“ Lập… Hằng…” Jam
giương đôi mắt to tròn lên nhìn Lập Hằng, từ từ lết lại gần hắn, lấy tay níu níu ống quần của hắn. Trong đôi mắt tràn ngập sợ hãi, cùng hi vọng. Dù sao cô cũng đã ở bên hắn lâu như vậy, hắn không thể chỉ vì một cô bé không hề biết sự hiện diện của mình mà loại bỏ cô được.
“ Tại
sao…sao lại đối với Thiên Đình như vậy. Cô ấy có lỗi gì. Rơi vào tay bọn hắn cô ấy biết làm sao đây. Bọn chúng là hắc đạo đấy, là hắc đạo đấy cô biết không.” Sư tự chủ của hắn đã không còn, hắn hất tay cô ra, rống
lớn. Mọi sợ lo âu của hắn theo đó mà phát tiết ra, trong hai tiếng đồng
hồ qua hắn đã sợ biết bao.
Chỉ mới có hai tiếng mà hai ngỡ đã
hai năm, hắn rất lo lắng cho cô. ‘Bọn chúng chỉ cần sợi dây chuyền thôi, chỉ cần sợi dây chuyền thôi bọn chúng sẽ không làm gì cô’. Trong đầu
hắn vẫn luôn tự nghĩ vậy. Nhưng chính hắn cũng không dám chắc, cô xinh
đẹp như thế. Hắn đã cho người đi thương lượng với người bên kia, chỉ cần bọn chúng thả cô ra, hắn lập tức sẽ đưa mật mã không cần hắn phải tốn
công phá.
Jam ngẫn người nhìn người đàn ông trước mặt cô, không
đây không thể là người đàn ông mà cô đã theo suốt bao nhiêu năm. Tóc tai thì lộn xộn, cavat được tháo ra hai nút áo trước ngực đã bị bứt ra.
Trong mắt luôn trầm tĩnh nay vương vấn biết bao nhiêu tơ máu. Hắn sao
hóa ra thế này, hắn chưa bao giờ để lộ sự mất bình tĩnh của mình như
thế. Vì sao? Cô ta thật sự quan trong như vậy sao?
“ Tại sao…cô
ta, sao cô ta, sao luôn là cô ta.” Jam nhỏ giọng lầm bầm rồi rốt cuộc
cũng rống lên. Bất công! Đối với cô thật sự rất bất công.
“ Tại
sao vậy Lập, người bên cạnh anh luôn là em mà. Lúc khó khăn nhất vẫn là
em bên anh mà. Từ trong ra ngoài em đều là của anh mà… vậy vì sao, chỉ
cần cô ta xuất hiện anh đều không để ý đến sự hiện hiện của em, vì cô ta mà anh thương tổn em.” Jam cũng đã mất hết bình tĩnh lớn giọng chấp
vấn.
“ Cô cho mình là ai. Thân là thuộc hạ, dốc hết mình phục vụ
cho lão đại là điều tất yếu. Ngay cả điều ấy cô cũng không làm được thì
có tư cách gì đứng bên lão đại.” Doãn đứng sau lưng Lập Hằng rốt cuộc
cũng lên tiếng.
“ Nhưng tôi yêu anh ấy, từ lâu tôi đã không chỉ
là thuộc hạ của lão đại rồi…tại sao, thứ gì tôi cũng không cần tôi chỉ
cần anh ấy.” Jam giận cá chém thớt, quay qua trừng mắt nhìn Doãn, trong
số những người đi bên Lập Hằng, hắn là đối với cô tốt nhất tại sao bây
giờ cũng quay sang chỉ trích cô.
“ Tình yêu là thứ duy nhất tôi
không thể cho cô.” Lập Hằng cũng đã có thể bình tĩnh lại đôi chút, hắn
vẫn là quay lại bộ dạng lạnh lùng của mình.
Mười một chữ, số mười một thật đẹp biết bao. ‘Một đời một kiếp chỉ yêu mình em’ thế nhưng
mười một chữ từ miệng Lập Hằng nói ra lại chẳng khác gì bản tuyên án tử
hình đối với cô. ‘ Tình yêu là thứ duy nhất anh không thể cho cô.’
Tâm đã chết cô còn có thể làm gì, cô cái gì cũng không cần chỉ cần hắn
thôi, cô nên làm thế nào đây. Jam ngồi bất động trên sàn, trong đầu chỉ
lại câu nói của Lập Hằng.
“ Đem cô ta giam lại.” Nói rồi Lập Hằng đứng lên bỏ đi, hắn còn có Thiên Đình phải lo, cô ấy hiện giờ ra sao…