Nghĩ là làm, hắn
không một tiếng báo trước đột nhột kéo lấy cánh tay cô để cô ngồi lên
trên đùi mình. Một tay nắm lấy cái eo nhỏ nhắn của cô một tay trụ lấy
gáy, áp đôi môi mình lên hai cánh anh đào đang nở rộ. Âm ấm, mềm mềm
thật ngon. Khoảng khắc hai môi áp sát nhau tim hắn như ngừng một nhịp,
thật lâu, thật là lâu rồi hắn mới được nếm lại mùi vị này. Thoáng hé mắt hắn thấy cô đang trừng to hai mắt, cô vẫn chưa tiếp nhận được chuyện gì đang xãy ra, hắn thoáng không vui.
“ Nhắm mắt lại…” Khẽ buông cô ra, hắn bá đạo ra lệnh. Không chần trừ chờ cô, hắn lại tiếp tục tìm đến quả dâu ngọt lịm hôn sâu. Hắn không muốn làm cô hoảng nên nhẹ nhàng hôn lên, từ từ đưa lưỡi vào bên trong thăm dò từng chiếc trăng trắng tinh
của cô.
Đôi bàn tay cũng không yên vị bắt đầu chạy loạn xạ trên
người cô. Điều đó làm cô kinh ngạc thoáng thở dốc, Nghiêm Phong không
chút lưu tình trực tiếp công thành chiếm đất. Chiếc lưỡi theo khoang
miêng luồn vào dây dưa với chiếc lưỡi thơm tho của cô, hắn từ từ dẫn dắt cô cho đến khi cô sắp bất tỉnh thì mới buông cô ra. Để trán kề lên trán cô nhẹ nhành thở dốc, hai mắt nhìn chăm chăm vào đôi mắt nâu nhạt vẫn
còn đang mông lung chưa tìm được bến bờ, hắn khẽ cười.
“ Thích không?” Khéo môi vẫn để sát trên gò má đã ửng hồng của cô, khẽ mở miệng mang theo âm điệu dụ dỗ.
“… Thích…” Thiên Đình vẫn còn trong mê ly, gật gật đầu theo bản năng.
Nghe được câu trả lời như mong muốn, Nghiêm Phong mỉm cười đắc ý, lại cúi
xuống chiếm lấy quả mọng mê người kia. Ngọt! Thật là ngọt! Bé cưng của
hắn thật là ngon nha.
Thiên Đình vẫn chưa kịp hồi sức thì lại tiếp tục bị kéo vào nụ hôn triền miên.
Khá hẳn với nụ hôn lúc nãy, bây giờ Nghiêm Phong hôn rất nhẹ nhàng, dùng
lưỡi khiêu kích với chiếc lưỡi của cô. Khi thì dây dưa liên tục khi thì
cứ chần trừ nơi khoang miệng kích thích, kêu gọi cô. Khó chịu với chiếc
lưỡi cứ dây dưa mãi không buông, cô đưa chiếc lưỡi của mình đuổi theo.
Học theo anh đưa chiếc lưỡi tiến vào trong khoang miêng, quấn quýt dây
dưa với anh.
Hài lòng với những gì cô đã học được, Nghiêm Phong
nhếch môi rồi đổi bị động thành chủ động, rồi tiếp tục hôn sâu. Mãi một
lúc sau khi phổi hai người không còn chút không khí nào, Nghiêm Phong
mới không tự nguyện mà buông cô ra.
Thiên Đình mở to hai mắt nhìn người dây dưa nãy giờ với mình, cô không tin nổi, vừa rồi lão đại ăn
đậu hũ cô. Mà cô không một chút phản kháng thậm trí còn thuận theo. Cô
không để ý đến hiện tại mình đã được đưa lên giường từ lúc nào, Nghiêm
Phong ở ngay trên người cô thở gấp.
Lửa dục kìm nén bao năm chỉ
với vài nụ hôn thì làm sao dập tắt được. Đặc biệt đối diện với gương mặt vẫn còn đang mê ly của cô, mắt Nghiêm Phong thoáng tối sầm lại. Cúi đầu xuống hôn triền miên từ vành tai nhỏ nhắn, đến cái cổ thon thon, xuống
quai xanh tinh tế. Đôi bàn tay cũng không để yên từ từ thoát ly đồ của
cô ra, rồi chụp lên hai tiểu bạch trắng muốt đọng lòng người.
Hắn nhấm nháp từng trút từng chút một, thưởng thức tiểu bạch mê hồn. Cảm
giác xa lạ nhanh chóng làm cho Thiên Đình hồi tỉnh. Lão đại đang làm gì? Tại sao lại như vậy? Ba năm qua, mặc dù đêm nào hai người cũng ngủ cùng nhau, nhưng những chuyện như thế này chưa bao giờ xãy ra.
“
A…a…lão đại…Nghiêm …Phong…” Lúc này, Nghiêm Phong khẽ cắn nhẹ lên điểm
hồng mê người làm cô khó chịu thổn thức, uất ức mà chảy nước mắt. Hắn
sao lại đối xử với cô như vậy. Cô vẫn luôn cố gắng trở thành một thuộc
hạ giỏi bên cạnh hắn mà. Nếu hắn muốn làm ấm giường thì có vô số đàn bà
muốn lên giường cùng hắn mà. Tại sao lại đối với cô như vậy.
“ Bé cưng, ngoan, đừng khóc.” Thấy nước mắt của cô lòng hắn xiết lại. Có
phải hắn mau vội quá rồi không, hắn dọa đến cô rồi có phải không?
“ Lão đại…sao lại đối với tôi như vậy…ô…ô…anh đang xử phạt tôi sao..ô
ô…đừng như vậy mà…tôi sẽ không bỏ đi như vậy nữa…cũng không lại gần ai
nữa…ô ô…” Đã từ rất lâu rồi cô không khóc, cũng do đối diện với sự
trưởng thành sớm nên mấy trò rơi nước mắt này đã từ lâu cô không đụng
tới. Hơn nữa bây giờ cô đã trải qua biết bao nhiêu cuộc huấn luyện dần
dần cô cũng đã cứng cáp hơn. Thế nhưng bây giờ cô thật sự rất uất ức. Có thứ gì đó giống như sự an toàn bị lấy mất đi.
“ Thiên Nhi, đừng
khóc nữa. Anh không phải đang xử phạt em.” Nước mặt của cô làm hắn luống cuống tay chân, hắn cúi đầu hôn lên khóe mắt vẫn đong đầy nước kia. Nếu để thiên hạ thấy được vẻ mặt này của hắn thì còn đâu danh tiếng của hắn nữa. Bất quá, đây là bé cưng của hắn chứ không phải ai khác.
Nghe cách gọi của Nghiêm Phong, Thiên Đình ngẫn cả người cũng quên đi cả
khóc. Hắn gọi cô là ‘bé cưng’, là ‘Thiên Nhi’…trước giờ hắn chưa bao giờ dùng những từ thân mật như vậy bao giờ cả, cùng lắm thì chỉ gọi tên.
“ Anh…gọi tôi là gì.” Thiên Đình nâng tầng mắt lên nhìn đăm đăm vào mắt
của hắn. Trong mắt hắn bây giờ đã không còn vẻ lạnh băng hằng ngày nữa
mà đầy vẻ yêu thương, cưng chiều.
“ Thiên Nhi! Em nghe không quen sao? Trước giờ chưa có ai gọi em như thế à.” Hắn không muốn dấu nữa,
đến lúc nên thẳng thắn với cô rồi.
Nghiêm Phong nằm sang một
bên, vòng hai tay khóa trụ cô vào trước ngực, cằm điểm nhẹ lên đỉnh đầu
của cô. Thiên Đình vẫn nằm im, hai mắt nhìn chăm chăm vào lòng ngực cứng cáp mà ba năm nay vẫn ôm cô vào lòng.