“Ân.” Hạ Mẫn đang thắt lại dây lưng chỉ ậm ừ đáp cho qua không thực sự để tâm y lắm.
“Này.” Hàn Băng phát bực với thái độ đó của hắn kiên quyết kéo hắn lại nhìn mình. “Ngươi còn không coi trọng ta bằng Kỉ Hàn.”
“Ân? Thôi, ta đang vội. Có chuyện gì chốc về nói sau.” Hạ Mẫn cũng lười quản, nhanh nhanh chóng chóng chạy đi một chút. Hắn muốn qua xem Kỉ Hàn thế nào.
“Hạ Mẫn.”
“Mua a” Hắn thơm một tiếng thật kêu lên má Hàn Băng rồi chạy vội đi, không quên nói vọng lại. “Để chốc ta về nói sau.”
Hàn Băng đầu chăng đầu hắc tuyến nhìn theo cái bóng tím. Kì thực là dạo này không hiểu sao Hạ Mẫn lại đặc biệt thích qua chơi với Kỉ Hàn. Hai người họ có vẻ rất thân thiết và hơn trên hết, hình như học đang làm một việc gì đó, mờ ám, rất mờ ám. Y cùng Lâm phu tử tuy nhiều lần tìm hiểu nhưng cũng không thể tìm ra. Quả thực là linh cảm của y về việc này thật không tốt. (Hắc hắc)
Hạ Mẫn mở cửa nhà. Kỉ Hàn đang ngồi bên bàn, may vài bộ y phục cho hài tử trong bụng. Hắn ngó trước ngó sau một chút rồi đóng lại cánh cửa.
“Hạng Vũ.” Hắn lôi trong túi ra một đôi tất len nho nhỏ. “Ta tự làm, cũng không tệ quá đi.”
“Không được. Ta phải vào xem.” Hắn vẫn muốn biết hài tử sinh ra kiểu gì. Chưa đợi y phản ứng, hắn đã đẩy cửa bước vào, vừa khéo lúc tiếng khóc của hài tử vang lên vang rội, hắn quay đầu, thấy Kỉ Hàn nằm trên giường, phía dưới thân một mảnh đỏ lòm hỗn độn. Cả người hắn bết mồ hôi, cái áo ngủ ẩm ướt dính vào bụng nhô cao vẫn chưa khôi phục hình dáng. Chính hắn bị cảnh đó dọa sợ. Tuy đã sinh hai lần nhưng quả thực hắn chưa bao giờ sợ như đến vậy. Phản xạ đầu tiên của hắn lao ra ngoài, ôm chầm lấy Hàn Băng mà dụi dụi vào lòng y.
“Sao vậy?” Y tò mò vuốt ve mái tóc hắn.
“Ta không… Không bao giờ sinh nữa.”
“Được được.” Y vuốt ve đầu hắn an ủi nhưng trong lòng lại muốn có thêm vài đứa. Dù gì y cũng mới chỉ có một mình Hàn Minh, y muốn có ít cũng phải ba đứa. Nam nữ đủ cả. (vâng, anh sẽ có 3 đứa nam nữ đủ cả. Nhưng đó là việc của tương lai khá xa :v) Đăng bởi: admin