“ Alo! Thầy…em hiện
không ở Việt Nam…không sao em vẫn ổn…có chuyện gì…học bổng…có sao…em đâu có tham gia…Harvard?…Thầy đăng kí thay em đúng không…em không có ý định đi du học…thầy khoan hãy điểm danh… em…75% học phí…em biết nhưng…từ từ
đã thầy…để em suy nghĩ đã…được liên lạc sau, chào thầy.”
“ Cô không muốn đi du học sao?” Nãy giờ nghe cô nói chuyện, Nghiêm Phong cũng hiểu được đôi ba phần.
“ Sao vậy Thiên Đình, đi du học cũng không tệ mà.” Kiệt cũng đầy thắc mắc hỏi cô. Đạt được học bổng 75% đâu phải dễ.
“ Cũng không phải là không muốn, cho dù chỉ 25% như cũng không phải là con số nhỏ, với lại chứng mất ngủ của tôi…”
“ Học phí của cô Tần Phong sẽ chi trả, còn ngủ…cô có thể ngủ với tôi.”
Nghiêm Phong không nhanh không chậm ngắt lời của Thiên Đình.
Lời
nói của Nghiêm Phong không khác gì quả bom nguyên tử thả vào tai mọi
người. Lời vừa dứt tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Nghiêm
Phong, nhưng lão đại quả thật quá khủng đi chẳng ai nhìn qua được một
phút, nên mọi người dồn qua Thiên Đình.
Thiên Đình ngẫn người
nhìn vào mắt của Nghiêm Phong. Hắn nghiêm túc. Nhưng mà cô và hắn không
quen a, chẳng qua có chút dính líu bởi sợi dây chuyền.
“ A…cái đó. Không cần đâu…”
“ Sợi dây chuyền của cô đem lại cho tôi thị trường Đông Nam Á, so với
khoảng học phí 25% của Harvard thì không đáng bao nhiêu, cứ coi như Tần
Phong bỏ tiền ra đào tạo nhân tài. Sau khi tốt nghiệp cô quay về Tần
Phong làm việc. Như thế vẫn không được sao?” Không cho cô một cơ hội từ
chối, Nghiêm Phong cứ tiếp tục ngắt lời Thiên Đình.
“ A…cái đó. Về Tần Phong không thành vấn đề nhưng mà…cái đó…không nhất thiết anh phải ngủ với tôi…như vậy rất làm phiền anh.”
“ Tôi không để tâm. Cứ vậy đi, ngày mai tôi quay về Mỹ, cô cứ đi theo nếu không ngủ được thì sẽ tính.” Nói xong Nghiêm Phong đứng dậy bước ra
khỏi phòng không cho Thiên Đình lấy một cơ hội phản bác.
“ Ơ cái
đó… Sao giống như hắn đang ép người vậy.” Thiên Đình vẫn là thấy có chút vấn đề. Sao cô có cảm giác hắn đang cố áp đặt cô vậy. Cô không quen
hắn, với lại một người lạnh lùng như hắn nếu mở miệng năn nỉ không biết
hắn đã cho chưa. Vậy mà của cô sao giống như hắn đang cố ép cô vậy.
“ Thôi được rồi Thiên Đình cô ăn uống rồi ngủ nghỉ đi. Chúng tôi ở thư
phòng có gì cứ gọi.” Ảnh đưa cho cô một ít vitamin rồi đứng lên đi theo
mọi người về hướng thư phòng.
Thiên Đình ngớ người nhìn đoàn
người đi ra, trong lòng vẫn không khỏi thắc mắc tên Nghiêm Phong đó liệu có bị chạm mạch không. Quả thật bây giờ cô rất mông lung, hoàn toàn
không hiểu nổi chuyện gì đang xãy ra.
Cách đây chưa đầy một tuần
cô vốn chỉ là một sinh viên bình thường. Vui chơi, học tập, làm một công việc mình yêu thích. Cớ sao trong vòng chưa đầy năm ngày cô đã ở một
nơi rất xa, hơn nữa còn có khả năng ở lâu dài. Cô thật không hiểu mình
có điểm gì để Nghiêm Phong giữ lại. Vì Tần Phong sao? Không lý nào, cô
cũng không phải là thiên tài về kinh doanh. Bất quá cô có thiên phú về
ngoại ngữ thôi. Từ trước giờ bất luận ngôn ngữ nào chỉ cần cô muốn học
đều có khả năng thông thạo.
Hiện tại cô thông dụng bảy thứ tiếng Anh, Pháp, Đức, Ý, Trung, Nhật, Thái và nghiên cứu về một số ngôn ngữ cô đại.
“ Haizz…” Thiên Đình thở dài một hơi rồi lại nằm xuống giường. Xem ra đêm ngay cô lại mất ngủ rồi. Chẳng qua là do hôm nay cô đã ngủ nhiều rồi
bây giờ thật ngủ không nổi nữa.
Ngoài cửa sổ, trăng tròn vẫn nhấp nhô, ẩn hiện sau những áng mây. Hôm nay đã là trăng rằm rồi. Xem ra
trăng ở nước ngoài so với Việt Nam chẳng khác biệt nhau là mấy.