Trong bãi giữ xe ngầm của khách sạn, chiếc Ferarri màu bạc nhanh chóng rời khỏi.
“ Lão đại, thật uổng công khi chị không đi làm diễn viên đấy.”
Đối với Piper mà nói, Thiên Đình không chỉ là lão đại của cô mà còn là một
thần tượng. Trong lòng cô Thiên Đình thật sự rất hoàn hảo bởi vậy chỉ
cần Thiên Đình quyết định điều gì cô tuyệt đối sẽ ủng hộ vô điều kiện.
“ Lão đại, theo nguồn tin thì Nghiêm lão đại đã xuất hiên tại nơi đây. Ước chừng nửa tiếng nữa sẽ tới khách sạn.”
Bây giờ Chirs đã quay về với vẻ mặt lạnh băng như ngày thường, xem ra anh cũng là một diễn viên tài năng xuất chúng đi.
“ Không tồi! Tốc độ cũng không quá chậm đi. Bất quá vẫn là chậm hơn một
bước so với chúng ta. Tên Ngụ Phong Kỳ giao lại cho Lynda đi, ta tin
chắc lần này hắn sống sẽ rất khó coi.”
Trên người của Thiên Đình
đã không còn bộ dạ tiệc xinh đẹp kia nữa mà thay vào đó là một bộ quần
đùi jean áo thun trắng như thường ngày. Trên tay cô là ly rượu, loại mà
cô ưa thích - Chateau La Mission Haut Brion Pessac Leognan (1961), hay
được gọi là La Mission. Loại rượu này xuất phát từ nước Pháp có hương
thơm của café moca và hạt dẻ.
Đó cũng là lý do Thiên Đình thích nó…um, bạn biết đó nó có hương thơm của café.
“ Lão đại, người chắc là không đến Trung Đông chứ. Ở đó cô sẽ tuyệt đối an toàn, còn Việt Nam…”
Chirs vẫn không nhịn được mà hỏi cô thêm một lần nữa. Tình cảm của hắn đối
với cô quả thật rất là rắm rối, khính trọng có, cũng có yêu đi chỉ là
hắn lại không có chiếm hữu, đối với hắn thấy cô thoải mái là ổn rồi.
“ Không, một khi ta còn trong thế lực của Densis Nghiêm Phong sẽ không để yên đâu, hắn biết ta sẽ đến đó, có thể nói đó là thế lực duy nhất ta có thể dựa vào. Ta không muốn lại làm phiền ông ấy nữa.”
“ Nhưng Việt Nam…”
Piper cũng không kém lo sợ, cô vẫn là ủng hộ Thiên Đình vô điều kiện. Nhưng
mà lo sợ vẫn là lo sợ đi, dù sao đó cũng là địa bàn của Lập Hằng. Ai
cũng biết Lập Hằng với Nghiêm Phong luôn đối mặt…mà lão đại nhà cô lại
là…
“ Lập Hằng sẽ không làm gì chị?”
Thiên Đình biết cô bé lo sợ điều gì, cô khẽ nở nụ cười chấn an Piper.
“ Chứ không phải…lời đồn lúc trước…”
“ Em tin lời đồn hay tin lời ta. Mặc kệ lúc trước ta bị nhầm lẫn hay bị
gài bẫy, nhưng ta biết chắc một điều Lập Hằng sẽ không làm gì tổn hại
đến ta.”
“ Chị tự tin như vậy?”
Piper dường như không tin
nổi vào thái độ tự tin vào kẻ thù của lão đại nhà mình. Dù gì cũng là kẻ thù có nhất thiết phải có niềm tin như vậy không?
“ Phải! Bởi vì một người, Lập Chi Chi. Đến lúc về thăm những người bạn chí cốt rồi.”
…
Trong trung tâm thương mại Roserily Plaza, thành phố HCM.
Thiên Đình đứng trước một gian hàng thời trang thuộc tập đoàn đa quốc gia
Etenal. Cô ngước nhìn một dãy những con manocanh, điều làm cho cô đáng
chú ý ở đây chính là những bộ đồ này đều được thiết kế theo họa tiết hoa mai.
Những trang phục này thật sự rất đẹp, cô rất thích, hay nói cách khác chúng được thiết kế theo sở thích của cô. Sau khi nhìn dòng
chữ ‘sản phảm độc quyền. Không bán.’ Xem ra cô ra đi ba năm vẫn là có
người nhớ đến mình.
Trên môi cô vẫn là một nụ cười thật tươi, một nụ cười tự nhiên không chút giã dối.
Thiên Đình bước vào cửa hàng, vẫn là không gian quen thuộc. Nơi này chính là
do cô thiết kế, từng vị trí của khu hàng cũng là do cô chỉnh sửa thậm
chí ngay cả những kệ chưng bày cũng là do cô tự tay chọn.
“ Xin chào quý khách cần gì ?”
Một cô nhân viên bước ra thái độ không cần phải nói…cực kỳ tệ. ‘không phải
nhìn bộ dạng của cô mà đánh giá con người của cô chứ.’ Thiên Đình thầm
nghĩ vừa đánh giá cô nhân viên trẻ trước mặt, nhìn xong cô dám chắc suy
nghĩ của mình đúng trên 90%.
“ Lấy những trang phục trên đó xuống cho tôi.”
Thiên Đình chỉ tay về phía tủ trưng bày. Mặc kệ cô ta nghĩ gì nhưng cũng không đến nổi không biết đến cô là ai chứ.
“ Cô khi vào cửa hàng không nhìn sao. Hàng đó không bán.”
Cô nhân viên nói xong vẫn là nhìn cô từ trên xuống dưới một lần nữa.
Xem ra quả thật không biết mình là ai rồi. Thiên Đình thở dài một tiếng,
mày nhíu lại. Tâm tình mới vừa tốt lên được chút xíu giờ lại tồi tệ hơn.
“ Vậy quản lý của các cô đâu, gọi anh ấy ra đây.”
“ Có quản lý ra cô căn bản cũng sẽ không mua được đâu, nó không bán. Với
lại cô nhìn lại bộ dạng mình thử xem, đi vào đây tham quan là được rồi
không cần phải…”
“ Chuyện gì vậy hả?”
Cô nhân viên vẫn
chưa nói xong đã bị một giọng nói lạnh lùng nhưng đầy nam tính cắt
ngang. Tuy nhiên thấy âm thanh như vẫn không thấy người đâu. Thấy tác
phong quen thuộc, Thiên Đình vẫn là không nhịn được nở nụ cười.
Chirs và Piper này giờ đi sau lưng của Thiên Đình, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn
cô, nếu không phải cô ra lệnh không được động thủ thì không biết cô nhân viên ấy đã bay đến phương trời nào rồi. Hai người cũng không hiểu nơi
này có cái gì đặc biệt thế nhưng lão đại lạnh lùng của bọn họ lại cười
thực là tươi.
“ Dạ quản lý, có một khách hàng gây rối, cô ta nhất quyết muốn lấy trang phục trên tủ chưng bày xuống.”
“ Tủ chưng bày??? Cô ta là ai?”
Giọng nói mang đầy vẻ uy hiếp, nhưng mà âm thanh phát ra ngày càng gần có lẽ sắp lộ diện rồi.
Bước ra khỏi khu vực quản lý là một chàng trai trẻ tuổi khoảng hai bốn hai
lăm, nhưng cực kỳ điển trai. Nhưng mà thái độ của anh cực kỳ lạnh lùng
cùng xa cách. Khi bắt gặp cô gái đang ngồi ung dung trên chiếc sofa của
cửa hàng thì gương mặt của anh biến hóa…khá là thú vị.
Biến hóa
sao nhỉ? Mắt chữ A miệng chữ O, gương mặt thì đỏ bừng không biết có phải là bị sặc cái gì rồi không. Biến đổi từ ngạc nhiên sang không tin nổi
rồi sang kinh kỷ. Anh như thấy người ngoài hành tinh, cả người run rẫy
miệng lắp bắp nói mãi mới được một câu.
“ Thiên…Đình…Đình…Đình Đình tiểu thư.”
Thái độ của anh thật sự rất là quái gỡ, làm cho mọi người trong cửa hàng
không khỏi trợn mắt, ngoài trừ Thiên Đình. Cô không lấy gì làm ngạc
nhiên mà là…đang thưởng thức.
Khi nghe tiếng hô của vị quản lý, một
loạt đám người từ trong phong quản lý chạy ra ngoài đứng thành một vòng
cung lớn ngay trước ghế sofa rồi cúi gập người xuống.
“ Đình Đình tiểu thư.”
Ngoài mặt ai cũng rất là nghiem trang nhưng vẫn không giống được vẻ kích động.
Thiên Đình từ trên sofa đứng lên hướng những người nhân viên nở nụ cười thật tươi.
“ Chào các chị! Lâu rồi không gặp, có nhớ em không?”
“ Nhớ! Nhớ….chứ” mọi người hầu như đồng loạt.
“ Đúng rồi! Tôi phải báo cho Chi Chi tiểu thư.”
“ Á, đúng rồi. Cậu Thành.”
“ Còn cậu Thuận cùng cậu Tường nữa.”
Ai nhìn vào cũng có thể thấy được các cô đang cực kỳ kích động.
Nhưng Thiên Đình cũng coi như không thấy gì, có vẻ đã quen. Cô tiếp tục hướng tới người thanh niên vẫn đứng hình nơi kia.
“ Lão Quỹ, đây là thái độ đón tiếp em sao?”
Chàng trai như thoát khỏi giấc mộng la lên một tiếng rồi hướng Thiên Đình ôm chặt.
“ Đình Đình, cô thật là hù chết người. Ba năm. Cô mất tích đâu ba năm.”
Thiên Đình không nói gì cũng không có đẩy người. Lần đó sau khi xác định sẽ ở lại cô chỉ kịp nhắn cho một người rằng cô đi du học ngoài ra một chữ
cũng không có. Có vẻ thật sự là hù chết mọi người rồi.
Tầm mắt cô một lần nữa dừng lại trên tủ chưng bày, chính nơi đó đã nới lên tất cả mọi người không ai quên cô.
“ Đình Đình, liệu cô có nên giải thích một chút không đây. Đi gì mà ba năm trời không có một chút liên lạc.”
Sau khi hết kích động, chàng trai cũng buông Thiên Đình ra.
“ Này, lão Quỹ có phải là nên cho tôi coi đồ của tôi trước không?”
“ À! Còn không mau lấy chìa khóa ra.”
Chàng trai như vỡ lẽ ra, quay người nhìn về cô nhân viên đã sớm bị hù dọa tới xanh cả mặt, quát.
“ Đình Đình, sao em biết nó là của em.”
“ Hoa mai, Chi Chi thiết kế cho em luôn sử dụng hoa mai, đó đã là độc quyền của em rồi.”
“ Phải. Lần đó cô ấy còn đòi đi đăng ký bản quyền cho em, độc quyền sử dụng họa tiết hoa mai. Haha.”
Nhớ đến chuyện trước đây, cả hai người đều nở nụ cười rất tươi. Nhưng không khí rất nhanh bị một tiếng hét làm hỏng mất.
“ Đình Đình…”
Nghe giọng nói quen thuộc, Thiên Đình quay người lại nhìn người vừa mới hét
lên, cô vừa mừng lại vừa sợ. Mừng đương nhiên là vì cô đã gặp lại được
cô bạn chí cốt của mình, còn lo la vì cô ấy chính là được làm bằng nước.