Pari lãng mạng, bầu trời cuối mùa thu lại càng thêm phong tình. Đã cuối mùa nên thời tiết đã hơi se se lạnh.
Trong công viên, mọi người vẫn đang thõa sức nô đùa. Một số trẻ em thì nô đùa cùng đàn chó của mình, góc thì các thanh thiếu niên đang ngồi bàn bạc
tán dóc, nơi thì các cụ đi dạo. Rất đông rất nhộn nhịp nhưng không ai
chú ý ở hang ghế đá bên rìa công viên có một bé gái chỉ hơn bốn tuổi,
đang ngồi co rúm lại.
Sáng sớm cô bé chưa kịp chuẩn bị đã bị mẹ
kéo ra đây ngồi chờ ba, mẹ nói mẹ có công chuyện nên sẽ không chờ cùng,
mẹ nói chỉ cần chờ ở đây một lát ba sẽ tới.
Nhưng bé chờ đã lâu, rất
lâu rồi, bây giờ đã chợp tối, đèn đường đã bắt đầu sáng dần. Hiện tại bé không thể nào bình tĩnh được nữa, nước mắt tựa như trân châu, từng
chuỗi từng chuỗi một lăn ra khỏi khóe mắt. Bé hiện tại rất sợ, có phải
ba mẹ đã quên bé rồi không. Vừa sợ, vừa đói, vừa lạnh, cô bé trông tựa
thiên thần hiện tại lại vô cùng nhếch nhác.
….
Cách đó
không xa, có khoảng hai chục chiếc Ronata màu đen thắng gấp. một vị
trung niên bước xuống xe xem sét chiếc xe cách họ khoảng hơn hai mét
phía trước.
“ Xe thiếu gia đây rồi, mau chia người ra tìm đi, nhanh lên”
Sau khi đã xác định đó là chiếc xe của thiếu gia, thì ông liền phân bó cho
người đi tìm. Hơn năm mươi người mặc vệ sĩ chia nhau thành nhiều hướng
khác nhau bắt đàu tìm người.
Cách công viên khoảng hai trăm mét
về phía Đông chính là dòng sông. Bên bờ sông chính là khu rừng phong của công viên. Nói là rừng nhưng thật ra nó rộng khoảng hơn trăm mét.
Tại nơi đây vào ban ngày sẽ rất là đẹp nhất là vào mùa này. Nhưng hiện tại
đã là chợp tối nơi này lại trở nên âm u lạnh lẽo. Cả khu rừng gần như
tĩnh lặng ngoại trừ có tiếng súng đã được giảm thanh.
Phải chính
là tiếng súng. Mà người cầm súng chính là một người thanh niên khoảng
chừng 16, 17 tuổi. Gương mặt hắn lạnh tanh, ánh mắt đầy tràn sát khí. Cả người hắn đúng tùy tiện, tay giương cây súng lên bắn loạn xạ.
Loạn xạ? Không tất cả đều trúng mục tiêu, trên mỗi thân cây đều được vẽ một
hồng tâm đỏ bằng màu dạ. Bởi thế cho dù trời có tối cở nào vẫn thấy được những chấm đỏ đấy.
Thậm trí bây giờ hắn bắn loạn lên cũng được,
cả khu rừng này là của hắn, không ai được phép bước vào đây, nếu không
hậu quả tự lãnh lấy. viên đạn luôn không có mắt.
Tâm trạng của hắn
bây giờ cực xấu. Người đàn bà đó dám lên âm mưu sát hại ba hắn mà người
đàn bà đó lại là mẹ của hắn a, là mẹ ruột. Hắn nên hận bà không nên trả
thù không?
Các kế hoạch của bà thật hoàn mỹ, không sai một ly,
ngay cả đường cuối cũng đã chuẩn bị cho mình. Đối với bà ta mà nói chết
là quá tốt rồi. Bây giờ hắn nên hận ai đây, nên trả thù ai đây.
Cái gia đình mà hắn cho là hoàn hảo 16 năm nay thì ra chỉ là môt vở kịch.
Mà mẹ hắn chính là đạo diễn, tất cả mọi người đều là những diễn viên ‘
vô tình’ hoàn thành xuất sắc các vai diễn của mình. Một người mẹ luôn
hiền lành, dịu hiền lại chính là một con rắn độc. Ba hắn làm chủ Nghiêm
gia thế mà bị lừa hơn hai mươi năm, cưng chiều người phụ nữ của mình tận xương tủy cuối cùng đổi lại một liều thuốc độc.
Hắn nên làm gì
đây, chỉ trong vòng một đêm cả thế giới của hắn đều sụp đổ. Ba mẹ lần
lượt mất, các cổ đông nổi loạn, những người trong dòng tộc thì âm mưu
xâu xé tài sản.
“ A………” Có ai nói cho hắn biết hiện tại hắn nên làm gì không?
“ … Soạt…”
“ Ai đó…” Trong khi hắn vẫn chìm đắm trong suy nghĩ thì bên tai hắn nghe
được tiếng động. Là tiếng bước chân đi trên đám lá khô mà thành. Rốt
cuộc kẻ nào to gan dám đi vào khu rừng của hắn.
Khi Nghiêm thiếu
quay đầu lại thì chỉ thấy một cô bé mặc chiếc váy trắng đang đi lẫn thẩn về phía mình. Nhìn cô bé tựa như bóng ma trong các câu chuyện kinh dị,
nhưng hắn tin đời này làm gì có ma. Đột nhiên hắn cảm thấy may mắn vì cô bé không xuất hiên ở phía trước nơi mà hắn đang bắn súng. Cho dù hắn
chưa bao giờ bắn trượt nhưng với tâm trạng của hắn hiện tại thì không
điều gì là đảm bảo hoàn toàn.
Hắn cứ đứng im đó không một chút
động tác dư thừa nào, hai tay buông thả bên đùi, tay phải vẫn cầm súng,
ngón trỏ vẫn đặt bên còi súng. Hắn đang chờ xem cô bé đó muốn gì.
Sau một ngày chờ đợi không có kết quả, cô bé cực kỳ hoảng loạn. Cô sợ hãi
vô cùng, cô bước đi, cô muốn đi tìm mẹ. Nhưng cô lại không biết đi đâu,
do cả ngày không hoạt động cộng thêm cả ngày không được ăn gì, cô hiện
tại đã hoàn toàn kiệt sức. Nhưng cô vẫn cô bước đi, cô không xác định
mình đang đi đâu, cô cũng không còn chút sức nào để mà mở mắt ra. Cô cứ
như người mộng du, hai mắt nhắm liền, mà hai chân cứ bước. Chẳng mấy
chốc cô đã bước vào khu rừng.
Cô nghe thấy có tiếng động, cô có
cảm giác có người, cô muốn bước về hướng đó nhưng chính bản thân cũng
không biết được hướng đó là hướng nào.
Khi cô bé đã gần tới người mình, cậu thanh niên mới nhờ vào ánh trăng mà quan sát cô bé. Cô tầm
4,5 tuổi, ngũ quan khá xinh đẹp, làn da trắng nõn dưới ánh trăng lại tựa như trong suốt. Mái tóc đen tuyền thả xuống dài tới chấm lưng như một
dòng suối êm ả. Nhưng nhìn cô bé có gì đó không ổn. Cô bé cứ lẫn thẩn
bước về phía anh với đôi mắt…nhắm liền. Chẳng lẽ cô thật không phải là
người, nhưng không phải là người chẳng lẽ là thiên sứ. Lúc đó không hiểu làm sao mà hắn không hề có ý nghĩ rằng cô là ma nữ.
Hắn cảm thấy cô rất đáng yêu không một chút ghê sợ. Hắn bước lên, dùng tay vỗ vỗ vào hai gò má phấn hồng của cô.
“ Này cô bé…”
Ấm quá! Ấm hơn cả tay của bà nữa. Cô bé thật rất muốn mở mắt ra nhìn người trước mặt, thế nhưng mắt cơ hồ vẫn không thể nào nhếch lên nổi.
“ Bà…! Thiên Nhi…không cần a… mẹ.”
Không biết có phải do bàn tay kia quá ấm áp hay không nhưng cô đột nhiên muốn khóc cho thỏa mãn. Gương mắt tái nhớt trong phút chốc đã phủ đầy nước
mắt, miệng luôn lẫm bẩm mãi chẳng ra câu, Nghiêm thiếu phải cúi người
thật sát cô mới nghe được một vài từ.
Nghiêm thiếu nâng tay lên
lau sạch nước mắt trên mặt cô bé, động tác hết sức ôn nhu mà có lẽ chính cậu cũng không để ý tới. Bất quá hiện tại cậu cũng không suy nghĩ gì
nhiều, chẳng qua chỉ là cậu không muốn thấy trên mặt thiên sứ lại giàn
giụa nước mắt.
“ Được không cần mẹ. Nhưng em cần nghi ngơi.”
Không tốn một chút sức lực, Nghiêm thiếu dắt súng của mình bao bọc nơi đai
lưng, rồi sau đó bế ngang cô bé mang ra khỏi khu rừng, tiến về phía bìa
của công viên.