Nghe Triệu Bội Bội
nói như thế, Giản Trang không nhịn được, ngẩng cằm lên, cất tiếng cười
to: "Ha ha ha, tôi không nghe nhầm chứ?" Giản Trang hỏi ngược lại một
câu, Triệu Bội Bội đang vênh váo hung hăng, sau khi nghe xong câu hỏi
này thì đột nhiên không hiểu, gương mặt xinh đẹp ngẩn ra, bộ dáng sợ
hãi, sau vài giây ngây người, cô ta mới phản ứng kịp, hai mắt trừng lên, vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm Giản Trang: "Cô cười cái gì?"
"Tôi cười vì cô nói chuyện không có chừng mực, quá mức thẳng thắng." Cười
sảng khoái ba tiếng, sự tươi cười thích thú trên gương mặt của Giản
Trang trong nháy mắt liền biến mất. Cô nhìn Triệu Bội Bội bằng gương mặt không cảm xúc, nói với giọng bình tĩnh, "Đúng là cô làm cho tôi quá bất ngờ, chuyện như vậy mà còn không biết xấu hổ, lại còn ngang nhiên tuyên bố mình là Tiểu Tam. Cướp chồng của người khác, phá hư gia đình của
người ta thì thôi đi, vậy mà còn nói những lý lẽ hùng hồn rồi lấy làm
vinh dự, thật không biết là da mặt cô quá dầy hay là từ trước đến giờ cô không có da mặt, làm ra chuyện như vậy có gì đáng để kiêu ngạo tự hào?
Nếu ba mẹ cô nghe cô nói như vậy, không biết họ sẽ bị tức chết như thế
nào nữa. Nhưng mà cũng may, ba mẹ cô chết sớm, cũng coi như là trong cái rủi có cái may."
Gương mặt xinh đẹp yêu kiều của Triệu Bội Bội
lập tức cứng lại, vẻ mặt tức giận lập tức biến thành dáng vẻ giật mình,
nhìn chằm chằm Giản Trang với vẻ khó tin, hai tròng mắt cô ta không
ngừng chuyển động, ánh mắt sắc bén quét tới quét lui trên người Giản
Trang: "Cô. . . . . . Là cô đã điều tra nhà chúng tôi? Hay là. . . . . . Hay là trước khi chết Lý Vận đã nói với cô? Không thể nào. . . . . .
Theo tôi biết, Lý Vận không có bạn bè nào, bạn học cũng nhiều năm không
có liên lạc, hoàn toàn không có khả năng có quan hệ mật thiết với cô ta . . . . .Cô ta lại kết hôn sớm, ngoại trừ tôi ra, cô ta không có một
người bạn thân nào, cô ta không thể nào nói chuyện này với một người có
quan hệ người bình thường. . . . . . Tôi hiểu tính cách của cô ta, cô ta coi tôi là bạn tốt nhất, cô ta sẽ không tùy tiện nói với người khác
những chuyện này của tôi. . . . . . Cô làm sao biết được?"
"Cái gì mà làm sao biết được?" Giản Trang cố ý giả ngu.
"Đừng có giả ngu với tôi! Làm sao cô biết chuyện trong nhà của tôi? Là Lý Vận nói với cô sao?" Một hồi khiếp sợ đã qua, vẻ mặt Triệu Bội Bội hiện lên vẻ chán ghét, ngọn lửa tức giận trong mắt càng tăng thêm, giống như núi lửa bộc phát sắp phun ra dung nham nóng chảy, sự phẫn nộ trong mắt
giống như có thể đốt cháy bất cứ vật gì. Cô ta không lựa lời mà mắng to
lên: "Tôi biết ngay là con điếm Lý Vận kia! Con gái của thứ đê tiện cũng đê tiện giống như mẹ nó, giả bộ làm bạn tốt với tôi, nói cái gì tôi là
tốt nhất, sau lưng lại nói chuyện nhà tôi cho cô biết! Muốn phá hoại
sao, thật con mẹ nó có mắt! Giả bộ hồn nhiên, để tôi tưởng cô ta là một
người ngu ngốc, không ngờ trước mặt khác sau lưng lại khác, ngay cả tôi
cũng bị những lời nói dối của cô ta lừa! Ngoại trừ cô ta nói cho cô
biết, cô không thể nào biết nhiều chuyện như vậy! Tôi đã tự hỏi mình, vì sao chỉ gặp mặt nói chuyện với cô ở công viên có hai lần mà cô lại biết chuyện giữa tôi và Hứa Kiến Nghiệp, thì ra đều là Lý Vận nói cho cô!"
Phẫn nộ tột cùng! Từ trước đến giờ, cô ta chưa từng tức giận như hôm nay, cô ta luôn cảm thấy Lý Vận là người rất dễ giải quyết, lại không nghĩ tới
lòng dạ kín đáo đến mức này, đến chết cũng không để cho cô ta bớt lo!
". . . . . ." Triệu Bội Bội độc ác, mắng những lời hết sức khó nghe, khiến Giản Trang kích động đến mức muốn đánh cô ta, nhưng lý trí trong đầu
vẫn nói cho cô biết, cô không thể động thủ. Vì vậy, khi năm ngón tay nắm chặt thành đấm, cô ngừng thở, rồi thở ra một hơi thật dài để khiến cảm
xúc tức giận của mình nguội xuống. Nếu không phải bây giờ Triệu Bội Bội
đang có thai, nhất định cô ta sẽ phải ăn cái tát này ngày hôm nay! Cái
gì gọi là đổi trắng thay đen? Chính là đây!
Thật đúng là Triệu
Bội Bội có thể lật ngược phải trái đúng sai, không biết lúc trước là
người nào hai mặt, có dã tâm tiếp cận cô, làm bạn thân bạn tốt với cô
vậy nhỉ? Con mẹ nó, là người nào mới đúng là giả vờ? Phải là Triệu Bội
Bội cô ta mới đúng! Không ngẫm lại những hành động của mình trước kia,
một chút tự trách và lương tâm cũng không có, còn muốn ngậm máu phun
người, chỉ trích cách làm người của cô!
Cô thấy ngày Lý Vận còn
sống, tính tình hiền lành đến mức bị khi dễ cũng nhẫn nhịn, chịu đựng mẹ chồng gây khó dễ, cam tâm tình nguyện làm bà nội trợ, suốt ngày giặt
quần áo nấu cơm. Bởi vì ở nhà quá lâu, không tiếp xúc với xã hội thiện
ác, dẫn đến việc nhẹ dạ cả tin khi bị Triệu Bội Bội tiếp cận, sau vài
lần đi liên hoan cùng Triệu Bội Bội liền cảm thấy cô ta là người nhiệt
tình săn sóc. Bởi vì bên cạnh không có một người bạn tốt nào, Lý Vận
liền coi Triệu Bội Bội là bạn thân nhất.
Nhưng kết quả của sự mềm yếu là gì chứ? Là cùng đường, hai bàn tay trắng, sau đó chết không nhắm mắt.
Cô nhớ lại mình đã từng xem qua một quyển sách, trên trang đầu tiên viết
một hàng chữ: Làm người không thể quá mềm yếu, người quá mềm yếu sẽ hại
chết chính bản thân mình.
Lúc trước, cô ly hôn cũng bởi vì nhường nhịn, cho nên mới chết không rõ ràng. Triệu Bội Bội khó tránh khỏi liên quan đến việc cô chết, vì vậy mà sau khi chết đi, cô mới thay đổi, trở
nên mạnh mẽ, háo thắng. Ngày trước cô luôn thiện lương đơn thuần, có bao giờ gặp chuyện bằng mặt không bằng lòng, trong ngoài khác biệt như thế
này đâu?
Chuyện ba mẹ Triệu Bội Bội chết sớm, ban đầu Triệu Bội
Bội vì muốn tiếp cận cô mà chủ động nói ra sự thật. Vì biết ba mẹ cô ta
chết sớm, cô mới càng thêm khâm phục cuộc sống kiên cường của cô ta, lúc này mới nhanh chóng kéo gần quan hệ của hai người lại.
Nếu không phải thật sự cô ta nói chuyện quá khó nghe, cô cũng sẽ không mang
chuyện ba mẹ đã qua đời của cô ta ra đáp trả! Cô không còn là Lý Vận lúc trước, không thể để cho người khác tùy tiện ức hiếp và làm nhục mình dễ dàng, người ngoài không được, Triệu Bội Bội càng không được!
Lúc trước, Triệu Bội Bội giành lấy Hứa Kiến Nghiệp, khi dùng bất cứ thủ
đoạn tồi tệ nào để phá hoại hôn nhân của cô, cô ta nên nghĩ tới việc
mình làm Tiểu Tam sẽ không có kết quả tốt! Trộm chính là trộm, cô ta có
gan cướp đi hạnh phúc của người khác, thì cũng nên chuẩn bị khi người ta đáp trả!
Bây giờ bị cô nói vài ba câu liền tức như vậy, vậy làm
sao sau này có thể chơi tiếp cùng cô? Cô còn tưởng rằng Triệu Bội Bội
rất có đầu óc, thì ra cũng là thứ chỉ có công phu trên giường!
"Lúc cô ở đây mắng Lý Vận, tại sao không suy nghĩ đến việc cô đã làm bao
nhiêu chuyện tai tiếng? Không có bất kỳ chứng cớ nào, lại dám ăn nói bừa bãi rằng Lý Vận nói cho tôi biết, bản lĩnh đanh đá của cô còn đặc sắc
hơn bản lĩnh trên giường của mình nhiều!"
Lúc Giản Trang nói lời
này, ánh mắt lạnh lẽo cứ nhìn Triệu Bội Bội như vậy. Con ngươi trong
vắt, sạch sẽ đến mức có thể phản chiếu ra ánh sáng sáng ngời, nhưng
trong đôi mắt an tĩnh của cô không có một chút cảm xúc nào xẹt qua, đáy
mắt giống như giếng cổ không một gợn sóng, sâu thẳm rét lạnh, u ám không thấy mặt trời. Cô mở to đôi mắt, cứ như thế mà nhìn thẳng vào Triệu Bội Bội, "Cô cũng biết tức giận sao? Bị người khác đâm vào chỗ đau nhất,
thì ra cô cũng biết giận dữ. Nếu bây giờ chụp lại vẻ mặt này của cô rồi
tới đưa cho anh Hứa xem một chút, tôi đoán nhất định vẻ mặt của anh ta
sẽ rất thú vị. Vốn tưởng rằng lấy được một người vợ trẻ đẹp như chim nhỏ nép vào người, lại không nghĩ rằng mình lấy phải một kẻ ăn ở hai lòng,
tính hay ghen tị, độc ác như cọp cái. Nếu như anh ta phát hiện mình
không biết nhìn người, vợ mới còn không bằng Lý Vận lúc trước, không
biết anh ta có hối hận khi yêu cô hay không nhỉ? Tình yêu giữa hai
người, tôi thấy cũng chỉ là khoảng thời gian lên giường. Tôi có quan hệ
gì với Lý Vận, cô không cần biết, nếu như cô có bản lĩnh, tự mình có thể đi điều tra, tôi tuyệt đối sẽ không can ngăn cô. Ngược lại tôi rất tò
mò, tại sao cô lại lựa chọn Hứa Kiến Nghiệp chứ? Là bởi vì vợ đầu Lý Vận của anh ta dễ đối phó sao? Nhưng nếu chỉ vì tiền bạc cùng địa vị nên
làm Tiểu Tam, vậy tại sao khi cô đã lên vị trí vợ chính thức, vẫn còn
xuống tay với nhà họ Lý, gây sự không để cho người nhà họ Lý sống yên?
Thứ cô muốn cô đã có trong tay rồi, tại sao lại làm càn, không để cho
nhà họ Lý dễ chịu chứ? Lý Vận có thù sâu hận lớn gì với cô mà cô phải
đối xử như thế với người nhà người ta như thế? Chẳng lẽ cô có bệnh thần
kinh sao?"
"Cô mới có bệnh thần kinh!" Một giây dừng lại cũng
không có, Triệu Bội Bội không chút do dự mắng trở lại, "Rốt cuộc cô là
cái thá gì, tại sao muốn quản nhiều chuyện như vậy? Tôi và nhà họ Lý qua lại có quan hệ cái rắm gì tới cô! Thật sự cô cho rằng cô biết Lý Vận
nên cái gì cô cũng đều biết sao? Cô hoàn toàn không biết cái gì hết, cô
cho rằng tôi coi trọng tiền bạc của Hứa Kiến Nghiệp à, cô cho rằng tôi
coi trọng cái danh hiệu phu nhân Hứa tổng này à? Ha ha, tôi cười đến
chết mất thôi! Thật sự cô cho rằng tôi hám cái vị trí của Hứa Kiến
Nghiệp sao? Chị tôi là chủ một tập đoàn cao cấp, đàn ông có quyền thế
bên cạnh chị ấy đâu chỉ có mấy chục? Nếu tôi muốn tiền, chỉ cần nói với
chị ấy một tiếng là có thể tìm được một người đàn ông lợi hại gấp mấy
lần Hứa Kiến Nghiệp! Hứa Kiến Nghiệp là thanh niên cường tráng, cái này
không sai! Nhưng nếu là vì tiền mà nói, chỉ cần đàn ông có tài sản hàng
tỷ, cho dù là một ông già đầu hói thì có là gì? Tôi tốt với Hứa Kiến
Nghiệp, hoàn toàn chính là vì trả đũa Lý Vận! Cô nói không sai, thật sự
tôi làm chuyện mờ ám, lúc đầu ở trong thương trường, tôi ‘vô tình gặp
được’ Lý Vận, tất cả đều là một tay tôi bày kế! Tôi cố ý tiếp cận cô ta; tôi cố ý chia rẽ gia đình của cô ta; tôi cố ý muốn cô ta nhà tan cửa
nát, chết oan chết uổng đấy! Tôi chính là muốn cả nhà họ Lý của cô ta
không được sống tốt! Cảm giác mất đi người thân khổ sở đến cỡ nào, chỉ
có bản thân mình mất đi mới biết! Chỉ có Lý Vận chết đi, nhà họ Lý mới
có thể nếm được thống khổ mà lúc trước tôi đã gánh chịu, mới có thể biết lúc trước trong lòng tôi bi thống* đến cỡ nào! Không phải cô biết Lý
Vận sao? Vậy cô ta có nói với cô lý do ba mẹ cô ta phải ly hôn không?"
*Bi thương và thống hận
"Chuyện này cô cũng không biết à?" Triệu Bội Bội nói tới đây, bỗng nhiên dừng
lại, vẻ mặt đang tức giận đột nhiên chuyển một cái, khóe môi khẽ nhếch
lên nụ cười phong tình vạn chủng, đường cong của khóe môi mang theo mùi
vị khát máu, giống như là thưởng thức khoái cảm trả thù, "Ba mẹ của Lý
Vận ly hôn là bởi vì ba cô ta là một người mang tội giết người, bởi vì
uống rượu gây chuyện ở trên thị trấn, một búa chém ba tôi bị thương, ba
tôi được đưa đến bệnh viện cấp cứu, nằm viện một tháng, cuối cùng không
chữa được mà chết đi! Sau đó mẹ tôi tái giá, tôi bị gửi nuôi ở nhà người khác, chịu bao nhiêu lạnh nhạt, xem thường. Những thứ này cô có biết
không? Giết người thì đền mạng! Nhưng ba cô ta vào tù mấy năm, đút tiền
liền được thả ra ngoài! Ba của tôi thì sao! Ông ấy chết rồi! Lúc ấy chị
tôi tốt hơn, bởi vì học giỏi, được thầy cô cử đi học nội trú ở trường
cao đẳng, mà lúc đó tôi còn nhỏ nên phải nhận hết khổ sở. Tôi là đứa con gái mới lớn, người nhận nuôi tôi đã xâm phạm tôi, thanh danh của người
con gái quan trọng bao nhiêu không phải là cô không biết! Tôi giận mà
không dám nói gì, từng đêm từng đêm gặp ác mộng! Những cảm giác này cô
có hiểu không? Nhà của tôi đã bị hủy hoại, cuộc đời của tôi cũng bị phá
hủy, tại sao nhà của Lý Vận lại trôi qua yên bình như thế? Tại sao người nhà họ không có chuyện gì? Vậy ai chịu trách nhiệm cho cuộc đời của
tôi? Không phải mọi người chủ trương công bằng ư, không phải luật pháp
không thiên vị sao, được thôi, không ai phân xử cho tôi, vậy thì tôi sẽ
giúp cho mọi người công bằng một lần! Nhà họ Lý phá hủy nhà chúng tôi,
tôi sẽ hủy diệt nhà họ, đây mới là công bằng! Cô thích bênh vực kẻ yếu
đúng không? Được, dù sao tôi làm những thứ này cô đều biết rồi, cô tới
giết tôi đi? Báo thù cho Lý Vận!"
". . . . . ." Cô ta nói cái gì vậy?
Giản Trang đâu chỉ có khiếp sợ. Nghe được một nửa, toàn bộ lông tơ của cô
đều dựng đứng cả lên, sống lưng bắt đầu lạnh giá, rét đến thấu xương,
xuyên qua thân thể và trái tim, lan tràn khắp toàn thân, khiến cô không
có cách nào nhúc nhích!
Vừa rồi Triệu Bội Bội đã nói cái gì?
Cô ta nói. . . . . . Năm đó ba cô ngộ sát, người bị giết chính là ba cô
ta? Thật sự là ba của cô ta? Tất cả những chuyện cô ta đã làm đều là âm
mưu từ lâu, đều vì chờ trả thù Lý Vận, hủy diệt nhà họ Lý ngày hôm nay
sao?
Ba cô trời sinh tính hiếu thắng, nhưng cơ thể gầy yếu, căn
bản một mình sẽ đánh không lại người đàn ông khác, cho nên mỗi lần đánh
nhau đều sẽ lấy đại một vật gần đó, bất cứ thứ gì cũng có thể làm vũ
khí. Lần đó lỡ tay giết người, vừa khéo cô được mười tuổi, mới bắt đầu
hiểu chuyện, ba cô dùng một búa đập trúng gần huyệt Thái Dương của đối
phương, chỗ đó liền chảy ra rất nhiều máu. Lúc đánh nhau, cô cũng có mặt ở đó, tận mắt nhìn thấy một người đàn ông ngã vào trong vũng máu. Cô bị dọa cho sợ hãi, không biết phải làm sao. Ba cô lại gần người bị đánh,
sau đó bỏ búa lại, xoay người bỏ chạy, ngay cả cô cũng không cần. . . . . .
Chuyện về sau đều do người lớn xử lý, nghe nói phải bồi thường rất nhiều tiền, lúc đưa đến bệnh viện thì người kia vẫn còn sống, nhưng sau đó đã chết. . . . . .
Bóng ma lớn nhất thời thơ ấu của cô
chính là bị những đứa trẻ khác ở trong thôn mắng: "Con gái của tội phạm
giết người", người trong thôn đều bàn tán về ba của cô, sau đó nghi ngờ
nhân phẩm của cô . . . . . Tại sao ở trong thôn đó, ngay cả một người
bạn cô cũng không có? Tất cả đều là vì chuyện này!
Cô không biết
Triệu Bội Bội đã trải qua những chuyện không dễ chịu như thế nào, cuộc
sống của cô cũng có trôi qua dễ dàng đâu chứ?
Trong trường học,
bạn bè vẫn luôn xa lánh cô, mãi cho đến khi cô lên cao trung, chỉ cần
trong trường cao trung có con của người trong thôn, lập tức cả lớp đều
biết ba của cô là tội phạm giết người, là người đã từng ngồi tù! Ngay cả thầy cô đều dùng ánh mắt khác thường nhìn cô!
Mãi cho đến khi cô lên đại học, rời xa quê nhà thì mới tránh khỏi những ánh mắt khác
thường đó, nhưng áp lực chuyện cũ vẫn làm cô mất đi năng lực xã giao. Cô không kết bạn, cũng không dám kết bạn. Cô sợ mình thật vất vả có được
một người bạn, sau đó, người bạn ấy sẽ phát hiện gia thế của cô không
sạch sẽ mà bài xích cô!
Cô vẫn sống ở trong bóng tối, tại sao cô
lại gả cho Hứa Kiến Nghiệp chứ? Bởi vì Hứa Kiến Nghiệp là người giúp cô
thoát khỏi bóng tối đó sao. . . . . .
Thế giới này thật là kỳ diệu!
Ngay tại lúc cô bước vào cung điện hôn nhân, khi cô cho rằng mình đã thoát
khỏi bóng ma là con gái của tội phạm giết người thì Triệu Bội Bội lại
tìm tới, lập mưu tính toán, tìm cách lấy được sự tin tưởng của cô, sau
đó phá hủy cuộc đời của cô!
Ba cô giết ba Triệu Bội Bội, chuyện
này đúng là sai, nhà cô có lỗi với nhà họ Triệu, nhưng. . . . . . Nhưng
tại sao phải trả thù bằng cách đổ hết lên đầu của cô? Chẳng lẽ cuộc đời
của cô thì bình yên lắm sao? Chín năm học ở trường học, một thân một
mình làm cho cô mắc chứng ưu uất nghiêm trọng, có khả năng dẫn đến tự
ngược đãi, coi thường mạng sống của mình! Thậm chí cô cũng từng cắt cổ
tay, đã từng tự sát! Nếu không phải còn lo lắng cho mẹ thì cô thật sự đã tìm đến cái chết rồi!
Chẳng lẽ đây chính là cuộc sống “An ổn nhàn nhã*” mà trong miệng Triệu Bội Bội đã nói sao?
*An ổn: an yên và yên ổn; Nhàn nhã: nhàn rỗi, thanh nhã
Nếu thực sự an ổn như vậy, trên thế giới này sẽ không có những điều bất hạnh kia.
Tại sao lại như vậy?
Tại sao nhận được kết quả như vậy?
Đây chính là "Oan oan tương báo" trong truyền thuyết sao?
Cô muốn điên rồi!
Những bệnh tâm lý kia, sau khi kết hôn, thật vất vả mới chữa khỏi, hình như lại muốn bộc phát ra nữa rồi!
Ngay tại lúc Giản Trang muốn phát điên, khổ sở xoắn tóc của mình, thống khổ
nhớ lại những hồi ức không tốt đẹp kia, thì ở phía sau cô và Triệu Bội
Bội, có một chiếc xe hơi bậc trung lao nhanh đến với tốc độ cực cao, sắp tới gần lối dành cho người đi bộ cũng không có xu hướng giảm tốc độ
lại, tiếng động cơ ầm ĩ huyên náo. Người đi đường vội vàng tránh né
nhưng xe vẫn chạy cực nhanh, chạy thẳng về phía Triệu Bội Bội!
Trong cơn đau khổ, sự cảnh giác của Giản Trang rất kém, mà Triệu Bội Bội đang cười dữ tợn đứng ở bên cạnh cô, khóe mắt cô ta chợt phát hiện phương
hướng chiếc xe hơi đang chạy tới. Do cơ thể cô ta nặng cồng kềnh, dưới
tình huống đó đã tránh không kịp, vô thức thét lên "A ——". . . . . .
——Bịch!
—— Bốp!
Hai tiếng, kẻ trước người sau liên tiếp vang lên, khoảng cách giữa hai
tiếng vang đó rất gần nhau, thậm chí thời gian không tới một giây .
Tiếng trước là tiếng xe hơi lao thật nhanh đụng vào Triệu Bội Bội, thân thể
và thân xe va chạm vào nhau dẫn đến tiếng vang cực lớn, cả người Triệu
Bội Bội đều nằm ngửa do đập trúng trên đầu xe, mui xe bóng loáng bằng
phẳng phía trước đụng vào người, lõm xuống một hố sâu! Mà thân thể Triệu Bội Bội sau khi bị nện hai lần vào mui xe liền bay thẳng ra ngoài, bay
ra xa chừng mười thước, sau đó lăn mấy vòng trên mặt đất, thân thể cô ta nằm im trên mặt đất, ở phía dưới chảy ra một vũng máu tươi thật lớn,
giữa hai chân tựa như mở ra một cái đập nước, máu đỏ tươi giống như nước suối tuôn ra, chỉ vài giây sau đã nhuộm đỏ váy của cô ta. . . . . .
"Xảy ra tai nạn xe rồi! Mau gọi cấp cứu!"
Đám người vây xem dường như chết lặng, tất cả vẫn còn khiếp sợ, chưa thể
phục hồi lại tinh thần. Không biết người nào dẫn đầu gào to một tiếng,
trong nháy mắt, đám người liền hô lớn, tiếng kêu sợ hãi xen lẫn tiếng
kêu cứu không ngừng vang lên bên tai. . . . . .
Mà Giản Trang
đang đứng ở một bên, thấy Triệu Bội Bội nằm ở trong vũng máu, ký ức mấy
chục năm trước cùng chuyện đã xảy ra ở hiện tại chồng chéo lên nhau. Cô
chỉ nhìn Triệu Bội Bội một cái, cơ thể không thể khống chế đột nhiên
chấn động, sau đó giống như bị người rút hết khí lực, hai chân mất đi
khả năng chống đỡ, một cơn hoa mắt chóng mặt mãnh liệt đột ngột ập tới
cô. . . . . .