Trăm ngàn câu chữ của Lưu Lăng rốt cục cũng khiến Lưu Trác tạm thời gạt
bỏ ý nghĩ ban hôn cho hắn ra khỏi đầu, quan trọng nhất là đã từ chối dự
định xây dựng phủ Trung Thân Vương. Hiện nay quốc gia nghèo khó, nếu rầm rộ xây dựng phủ đệ chỉ sợ dân chúng sẽ róc xương hắn. Mà đề xuất được
thốt ra từ miệng Lưu Trác này đối với Lưu Lăng mà nói thật không khác gì một quả bom. Cũng không phải Lưu Lăng thật sự không nghĩ đến chuyện lấy vợ sinh con, mà là tuyệt đối không thể lấy con gái của Lư Sâm!
Theo Lưu Trác thấy, gả con gái của Lư Sâm, Lư Ngọc Châu cho Lưu Lăng là
chuyện cực kỳ tốt, vẹn cả đôi đường. Giữa Lư Sâm và Lưu Lăng có khoảng
cách, đây là chuyện mà tất cả văn võ trong triều đều nhìn rõ như ban
ngày. Lúc trước vì trợ giúp Lưu Trác đăng cơ, Lưu Lăng đã phái binh vây
quanh phủ Tể tướng, chuyện này đến nay vẫn làm cho Lư Sâm canh cánh
trong lòng.
Lưu Trác có tâm làm người hoà giải, dù sao lúc trước Lưu Lăng làm như
vậy cũng vì giúp đỡ y, hiện giờ Lưu Lăng thân làm Trung Thân Vương, hơn
nữa đang chủ trì việc chỉnh đốn và cải cách triều đình, nếu hắn bất hòa
với Tể tướng thì về công về tư đều không phải chuyện tốt. Nếu có thể
khiến cho Lưu Lăng cưới con gái Lư Sâm thì đám hỏi này của hai nhà đối
với triều đình, đối với Lưu Lăng đều là chuyện tốt.
Tuy rằng Lư Sâm không quá mức phản đối kế sách cải cách do Lưu Lăng đề
ra, nhưng tai hoạ ngầm này nếu không trừ thì sớm muộn gì cũng sẽ có lúc
bùng nổ. Chức vị Tể tướng của Lư Sâm không ai khác có thể đảm nhận, mà
Lưu Lăng là người mà y thân nhất, nếu có thể khiến hai người bọn họ
giảng hòa với nhau thì thực sự là công đức vô lượng.
Việc Lưu Lăng nhất quyết chối từ như thế khiến cho Lưu Trác thật sự
không ngờ đến, y cảm thấy Lưu Lăng có thể cảm nhận được dụng tâm của y,
như vậy đối với quốc gia, đối với cá nhân đều là chuyện tốt, Lưu Lăng
hẳn là sẽ không có lý do để cự tuyệt. Nhưng Lưu Lăng kiên quyết không
chịu đi vào khuôn khổ, Lưu Trác cũng không thể ép buộc hắn quá mức.
Lưu Trác nào có biết sự khó xử trong lòng Lưu Lăng!
Lưu Lăng vừa nghe đến Lưu Trác muốn gả con gái Lư Sâm là Lư Ngọc Châu
cho hắn, phản ứng đầu tiên chính là trong đầu hắn hiện lên bốn chữ,
Quyền Khuynh Triều Dã!
Bây giờ trong triều đình, Lưu Lăng chủ quản quốc quân đại sự và cải cách triều chính, dưới một người trên vạn người. Mà Lư Sâm chủ quản an trị
dân sinh, đứng đầu bá quan. Nếu hai nhà bọn họ tạo thành đám hỏi thì có
thể nói quyền lực triều đình sẽ hoàn toàn nằm trong tay Lưu Lăng!
Đây là điều tối kỵ của người làm thần tử!
Tuy rằng Lưu Lăng biết Nhị ca Lưu Trác sẽ không sinh lòng nghi ngờ hắn,
chính mình cũng nhất định không tạo loạn, nhưng Lưu Lăng đã tường tận
lịch sử phong kiến mấy ngàn năm của Trung Quốc, chuyện quân thần mới đầu đồng tâm nhất trí sau lại trở mặt thành thù chỗ nào cũng có, cuối cùng
những nhân vật tuyệt thế quyền khuynh triều dã kia có bao nhiêu người có thể được hưởng cái chết già?
Xa không nói, lúc Thanh đế Khang Hi đang tại vị, thống lĩnh thị vệ đại
nội đại thần Sách Ngạch Đồ có thể nói là được vinh sủng đến cực điểm.
Cháu gái của hắn, Hách Xá Lý thị chính là vị Hoàng hậu được Khang Hi đế
trân ái nhất, cũng là đệ nhất Hoàng hậu của Khang Hi đế. Có tầng quan
hệ này, thêm nữa Sách Ngạch Đồ còn là công thần giúp Khang Hi tự mình
chấp chính, nhưng sau này Sách Ngạch Đồ quyền khuynh triều dã, rốt cục
đã nhận lấy kết cục gì?
Nói tiếp, sau khi Hách Xá Lý thị mất, vị Hoàng hậu thứ hai là Nữu Hỗ Lộc thị, con gái của phụ chính đại thần Át Tất Long, Át Tất Long sau đó
nhận lấy kết cục gì?
Ngay cả Hoàng đế Lưu Trác bây giờ cực kỳ tín nhiệm hắn nhưng dư luận là
một loại vũ khí cực kỳ đáng sợ. Người đã đọc đủ thứ sách sử như Lưu Lăng lập tức suy xét đầy đủ lợi hại trong chuyện này, hắn có thể nắm được sự tín nhiệm nhất thời của Lưu Trác, nhưng không dám chắc thái độ của Lưu
Trác đối với hắn sẽ không thay đổi chút nào cho đến hết đời.
Hắn thiết lập Quân Cơ Xứ chính là muốn tăng mạnh sự tập quyền cho Hoàng
đế, một nguyên nhân cực lớn là muốn chuyển giao một bộ phận quyền lực
khiến người khác đỏ mắt trên người mình sang tay Hoàng đế. Hắn chưởng
quản quân quyền Bắc Hán quốc, kèm theo vinh quang còn là một nguy cơ
tiềm tàng.
Từ xưa đến nay người nắm giữ trọng binh không ai có kết cục tốt đẹp, lúc mới bắt đầu cho dù Hoàng đế luôn tin tưởng nhưng khó tránh khỏi ngày
sau bị tiểu nhân gièm pha sinh ra nghi kỵ. Lưu Lăng thiết lập Quân Cơ Xứ kỳ thực về mặt ý nghĩa đã đem quân quyền giao trở về tay Hoàng đế. Đây
là một nước cờ hay, là phương pháp xử lý mà Lưu Lăng đã phải vắt óc rất
nhiều đêm mới nghĩ ra được.
Nếu quả thật hắn cưới con gái của Lư Sâm sẽ khó dám chắc ngày sau không
có tiểu nhân ở trước mặt Hiếu Đế Lưu Trác gây chuyện thị phi. Nếu thật
sự như vậy thì một phần thân tình mà Lưu Lăng cẩn thận giữ gìn ở thời
đại này sẽ sụp đổ.
Đây là kết quả mà Lưu Lăng không muốn thấy.
Trong lòng mang tâm sự nên sau khi tiếp Lưu Trác ăn điểm tâm ở Thừa Tiên điện xong, Lưu Lăng lấy cớ thân thể không được khoẻ xin nghỉ một ngày
về phủ. Mặc dù dưới sự thỉnh cầu của Lưu Lăng, Lưu Trác đã tạm thời bỏ ý nghĩ kia đi, nhưng Lưu Lăng nhìn ra được Nhị ca của hắn vẫn chưa cam
tâm. Lưu Lăng không phải không hiểu được tâm ý của Nhị ca hắn, nhưng hảo ý này Lưu Lăng tuyệt đối không thể tiếp nhận.
Lưu Lăng sau khi trở lại Vương phủ thì đi trước đến một nhà kề ở hậu
viện, nơi này hoàn cảnh khá thanh tĩnh. Hậu viện là nơi Lưu Lăng luyện
võ, bình thường hắn không cho phép bọn hạ nhân tùy tiện đi vào. Mà hiện
tại, địa phương này còn có người kia sử dụng.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, Lưu Lăng cất bước đi vào trong.
– Triệu Đại tham kiến Vương gia!
Triệu Đại cựa mình từ trên giường đứng lên định dập đầu thi lễ, Triệu
Nhị ở bên cạnh hầu hạ y thấy Lưu Lăng tới cũng vội vàng quỳ xuống thi
lễ.
Lưu Lăng bước nhanh tới đỡ lấy Triệu Đại nói:
– Đừng nhúc nhích, không được để động đến miệng vết thương.
– Triệu Nhị, ngươi cũng đứng lên đi, đang ở trong nhà mình, không cần nhiều quy củ rối rắm như thế.
Lưu Lăng đỡ Triệu Đại nằm xuống rồi nói.
Triệu Nhị đứng dậy, xoay người rót một chén trà cho Lưu Lăng.
– Thế nào, khá hơn chút nào chưa?
Lưu Lăng nắm tay Triệu Đại hỏi.
Triệu Đại biến sắc, trong lòng cảm động muốn khóc. Y bất quá chỉ là gia
nô trong vương phủ của Lưu Lăng, nhưng Lưu Lăng không vì xuất thân hèn
mọn mà khinh thị y, chẳng những đề bạt làm Thiên tướng quản lý một đội
hai ngàn người, còn đối xử với y rất chân thành,phần ân tình này làm sao có thể không khiến y phải biến sắc.
– Vương gia.
Trong mắt Triệu Đại xuất hiện hơi nước, há miệng thở dốc, nhất thời không biết phải nói gì.
Lưu Lăng vỗ vỗ bả vai Triệu Đại, thở dài nói:
– Triệu Đại, ta chỉ cho ngươi ba trăm người để tấn công cửa thành, sau
khi phá thành lại đi thẳng đến Hoàng cung không để ý đến sự sống chết
của ngươi, ngươi có trách ta không?
Sắc mặt Triệu Đại lập tức trở nên sợ hãi vô cùng, y mạnh mẽ giãy dụa từ trên giường lao xuống quỳ dập đầu nói:
– Vương gia đối với Triệu Đại ân nặng như núi, Triệu Đại còn sống chính
là để hầu hạ bên cạnh Vương gia, tính mệnh này vốn thuộc về Vương gia,
Triệu Đại sống là nô tài của Vương gia, chết vẫn là nô tài của Vương
gia, Triệu Đại tuyệt đối không oán trách.
Triệu Nhị cũng quỵ gối xuống đất nói:
– Vương gia, tiểu nhân và ca ca có thể có được như hôm nay đều là nhờ
Vương gia ban cho. Tính mạng của huynh đệ tiểu nhân chỉ phụ thuộc một ý
niệm của Vương gia, huynh đệ thuộc hạ tuyệt đối không oán hận nửa lời!
Lưu Lăng vươn tay nâng huynh đệ hai người bọn họ đứng dậy, thở dài:
– Vương hầu, tướng quân đâu phải cứ là con cháu thì được làm? Các ngươi
cảm thấy mình là gia nô của Lưu Lăng ta, đã đem tính mạng của bản thân
giao vào trong tay ta, đối với ta trung thành và tận tâm, thề sống chết
đi theo, chỉ là các ngươi có biết, trong tâm của ta, ta đã xem hai người các ngươi như huynh đệ.
Hắn chặn lời huynh đệ Triệu Đại đang sợ hãi, tiếp tục nói:
– Nhưng ta cũng biết các ngươi chỉ xem ta là chủ nhân. Thôi thì ta cũng
không làm khó dễ các ngươi nhưng có một việc các ngươi phải đồng ý với
ta.
Huynh đệ Triệu Đại vội vàng nói:
– Mời Vương gia chỉ bảo.
Lưu Lăng nói:
– Về sau trước mặt người ngoài hai người các ngươi là cấp dưới của Lưu
Lăng ta. Nhưng ở trong nhà mình, các ngươi không cần câu nệ lễ tiết như
vậy. Ta coi trọng phẩm hạnh trọng tình trọng nghĩa của huynh đệ các
ngươi, trong mắt ta các ngươi không phải tôi tớ không phải gia nô mà là
bằng hữu có thể chân thành kết giao. Điều này các ngươi có thể làm được
không?
Triệu Đại và Triệu Nhị nhìn nhau, bất kể như thế nào cũng không dám đáp
ứng yêu cầu này của Lưu Lăng. Hai người chỉ có thể lại dập đầu, bất kể
như thế nào cũng không dám yêu cầu xa vời được trở thành bằng hữu của
Lưu Lăng.
Lưu Lăng cười khổ, đành nói một câu bỏ qua. Sau khi để kim sang dược trị ngoại thương lấy từ Ngự y lên bàn bèn xoay người đi ra ngoài.
Khi Lưu Lăng đi rồi, Triệu Đại ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng Lưu Lăng, trong mắt đã đầy nước.
– Đệ đệ, cuộc đời này huynh đệ chúng ta tuyệt đối không thể phụ ân đức
của Vương gia! Nếu ngày sau ta có dị tâm, đệ hãy dùng một kiếm chém đầu
ta, nếu như đệ có dị tâm, vi huynh cũng quyết sẽ không thủ hạ lưu tình!
Triệu Nhị cũng đã cảm động nước mắt chảy ròng, hắn dùng sức gật đầu nói:
– Đại ca, ca yên tâm, cuộc đời này và kiếp sau nữa đời đời kiếp kiếp đệ nguyện làm một con chó trung thành của Vương gia!
Lưu Lăng trở lại thư phòng, Liễu Mi Nhi sớm đã pha nước trà thơm cho
hắn. Lúc Lưu Lăng tiến vào ngửi thấy trong phòng có một luồng hương thơm ngát, mùi thơm kia làm cho người ta không khỏi cảm thấy thoải mái thư
thái. Lưu Lăng nhìn quanh, chỉ thấy ở trên bàn sách có đặt một lư hương
nhỏ đang tỏa làn khói lượn lờ khắp phòng.
– Đây là đàn hương?
Lưu Lăng dừng lại, chỉ vào lư hương nói.
Liễu Mi Nhi gật đầu cười nói:
– Đúng thế, đàn hương này ngày hôm qua Công bộ Thượng thư Triệu Cư Chính Triệu đại nhân mang tới. Vốn Vương gia ngài đã dặn dò tất cả quà tặng
mà vương công đại thần đưa tới đều trả về nhưng nô tì nghĩ đàn hương mà
Triệu đại nhân đưa tới này cũng không coi là vật quý giá gì, hơn nữa
Vương gia ngài gần đây nghỉ ngơi không tốt, Triệu đại nhân nói đàn hương có công hiệu an thần dễ ngủ vì thế nô tì liền giữ lại. Vương gia, ngài
sẽ không trách cứ nô tì chứ.
Lưu Lăng cười nói:
– Thôi được rồi, giữ lại thì giữ lại. Sau này nếu cần dùng tiếp thì ngươi ra ngoài mua thêm là được.
Liễu Mi Nhi nhu thuận trả lời:
– Tạ ơn vương gia đã không trách mắng.
Lưu Lăng cười nói:
– Ta đã khi nào mắng ngươi chưa? Dám nói xấu chủ nhân như thế, ta sẽ
quyết không dễ dàng tha thứ. Ta thấy nếu không dùng gia pháp xử lý thì
không được rồi.
Sắc mặt Liễu Mi Nhi lập tức trở nên đỏ bừng, đôi tay nắm chặt góc áo nhăn nhó nói:
– Vương gia, thật sự muốn thế sao?
Lưu Lăng cố ý nghiêm mặt, tỏ vẻ cứng rắn nói:
– Đương nhiên, quốc có quốc pháp gia có gia quy, sao có thể bỏ qua được?
– Ah…
Sắc mặt Liễu Mi Nhi đỏ đến mức gần như có thể nhỏ ra nước, trong đôi mắt của nàng hiện lên một làn hơi nước. Hai gò má trở nên ửng đỏ, quả thật
là kiều diễm như hoa đào nở rộ khiến người ta yêu mến. Nàng từ từ xoay
người đưa lưng về phía Lưu Lăng, do dự trong chốc lát sau đó dần dần vén chân váy của mình lên.
Đôi chân ngọc khiết hoàn mỹ tinh tế thẳng tắp, không tỳ vết, đôi chân
này nhiều thêm một phần thì mập, giảm đi một phần thì gầy, mượt mà nhẵn
nhụi, trong suốt như ngọc. Dần dần theo chân váy của Liễu Mi Nhi càng
được kéo cao, hai khối đường cong mê người ngạo nghễ vểnh cao dần dần
hiển hiện ra.
Đôi mắt Liễu Mi Nhi ngập tràn xuân sắc, mặt hồng như lửa, nàng quay đầu
lại dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Lưu Lăng, nhẹ giọng cầu xin nói:
– Kính xin Vương gia nhẹ tay, nô tì…nô tì không dám nữa.
Lưu Lăng nhìn chằm chằm hai khối tuyết trắng căng tròn kia, không kìm
được sự rung động trong lòng, hắn hít sâu một hơi mạnh mẽ trấn áp ý niệm trong lòng, đột nhiên cười lớn một tiếng, một tay vỗ lên người Liễu Mi
Nhi!
BA!
Một tiếng giòn vang.
Ngón tay Lưu Lăng không kìm nổi vuốt mấy cái sau đó mới lưu luyến thu tay lại:
– Niệm tình ngươi đã biết sai nên chỉ hơi trừng phạt một chút mà thôi. Ha ha!
Liễu Mi Nhi nghe Lưu Lăng nói chỉ đánh một cái, lập tức như trút bỏ được gánh nặng. Tư thế này làm cho nàng hết sức khó chịu, tuy rằng Lưu Lăng
là chủ nhân của nàng nhưng tư thế này đối với một thiếu nữ tuy đã mười
bảy tuổi nhưng chưa trải qua mối tình đầu nào như nàng sao có thể không
ngượng ngùng?
Chỉ có điều, chính nàng ta cũng không phát hiện ra trong lòng của mình còn có một chút nuối tiếc thoáng qua như ẩn như hiện.