Má Lý nhìn người con
gái trước mặt, cô không hề câu nệ. Được hưởng nhiều đặc ân nhưng không
sinh kiêu. Rất khác với những người con gái kia, luôn ra lệnh, hạch hẹ
bọn họ. Nhưng trước mặt chủ nhân lại như một đứa bé ngây ngô không biết
gì.
Bà không biết mối quan hệ giữa cô và chủ nhân là thế nào nhưng căn biệt thự này chủ nhân chưa cho bất kì người con gái nào vào.
Đây là nơi mà chủ nhân dùng để nghỉ ngơi, khoảng một tháng thì chủ nhân lại về đây nhưng chưa bây giờ cho bất kì người phụ nữ nào vào. Lại càng kì
lạ hơn căn phòng mà cô gái đang ở trước giờ chủ nhân không hề cho ai lại gần. Chỉ ngoài trừ bà được đặt cách dọn căn phòng đó. Nói cách khác
ngoài bà và chủ nhân thì cô là người duy nhất thấy được căn phòng đó.
Mọi thứ trong phòng đều do chính chủ nhân lựa chọn, đôi khi cũng tự chủ
nhân dọn dẹp.
Cả căn biệt thự này cũng là do chủ nhân tự tay
thiết kế, bình thường biệt thự này chỉ có vài người hầu dọn dẹp và vài
người làm vườn. Bản thân bà cũng được chuyển từ biệt thự phía Bắc lại
đây.
Tất cả xảy ra trong ngày hôm qua, chủ nhân đột nhiên trở lại biệt thự mà không báo trước, khi bà tới nơi đã thấy chủ nhân đang dọn
dẹp trong phòng. Mua nhiều đồ ăn bỏ vào tủ lạnh, sắm một tủ đồ để trong
phòng thay đồ, rồi ra lệnh cho bà ở lại đây. Đến tối chủ nhân quay lại
với một cô gái trong lòng. Chủ nhân ôm đem cô ấy lên một căn phòng rồi
ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vào cô ấy. Đến sáng thì lại chuyển cô ấy
sang căn phòng đã được chủ nhân sắp xếp.
Bà thật sự có rất nhiều thắc mắc, bà đã đi theo chủ nhân từ khi người mười sáu tuổi nhưng chứ
bao giờ gặp nhiều điều kì lạ như hôm nay.
“ Má Lý…bà thần người
gì vậy.” Thiên Đình giơ tay vẫy vẫy trước mặt bà, đang ăn cô phất hiện
bà ngồi ngây người có vẻ đang suy nghĩ.
“ À, tiểu… Thiên Đình, ăn xong rồi sao? Cứ lên nghỉ, ở dưới đây để cho má.” Bà hoàn hồn nhìn
người con gái trước mặt không một chút giả tạo, luôn bình tĩnh, yên lặng như mặt hồ.
“ Vậy phiền má. Nghỉ sớm.”
Trở lại căn
phòng, Thiên Đình ngồi trên giường ngẫn người. Bây giờ cô nên làm gì?
Đêm dài như vậy cô biết làm gì giết thời gian đây? Nguyên một đêm không
ngủ, cô cứ đi đi lại lại, trong phòng hết coi phim, lại lên mạng chơi
game, vẽ, nghe nhạc…cuối cùng bình minh cũng sắp lên. Thiên Đình cầm sắp giấy ra ban công đứng vẽ, cô muốn vẽ lại khoảng khắc này. Không giống
như hoàng hôn, bình minh xảy ra nhanh hơn, phải nhắm bắt thời gian nếu
không sẽ vẽ không kịp.
Nhìn bức tranh mà mình vừa hoàn thành,
Thiên Đình không khỏi thở dài… một tuần lễ, cô phải tiếp tục thế này
trong vòng một tuần sao? Để bức tranh qua một bên, Thiên Đình đứng lên
duỗi cả người mỏi mệt sau một đêm không ngủ rồi bước về phía nhà tắm.