. Chi Chi ăn trước đi nhé! Mình ra liền.” Nói rồi cô dẫn theo Chirs cùng Piper đi theo Doãn vào thư phòng.
Khi Thiên Đình xuất hiện ở thư phòng thì Lynda cũng vừa bước tới.
“ Lão đại, mọi người đều đã được an bày. Chúng ta có ba mươi người đều
được an bày ở dãy phía tây, tổng cộng là mười phòng.” Thấy Thiên Đình
trước của thư phòng, Lynda cúi đầu chào rồi báo cáo tình hình. Ngoài hai người Chirs cùng Piper luôn luôn đi theo Thiên Đình thì còn ba người
nữa đều là những người thân cận mà Thiên Đình trực tiếp làm việc.
“ Ân! Bảo mọi người ăn uống nghỉ ngơi đi. Đừng căn thẳng quá. Có hứng thú thì tập luyện cùng với người của Lập tổng đi.” Đối với sự thu xếp của
Lynda cô luôn yên tâm. Cô biết mọi người hiện tại đang rất là căng, dù
gì họ cũng được xem là người của Nghiêm Phong mà hiện tại mọi người đang ở trong địa bàn của Lập Hằng. Cho dù hai người này chưa trực tiếp đấu
nhau về mặt vũ trang như trên các phương diện khác đều là đối nghịch
không buông.
“ Vâng, lão đại. Nghiêm lão đại hiện tại đang ở Arap, có vẻ đang đi chấn vấn ngài Densis.” Báo cáo xong thì Lynda cũng cáo lui.
Mới đó mà đã chịu không được đi chấn vấn rồi sao? Xem ra lão đại rất nôn
nóng đi tìm mình nha. Tin tức này không tệ đi, khóe môi của Thiên Đình
khẽ nhếch lên bất quá đây không phải nụ cười để đối phó mà là thực tâm
vui vẻ.
“ Cốc… cốc…” Sau khi thấy Thiên Đình nói chuyện xong với thuộc hạ thì Doãn mới tiến lên gõ của phòng.
“ Vào đi.” Bên trong nhanh chóng truyền ra một âm thanh trầm thấp nhưng
vẫn có thể cảm nhận được độ lạnh lẽo bên trong đó. Thật không hổ danh là tổng giám đốc lãnh khốc.
“ Thiên Đình, ngồi đi.” Thấy người vào
là Thiên Đình thì giọng nói của Lập Hằng ôn hòa hơn nhiều. Doãn đứng một bên thấy bất công nhiễu môi, bất công nha hắn ít ra cũng đã ở bên đã
mười năm vậy mà vẫn chưa bao giờ được đón tiếp bằng thái độ đó.
“ Ân.” Thiên Đình cũng không khách khí ngồi xuống đối diện với Lập Hằng.
“ Em uống gì?” Vẫn là giọng điệu quan tâm, mấy ai mà biết được lãnh khốc cũng có thể nhu hòa đến mức độ nào
“ Whisky đi.” Thiên Đình nhà nhạt trả lời, nhìn Lập hằng tiến đến tủ rượu rót cho cô một ly. Ngay khi ly rượu vừa được đặt xuống trước mặt Thiên
Đình, Chirs sau lưng liền tiến lên tính kiểm tra độ an toàn.
“
Không cần. Đã nói ở đây cứ thả lỏng đi.” Không chờ Chirs cúi xuống Thiên Đình đã khoác tay bảo anh lui lại. Lập Hằng nhìn những hành động trên
mím môi lại suy nghĩ.
Thái độ đó của bọn họ trong giới hắc đạo mà nói chính là ngạo mạn. Ở đây anh không nói gì, nhưng nếu đối với người
khác rất dễ gây ra hiềm kích. Rốt cuộc cô có thế lực thế nào mà ngay cả
nhíu mày cũng không có. Nhưng rồi anh chợt thở phào, xem ra Nghiêm Phong không đối xử tệ với cô, những thuộc hạ bên cạnh cô đều là những cực
phẩm.
Đối với thái độ của Lập Hằng, Thiên Đình đương nhiên hiểu rõ.
“ Bọn họ là thuộc hạ của tôi không liên quan đến Nghiêm tổng.” Xét về mọi mặt thì cô với Lập Hằng cũng được xem là quen biết, tuy không thân
nhưng không thể để xấu được.
“ Ừ! Mọi người ra ngoài, tôi có
chuyện muốn nói với Thiên Đình.” Anh cần phải nói rõ cho cô biết về sự
tình của ba năm về trước, mặc dù hiện tại cô khá hoàn hảo nhưng anh
không muốn cô hiểu lầm gì mình.
Thiên Đình hướng về phía Chirs gật đầu, bọn họ nếu không có lệnh của cô tuyệt đối sẽ không rời khỏi.
Sau khi mọi người đi ra trong phòng chỉ còn có hai người. Thiên Đình cầm ly rượu ngón tay miết trên miệng ly, hai chân bắt chéo cả người dựa hẳn
vào ghế. Dù sao ở đây cô cũng không cần khách khí.
Nhìn Thiên
Đình bộ dạng lười nhách, toàn thân ung dung tự tại, nhưng vẫn không che
khuất được vẻ cao ngạo của cô. Thấy cô không một chút khách khí anh cũng không biết nên cười thế nào đây. Trước mặt anh mà có thái độ như thế
Thiên Đình chính là người đầu tiên.
“ Ba năm qua em có khỏe
không?” Vẫn là Lập Hằng lên tiếng đầu tiên. Anh phát hiện Thiên Đình là
người không thích nói nhiều nếu bản thân không nói chuyện cô tuyệt đối
sẽ không mở miệng lên tiếng.
“ Ân, khỏe.” Cô quả thật không muốn
nói nhiều, nhưng cũng không thể thất lễ được dù gì cô cũng đang có
chuyện cần nhờ vã, thôi thì dành anh hỏi gì trả lời ấy vậy.
“
Nghiêm Tổng, sao lại giữ em ba năm. Thời gian qua em ổn chứ.” Đây là
điều anh rất thắc mắc, nếu như bình thường người tiếp xúc với cô cũng
chỉ nên là thuộc hạ của Nghiêm Phong rồi đưa sợi dây chuyền cho hắn thôi chứ, việc gì đến mức hắn phải tự ra mặt.
Nhưng nếu không phải
Nghiêm Phong tự ra mặt liệu ai có đủ bản lãnh để che đậy cô ba năm, đồng thời cho cô địa vị như ngày hôm nay. Nếu anh nhớ không lầm cô chính là
Nyx, con ác mộng kinh hoàng của mọi người, chỉ cần là người trong tầm
ngắm của Nyx tuyệt đối sẽ không có cơ hội thoát thân cho dù là ở nơi bảo mật đến thế nào. Nyx mới chỉ xuất hiện cách đây nửa năm nhưng không ai
là dám khinh thường.
“ Không tốt. Anh nghĩ để có tôi hiện tại,
ba năm qua tôi chỉ ăn không ngồi rồi chắc.” Giọng điệu của Thiên Đình đã không còn lạnh nhạt như ban đầu nữa. Bất di bất dắc cô đã xem Lập Hằng
như một người bạn hữu một người anh trai, một người cô có thể tin tưởng.
Thật ra ba năm qua cô thật mệt mỏi, ngoài chương trình học cực nặng trên
trường cô còn phải tham gia các buổi tập luyện. Ba năm để cô trèo lên vị trí hiện tại thật sự là rất khó, ai cũng không tin được, mọi người điều nghĩ cô ít nhất phải năm năm.
Khi bắt đầu cô cũng không hiểu tại sao mình lại đáp ứng Nghiêm Phong. Có lẽ cô khá chán cuộc sỗng bình
thường của mình nên cô muốn dấn thân vào một thế giới khác. Sau một thời gian cô phát hiện mình thật thích thế giới hắc đạo đến lúc đó cô mới
thật sự chuyên tâm vào tập luyện. Tuy nhiên bản thân cô cũng rất mệt mỏi nhưng cô có thể than phiền với ai đây, lão đại cùng thuộc hạ là tuyệt
đối không được, những người bạn lại càng không thể, họ không hiểu gì về
hắc đạo.
Cho nên hiện tại cô chỉ có thể than thở với Lập Hằng,
người ngoài nhìn vào ai cũng nghĩ Nghiêm Phong cùng Lập Hằng là đối đầu
nhưng cô đương nhiên hiểu mọi chuyện bên trong.
Nguyên buổi chiều hôm đó, Thiên Đình ngồi trong thư phòng của Lập Hằng nói chuyện. Có thể nói đã lâu lắm rồi cô mới có người ngồi nói lang mang suốt mấy tính
đồng hồ mà không chán.
Lập Hằng thì giải thích cho Thiên Đình
hiểu về sự cố năm đó, còn thời gian còn lại là ngồi nghe Thiên Đình than thở về ba năm huấn luyện cùng cuộc sống của cô trong ba năm.
Không khí giữa hai người này càng thân thiết, trong nhận định của Thiên Đình, Lập Hằng đã chính là một người bạn hữu, cho nên rất thoải mái mà nói
chuyện.
Đối với chuyện hai người trở nên thân như vậy người vui
nhất chính là Lập Hằng. Ba năm trước anh bỏ qua cơ hội có thể bước chân
vào cuộc sống của cô thì hiện tại anh đã làm được rồi. Nhìn cô tin tưởng nói chuyện với bản thân mình, nhìn cô đôi khi làm nũng mà than thở,
thời khác đó anh thật muốn cười ra nước mắt.
Đối với anh như vậy
là đủ rồi, anh muốn cô và anh viễn vĩnh có thể như vậy. Không phải vì
anh không tham lam mà chính là sợ tham thì thâm cho nên anh thà cứ như
hiện tại.
Bên ngoài thư phòng có ba người đứng canh, mỗi người mang một tâm trạng khác nhau.
Piper là người hay ở bên Thiên Đình nhất cho nên tình cảm mà Thiên Đình dành
cho Nghiêm Phong cô là người hiểu rõ nhất, chỉ là người ngoài cuộc sáng
suốt, trong cuộc thì u mê. Nhưng hiện tại Thiên Đình hoa hợp với Lập
Hằng như vậy liệu có quên Nghiêm lão đại đi không. Đối n\với người bá
đạo như Nghiêm lão đại cô thật không tin rằng lão đại cùng Lập tổng có
kết cục hoàn hảo.
Chirs đối với chuyện này là cực khó chịu, lão
đại cùng Lệp tổng có thể thân quen đến như vậy sao. Ngay cả anh cùng
Piper hay thậm chí cả với Nghiêm tổng lão đại cũng không tỏa ra thân
quen đến vậy.
Trái ngược với hai người bọn họ, Doãn thì cực vui vẻ. Cuối cùng thì lão đại cảu anh cũng có một cơ hội.