Chu Diên Công mặc dù là thư sinh nhưng kỳ thật lại có vài phần khí chất
giống lãng khách giang hồ. Tính cách uống chén rượu lớn ăn miếng
thịt to dù sao cũng không phải của văn nhân đọc sách mười mấy năm, nếu
để cho y thay một bộ quần áo rách nát, không biết chừng sẽ có đệ tử cái
bang đến nhận thân nhân.
Tuy nhiên như vậy cũng tốt, Chu Diên Công một thân khí phách giang hồ và Phạm Nguyên Sơn vốn là người trong giang hồ, chỉ sau hai chén rượu vào
bụng, hai người bọn họ không ngờ đều có cảm giác hận không thể gặp được
đối phương sớm hơn. Hai người kia đều là loại ăn khỏe, một con gà béo
hai cân thịt bò chín vừa rồi chẳng qua chỉ đủ giúp Phạm Nguyên Sơn không còn đói bụng mà thôi. Mâm thực phẩm rượu thịt Mẫn Tuệ vừa bưng lên
không được bao lâu đã bị hai người ăn hết hơn một nửa.
Lưu Lăng cười, hắn cứ ở trong thư phòng ngược lại làm cho hai người kia
không được tự nhiên. Vì thế, vị chủ nhân Lưu Lăng này không thể không đi ra ngoài tản bộ, còn hai vị khách kia vẫn ngồi trong thư phòng nâng ly
cạn chén diệt mồi nhiệt tình.
Vừa đi ra khỏi thư phòng, Lưu Lăng chợt nghe từ trong thư phòng truyền ra một đoạn hội thoại quen thuộc.
- Một con rồng, hai anh em tốt, ba ngôi sao sáng, tứ hỉ phát tài, năm
người đi đầu, sáu lục lục! Bảy khéo léo! Tám con ngựa! Chín liên hoàn!
Mười phấn khởi!
Lưu Lăng đổ mồ hôi một, trong lòng tự nhủ tập tục uống rượu vung quyền xem ra cũng đã có lịch sử truyền thống lâu đời.
Chu Diên Công không phải người thất thố, lúc trước khi Lưu Lăng giới
thiệu Phạm Nguyên Sơn đã ngầm chỉ ra thân phận của người này. Chu Diên
Công là người thông minh tất nhiên hiểu được ý muốn của Lưu Lăng, bằng
không y cũng không thể nhanh như vậy đã uống rượu vung quyền thân mật
như huynh đệ với Phạm Nguyên Sơn.
Kiếp trước khi Lưu Lăng đọc truyện Thủy Hử thì luôn luôn có một sự nghi
vấn, một chuyện cố hết sức nghĩ mãi mà không ra. Truyện Thủy Hử chứa
nhiều hảo hán, nhưng chỉ được nghe kỳ danh lẫn nhau, lần đầu tiên gặp
mặt chém gió vài ba câu đã cảm thấy người này nghĩa khí vì thế muốn kết
làm huynh đệ khác họ, từ đó về sau cởi mở giúp nhau không tiếc cả mạng
sống.
Là do người cổ đại tính tình thẳng thắn dễ tin người, hay đều là loại ngu ngốc?
Dễ dàng như vậy liền tin tưởng người khác, rốt cuộc là tốt hay xấu?
Còn có chuyện khiến Lưu Lăng kinh ngạc là hắn đã đến thời Ngũ Đại Thập
Quốc lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thấy được bao nhiêu hảo hán như trong
truyện Thủy Hử. Sau này Lưu Lăng cho ra một kết luận đó là từ cổ chí
kim, tiểu thuyết đều lừa dối nhân loại. Bất kể là do đại tác giả thời cổ đại viết ra hay là tiểu thuyết trên internet, tất cả đều có sở trường
biên soạn chuyện xưa lừa người.
Thà tin rằng trên đời có quỷ còn hơn tin vào những cái thứ kia.
Đây là kết luận đã trải qua kiểm chứng của Lưu Lăng.
Mẫn Tuệ đi theo sau Lưu Lăng, vẫn còn chu chu cái miệng nhỏ nhắn rầu rĩ
không thôi. Lưu Lăng thấy tiểu nha đầu này thật sự đáng yêu, không kìm
nổi giơ tay vuốt một cái lên cái miệng nhỏ của nàng.
- Nhìn cái miệng trề ra của ngươi kìa, sắp buộc túm lại như lông con lừa được rồi đấy.
Mẫn Tuệ bị động tác thân mật của Lưu Lăng làm cho hoảng sợ, nàng không
nghĩ Lưu Lăng sẽ làm động tác thân mật như vậy. Nàng chỉ là một hạ nhân, tuy rằng ỷ vào sự yêu thích của Lưu Lăng và tuổi tác còn nhỏ nên thường hay nói không suy nghĩ, nhưng nàng không nghĩ tới Lưu Lăng lại có thể
đối xử với nàng như vậy.
Nhân phẩm vào thời điểm này được thể hiện ra rồi, nếu người vuốt cái
miệng nhỏ của Mẫn Tuệ không phải Lưu Lăng mà là một người khác thì nhất
định sẽ bị mắng là đồ lưu manh, văn minh một chút thì gọi là kẻ lãng tử
phóng đãng, nếu gặp phải nữ tử tính tình cương liệt thì đã bị ăn một bạt tai rồi.
Mà lúc này Lưu Lăng chiếm tiện nghi của người ta, trong lòng cô gái nhỏ kia không ngờ vừa sợ hãi lại có chút run rẩy.
Cô gái nhỏ này tuy chỉ mới có mười ba mười bốn tuổi, thân mình tuy chỉ
đến bả vai Lưu Lăng, bộ ngực tuy rằng đã hơi gồ lên nhưng vẫn còn ngây
ngô giống một ngọn cỏ non. Nữ tử cổ đại đa số trưởng thành sớm, đối với
khái niệm sự khác biệt của nam và nữ rất tuân thủ. Cho nên ngay cả là
khi Lưu Lăng giơ tay vuốt vuốt cái miệng của nàng, trong lòng nàng cũng
rất ngượng ngùng kinh sợ, đương nhiên chỉ có xấu hổ chứ không tức giận.
- Nô tì... Nếu Vương gia không vui thì nô tì không bao giờ dám lắm mồm nữa.
Mẫn Tuệ đỏ mặt hạ giọng nói. Nàng đứng sững tại đó, hai cánh tay nắm lấy góc áo, bộ dạng đáng yêu vô cùng. Tuy rằng tuổi nàng còn nhỏ, nhưng
dáng người đã có sự khác biệt. Tuy hai khối mô người trước ngực mới chỉ
nhô lên một chút nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng.
Lưu Lăng nhìn bộ dạng nhăn nhó của nàng, trong lòng không khỏi nảy ra
một ý nghĩ tà ác. Mẫn Tuệ đỏ mặt đáng yêu như thế, hơn nữa đã là nụ hoa
chớm nở, sau này khi thi hành gia pháp có nên tính cả nàng vào không
nhỉ? Nghĩ đến đây, Lưu Lăng theo bản năng nhìn thoáng qua cái mông của
Mẫn Tuệ.
Ừ... Quả thật cần phải bồi dưỡng tốt, nếu không khai khẩn một chút mà
chỉ dựa vào sự phát triển tự nhiên của nàng thì hẳn là rất khó đạt tới
cấp độ mập mà không ngấy như của Liễu Mi Nhi.
Vừa nghĩ tới Liễu Mi Nhi, khóe miệng Lưu Lăng không tự chủ mỉm cười.
Nhìn nét mặt tuấn lãng của Lưu Lăng đang lộ nụ cười mang hàm ý sâu xa,
tiểu nha hoàn Mẫn Tuệ càng co quắp lại. Nói cho cùng nàng chỉ là một đứa con nhà nghèo, về lịch duyệt kiến thức không thể bằng người đã làm cung nữ vài năm như Liễu Mi Nhi. Lúc này bị chủ nhân nhìn chăm chú, nàng
hoàn toàn không biết phải làm sao.
Lưu Lăng nhìn tiểu nha hoàn có khả năng trong mấy năm tới sẽ trở thành
mỹ nữ này, trong lòng không khỏi bắt đầu suy xét. Mỹ nhân như thế nếu
không dạy dỗ một chút quả thực phải giậm chân giận dữ. Kế hoạch nuôi
dưỡng mỹ nữ vẫn có thể thực hiện được, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng
không gian phát triển rất lớn.
Nghĩ đi nghĩ lại Lưu Lăng cảm thấy phải tự khinh bỉ chính mình một chút, có phải do kiếp trước phải nín nhịn chuyện trên giường quá lâu? Kiếp
trước cả đời hắn là xử nam hàng thật giá thật, kiếp này chẳng lẽ muốn
đòi lại hết? Nếu chỉ có vậy vì sao khi đối mặt với Liễu Mi Nhi lại không hạ thủ được?
Lưu Lăng nghĩ nếu trong nhà có một nha hoàn như Trần Tử Ngư thì tốt biết bao, vậy mà sao bây giờ toàn là loại chưa biết gì thế này.
Lưu Lăng không phải một người vệ đạo, cũng không phải một ngụy quân tử,
hắn chỉ là muốn đợi sau khi quả chín nẫu rồi mới ngắt lấy, như vậy hương vị sẽ càng thêm ngon.
Kỳ thật Lưu Lăng cũng không phải là không có ý nghĩ khẩn trương tìm nữ
nhân để khai mở tấm thân xử nam, nhưng cho hắn đi ra ngoài dọa nam nạt
nữ hắn không hạ thủ được. Đi thanh lâu hắn lại sợ nhiễm bệnh. Thật ra
dùng thân phận của hắn nếu muốn nữ nhân thì rất dễ dàng. Đừng nói vùi
hoa dập liễu, cho dù là muốn ngắt một lúc vài nụ hoa chớm nở cũng không
khó.
Có lẽ văn minh hiện đại đã rèn luyện cho hắn sự tự chủ khiến người không thể lý giải, ngay cả chính hắn có đôi khi cũng cảm thấy rất kỳ quái.
Lưu Lăng nhìn bộ dạng co quắp của Mẫn Tuệ, hiểu ý cười nói: - Đi thôi,
cùng ta đi gặp tên mạng lớn Vương Tiểu Ngưu. Nghe nói ngày hôm qua hắn
ta đã tỉnh lại? Sao nào?
Mẫn Tuệ bị Lưu Lăng nhìn chăm chú, tim đập như hươu chạy, ước gì có thể
tìm được việc khác để làm luôn và ngay. Lưu Lăng vừa nói muốn đi gặp
Vương Tiểu Ngưu, tiểu nha đầu này ngay lập tức đi vọt lên phía trước.
Sau khi đi được mấy bước chợt nhớ tới mình không nên đi trước Vương gia, vì thế đỏ mặt đứng tại chỗ chờ Lưu Lăng.
Lưu Lăng cười, cúi đầu xuống vừa lúc thấy quần áo Mẫn Tuệ hơi quái lạ,
ngay từ đầu không nhìn thấy nhưng nhìn kỹ mới phát hiện hóa ra là quần
áo hơi nhỏ, dưới làn váy Mẫn Tuệ lộ ra một đoạn bắp chân trắng như
tuyết. Cô gái mười ba mười bốn tuổi đúng là lúc thân thể đang vào thời
kỳ dậy thì, quần áo nhỏ cũng là bình thường, nhưng trong lòng Lưu Lăng
lại sinh ra áy náy, thân là một thân vương, quần áo cho nha hoàn trong
phủ lại không thể vừa người, không thể không nói thật phải xin lỗi cái
thân phận Vương gia này. Tuy rằng theo như Lưu Lăng cảm thấy thì váy
càng ngắn càng đẹp mắt.
- Mẫn Tuệ.
Lưu Lăng gọi một tiếng.
- Vương gia, có chuyện gì ạ?
Lưu Lăng nói: - Tỷ tỷ Mi Nhi của ngươi cũng đã khá hơn, cứ ở trong phòng mãi cũng không tốt cho sức khỏe. Ngày mai ngươi dẫn nàng ra ngoài đi
dạo, tiện thể mua cho ngươi mấy bộ y phục luôn.
Nói xong, Lưu Lăng lại bước đi tiếp. Chờ lúc hắn đi đã khá xa, Mẫn Tuệ
cúi đầu nhìn bắp chân lộ ra ngoài của mình khuôn mặt không khỏi lại đỏ
lên.
Lưu Lăng mới tới gần phòng Vương Tiểu Ngưu đã nghe thấy trong phòng
truyền ra một tiếng cãi vã. Tuy không kịch liệt nhưng hiển nhiên có hai
người đang bất đồng quan điểm.
- Thân thể của ngươi vừa mới có biến chuyển tốt, sao lại không chịu
kiêng thế? Thịt cá quá bổ thế này nếu không cẩn thận sẽ làm hỏng cơ thể!
Lưu Lăng nhận ra đây giọng của Lý Đông Xương.
- Ta nói thần y này, ta biết ngài nói rất có lý, luận về y thuật ở thành Thái Nguyên này ngài là thần y số một số hai, theo lý thuyết những điều ngài nói ra nhất định phải nghe, nhưng ngài không biết rằng thân thể
của Vương Tiểu Ngưu này không giống người bình thường! Ta đã nói với
ngài rồi, khi còn ở biên giới phía nam, Vương Tiểu Ngưu ta đi theo Đại
tướng quân Vương, à... không đúng, đi theo Trung Thân vương của chúng ta chinh chiến sa trường, cũng là một nam tử nổi tiếng!
- Nhớ có một năm ta bị trọng thương, bị một thằng nhãi con Hậu Chu chém
đao vào trên cổ, thiếu chút nữa đã cắt cụt đầu lão tử, nhưng mạng ta
lớn, bị chặt đứt nửa cổ vẫn không chết! Ngài có biết vì sao không? Đó là bởi vì chúng ta có thần uy của Vương gia bảo hộ!
- Lúc ấy Vương gia đã từng nói, tên tiểu tử này dũng cảm! Cần nhanh
chóng khôi phục thương thế, và lại đi theo bổn Vương tới sa trường dương uy! Các ngươi nói xem phải làm thế nào mới khiến thân thể hắn mau khỏe
lại?
Vương Tiểu Ngưu nuốt nước bọt hỏi Lý Đông Xương: - Thần y, ngài đoán xem các hảo hán tướng lĩnh dưới trướng Vương gia nhà chúng ta trả lời như
thế nào?
Lý Đông Xương bị y chặn họng, tức giận nói: - Ta làm sao biết được.
Vương Tiểu Ngưu cười hì hì rồi lại nói: - Ta nhớ Hoa tướng quân lúc ấy
đã nói, cần gì phải nghĩ, cứ uống chén rượu lớn ăn miếng thịt to,
máu thịt trên cổ sẽ được bù đắp lại!
Không đợi Lý Đông Xương tiếp lời, y đã nói tiếp: - Vương gia nói, hiện
trong quân doanh không có chén lớn rượu, cũng không có khối thịt to,
nhưng tiểu huynh đệ này để khôi phục thân thể cần uống rượu ăn thịt phải làm sao bây giờ!
Trong ánh mắt Vương Tiểu Ngưu lóe lên thần thái khác thường nói: - Lúc
ấy các tướng quân hô một tiếng làm lòng ta như được ngâm mật ngọt!
- Các tướng quân hô: Cướp từ trong doanh bọn Hậu Chu!
- Vương gia cười ha ha, dùng roi ngựa chỉ về phía quân doanh Hậu Chu
nói: Đêm nay ta muốn đến nơi đó! Đoạt lấy rượu thịt cho tiểu huynh đệ bị thương này, nhân tiện cướp hộ hắn vài nữ nhân, các ngươi ai đi cùng ta?
Vương Tiểu Ngưu thần thái sáng láng nói: - Vào lúc nửa đêm, Vương gia
mang theo năm ngàn người tập kích quân doanh Hậu Chu, một hơi xông vào
đại doanh Hậu Chu ba lượt, lập tức đại doanh Hậu Chu vỡ tung! Ta bảo Lý
thần y, lúc ấy ngài không biết đâu, Hậu Chu có mười lăm vạn đại quân, mà lúc ấy Vương gia chỉ có ba vạn người, không ai ngờ rằng Vương gia có
thể tự mình mang người đi tập kích đại doanh Hậu Chu ban đêm!
- Vì cướp lấy rượu thịt cho Vương Tiểu Ngưu ta, Vương gia không tiếc đưa thân vào nơi hiểm địa! Ân tình này Vương Tiểu Ngưu cả đời không quên!
Sau khi ăn rượu thịt Vương gia cướp về Vương Tiểu Ngưu ta khỏi rất
nhanh! Vết thương nặng như vậy mà chỉ không đến ba tháng ta lại có thể
cầm đao quần nhau với đám nhãi con Hậu Chu rồi! Ngài nói đi Lý thần y,
ngài không cho ta ăn thịt, làm sao ta có thể khá lên được? Đây đã là lần thứ hai Vương gia cứu tính mạng Vương Tiểu Ngưu ta rồi, nếu ta không
mau chóng khỏe lại để làm trâu làm ngựa báo đáp Vương gia thì ta còn là
người sao?
Lưu Lăng đứng bên ngoài nghe Vương Tiểu Ngưu nói chuyện, ngẫm nghĩ một
chút thấy quả thật có chuyện như vậy, bất quá đêm đó hắn tập kích quân
doanh Hậu Chu kỳ thật không phải cướp rượu thịt để cứu Vương Tiểu Ngưu.
Mục đích hắn nói ra những câu ấy chủ yếu là để xốc lại sĩ khí binh sĩ,
không ngờ Vương Tiểu Ngưu lại thật thà như vậy.
Trận chiến ấy đã trôi qua bảy tám năm, hiện tại nhớ tới vẫn còn rõ mồn
một trước mắt. Còn nhớ lúc ấy khi Nguyên soái Tôn Huyền Đạo của Hậu Chu
rút lui đã cảm thán: - Bắc Hán có Lưu Lăng thủ hộ như lạch trời khó có
thể vượt qua!
- Nói gì cũng không được! Đầu tiên ăn thức ăn nhẹ trước, thịt cá bổ quá
hoá nẫu, ta là thầy thuốc, ngươi bây giờ là bệnh nhân của ta, nhất định
phải nghe theo ta mà làm!
Nghe lời Lý Đông Xương nói thì chứng tỏ y không cảm thấy hứng thú với
chuyện xưa mà Vương Tiểu Ngưu vừa kể, vẫn kiên trì với ý kiến của mình.
Vương Tiểu Ngưu trầm mặc một lát nói: - Thật sự không cho ta ăn thịt?
- Tuyệt đối không được!
Chỉ nghe Vương Tiểu Ngưu hung hãn nói: - Tốt! Nếu như thế thì ta sẽ nhịn đói gần chết, sau đó đi khắp nơi loan tin ngươi trị bệnh khiến ta gần
chết! Nói ngươi giả mạo đệ tử thần y Ngô Bản, chữa bệnh linh tinh hại
chết người!
Lý Đông Xương cứng miệng, cả giận nói: - Ngươi là đồ tiểu nhân!
Vương Tiểu Ngưu cười ha hả nói: - Ngươi có sợ không?
Lưu Lăng thật sự không kìm nén nổi, đứng ngoài cửa mỉm cười. Vương Tiểu
Ngưu thật đúng là một nhân tài, “ta sẽ nhịn đói gần chết, sau đó đi khắp nơi loan tin... làm ô uế tên tuổi Lý Đông Xương không biết trị bệnh”,
thật không ngờ lại nghe không ra khuyết điểm trong cái mưu mẹo này.