Người đàn ông tới từ Đại Đồng thở dài nói:
– Nhà bọn họ là từ biên giới phía Nam trốn chạy tới, một nhà năm miệng đi đến Thái Nguyên chỉ còn cặp vợ chồng son này
sống sót. Cha mẹ chồng và đứa nhỏ mới đầy một tuổi của cô ta đã chết trên đường đi rồi, sau đó thì cô ta trở nên điên loạn
như vậy đấy.
Lão bà tốt bụng lau nước mắt, trong rổ của bà cũng đã trống không, không còn cái gì ăn.
Người đàn ông từ Đại Đồng ngồi chồm hổm trên đất thở dài, mạnh mẽ nện xuống đất một quyền:
– Thế đạo này, con mẹ nó căn bản là không cho người ta đường
sống mà. Phương Bắc của Đại Hán quốc chúng ta quanh năm suốt
tháng bị lũ người Khiết Đan đốt giết đánh cướp không chuyện
ác nào không làm, hầu như mỗi ngày đều kéo đến Đả Thảo Cốc
tàn phá khiến cho trong vòng trăm dặm đến một bóng người sống
cũng không thấy, vắng vẻ đìu hiu. Phía Tây lại có hai con sói
đói Tây Hạ và Thổ Phiên,luôn chờ chực ăn tươi nuốt sống. Phương
Nam thì gặp phải tên Quách Uy nhà Hậu Chu càng muốn một mạch
diệt sạch Đại Hán chúng ta mới cam tâm. Mấy năm nay nếu không
có Đại Tướng Quân Vương chống đỡ ở phía Nam, chỉ sợ sớm đã
diệt quốc rồi! Đáng tiếc… bây giờ ngay cả Đại Tướng Quân Vương
cũng đã…
Y đứng lên vái chào lão bà, vỗ mạnh lên người phủi đi lớp bụi đất bám chặt trên vải, lững thững rời đi.
Lão bà thoáng nhìn qua người phụ nữ trẻ tuổi đang ngồi xổm
trên đất đút sữa cho cái gối đầu, lắc đầu thổn thức không
thôi.
Cả một khoảng đất lớn gần đó đều bị dân chạy nạn từ các
địa phương chiếm cứ, đủ loại tiếng ồn huyên náo, có tiếng trẻ
con khóc lóc, tiếng đàn ông chửi tục, tiếng phụ nữ tuyệt vọng
nức nở, lẫn lộn đan xen vào nhau. Mà tòa kiến trúc xây dựng ở tận cuối con đường này chính là một nơi rất trọng yếu của
Thái Nguyên, song vì nguyên nhân dân chạy nạn chiếm cứ ở phụ cận, có rất ít người quyền quý ngồi kiệu hoặc cưỡi ngựa đi qua.
Lúc đầu thường cách một đoạn thời gian sẽ có quan lớn dẫn quân
tốt tiến vào trong đó, mang ra một nhóm người giải đến trước
lầu canh chém đầu.
Nơi đó, chính là thiên lao của Bắc Hán quốc.
Mấy ngày này, dường như đám tử tù trong thiên lao cũng không có người để ý tới. Đương kim Hoàng đế Bắc Hán quốc Lưu Nghiệp
bệnh nặng, đã lâu không vào triều chấp chính. Lưu Nghiệp lần
lữa không ra quyết định dứt khoát truyền ngôi vị Hoàng đế cho
Thái tử hay là cho Tứ hoàng tử – vị Hoàng tử mà ông ta thích
nhất, cho nên mười một đứa con trai của ông ta kéo bè kéo cánh
mưu toan tranh đoạt đế vị,khắp triều đình chướng khí mù mịt.
Đương nhiên, trong chuyện này không có phần tham dự của đứa con
thứ chín của Lưu Nghiệp, cũng chính là Đại Tướng Quân Vương
trong miệng người đàn ông Đại Đồng kia, Lưu Lăng!
Giữa các Hoàng tử thì cuộc tranh đoạt đế vị của Thái tử Lưu
Tranh và Tứ hoàng tử Lưu Hoán là kịch liệt căng thẳng nhất,
đại bộ phận văn võ cả triều đều bị hai vị Hoàng tử này lôi
kéo. Thái tử Lưu Tranh là do Hoàng hậu Trần thị thân sinh, mà
Trần thị lại từng có ân cứu mạng với Hoàng đế Lưu Nghiệp.
Trước khi Trần thị bệnh nặng qua đời đã cầu xin Lưu Nghiệp lập Lưu Tranh làm Thái tử, Lưu Nghiệp không đành lòng để ái thê
mang theo nỗi tiếc nuối mà ra đi bèn đáp ứng. Nhưng Lưu Tranh
trời sinh tính tình lạnh bạc, chẳng những dọa nam nạt nữ,
thậm chí phi tử của Phụ hoàng hắn cũng dám cợt nhả, văn võ
bá quan trong triều dưới sự bức hiếp của hắn không ít người
đành hạ mình đầu phục.
Một vị khác đủ sức tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế với Tứ hoàng
tử Lưu Hoán, chính là huynh đệ cùng một mẹ sinh ra của y, Đại Tướng Quân Vương – Lưu Lăng. Y ở trong triều đình có danh tiếng không
tệ, lại càng chẳng nề hà vung tiền cho nên có không ít đại thần
sáng tối giúp y bày mưu tính kế. Song, điều đáng nói nhất
chính là, vị Tứ hoàng tử này dường như không hề quan tâm đến
sự sống chết của bào đệ Lưu Lăng của mình, hai năm qua chưa một lần đến thiên lao thăm Lưu Lăng. Còn vị Đại Tướng Quân Vương trấn
thủ Nam Cương bị nhốt trong thiên lao suốt hai năm qua, cũng giống như bị ngăn cách với trần thế, không hề có chút tin tức nào
truyền tới.
Đại Tướng Quân Vương – Lưu Lăng cũng coi như là kỳ tài ngút
trời, từ mười sáu tuổi bắt đầu lãnh binh cho tới nay chưa từng bại trận.Nếu không có hắn trấn thủ biên cương phương Nam, chỉ
sợ kỵ binh Hậu Chu đã sớm giẫm bằng Thái Nguyên rồi. Hoàng đế Hậu Chu Quách Uy nhiều lần ngự giá thân chinh tiến Bắc phạt
Hán, đều bị Lưu Lăng chống chọi ngăn lại ở ngoài biên quan. Nếu không nhờ Lưu Lăng thủ vững ở đấy, mười hai Châu của Bắc Hán
sớm đã thành vật trong tay Quách Uy.
Vậy mà vị Đại Tướng Quân Vương – Lưu Lăng này lại bị giam giữ trong tòa thiên lao kia gần hai năm!
Cũng may trong hai năm qua, Quách Uy của Hậu Chu thân thể ngày càng lụn bại, không còn sức hưng binh Bắc phạt.
Có thể hạ lệnh bắt giam người giữ vai trò bình chướng của
biên cương Bắc Hán quốc nhốt trong thiên lao, tất nhiên chỉ có
đương kim Hoàng đế Lưu Nghiệp. Tuy rằng quân công của Lưu Lăng cái thế, nhưng không rõ vì sao Hoàng đế Lưu Nghiệp không thích hắn. Vào ngày hội Trung Thu hai năm trước, Lưu Lăng vì một lời không
hợp với Thái tử Lưu Hoán mà giận dữ tát Thái tử, đánh rụng
hai cái răng của Thái tử, lại ở trước mặt mọi người nhục mạ
Thái tử là cẩu tạp chủng, chính lời này đã chọc cho Hoàng
đế Lưu Nghiệp hạ lệnh cách chức Lưu Lăng biếm thành thứ dân,
đánh vào thiên lao chờ xét xử.
Nhưng hai năm qua đi, Lưu Lăng ở trong lao lại như một con người bị lãng quên không ai đoái hoài tới.
Chính lúc lão bà kia sau khi cảm khái mới đi được không xa, bỗng một tiếng quát to vang lên lập tức áp xuống mọi âm thanh ồn
ào nhốn nháo của cả trại dân tị nạn. Mọi người ngẩng đầu
nhìn về phía xa, liền thấy mấy chục con ngựa to lớn đang tung
vó đạp đất lao đến. Những tuấn mã này rõ ràng cường tráng hơn
giống ngựa thường rất nhiều, chẳng những thân cao thể kiện,
càng có thêm một cỗ khí thế chấn kinh lòng người. Một đoàn
binh lính đội mũ mặc giáp thuần một sắc đỏ thẫm ngồi trên
lưng ngựa, vây quanh một người đàn ông trung niên mặc ngũ long
đoàn bào hoàng sắc gào thét mà qua.
Hai gã kỵ binh đi trước mở đường, một bên dùng roi quật những dân chạy nạn chưa kịp nhường đường, một bên hô to.
Kỵ binh đi đầu vung xuống một roi, lập tức khiến cho dân chạy
nạn tránh không kịp da tróc thịt bong. Vốn đã áo không đủ che
thân, roi này quất xuống chẳng khác nào trực tiếp quất lên da
thịt. Dân chạy nạn lao nhao chạy trốn sang một bên, nhìn những
con ngựa cao to đi qua gần sát bên người sợ tới mức mặt mũi
trắng bệch.
Ba tên thân binh lộ ra yêu đao sáng loáng như sói như hổ xông tới, hai người trong đó không nói tiếng nào với tên Trưởng giám
ngục còn đang ở truồng liền bước đi, người còn lại lục soát
trong phòng gã tìm ra được một xâu lớn chìa khóa, lập tức
bước nhanh ra ngoài. Nữ tử yên hoa kia bị dọa đến đờ đẫn, quên
cả kéo chăn che người, một cặp vú rũ xuống còn đang đong đưa
tới lui.
Sâu bên trong thiên lao có một gian phòng giam khá sạch sẽ, một
thanh niên trẻ tuổi anh tuấn chừng trên dưới hai mươi đang ngồi
ngay ngắn trên ghế đọc sách. Bày biện trong phòng tuy rằng đơn
sơ nhưng rất sạch sẽ, điều kiện so với những phòng giam khác thật ra tốt hơn không ít. Nam nhân trẻ tuổi mặc trên người y phục
màu xanh, tóc đen dài đến thắt lưng tùy ý buộc lại sau ót,
hắn tựa hồ không thèm để ý đến những tiếng ồn ào bên ngoài,
chỉ an tĩnh đọc quyển Lã Thị Xuân Thu trong tay.