Nếu cô cứ không quan
tâm đến ý tốt của anh nhất định sẽ làm tổn thương đến lòng tự tôn của
anh, dựa vào tính cách bướng bỉnh, nhất định anh sẽ tức giận, nhất định
phải dùng lời nói khắc nghiệt để tổn hại tới cô mới thôi.
Nghĩ
đến đây cô cảm thấy có lỗi với Nguyễn Hàn Thành vô cùng… xin lỗi vì đã
cố tình xa lánh anh, cố tình chọc tức anh, để anh biết khó mà lùi, cũng
xóa đi những tình cảm mới bắt đầu kia.
Nhưng cô cũng không cách
nào khác, cô đã bị hôn nhân làm tổn thương quá sâu, trước khi có đủ thời gian để giảm xóc, cô không thể mở rộng trái tim mình bắt đầu yêu lần
nữa.
Cô cũng rất không tự tin, trải qua cuộc hôn nhân đau đớn và
thê thảm như vậy, cô không dễ dàng tin tưởng bất kỳ thứ gì. Cô rất sợ,
nếu như có một ngày cô giao trái tim mình ra yêu Nguyễn Hàn Thành, toàn
tâm toàn ý mong đợi tình yêu đó… Như vậy kết cục của cô có phải cũng dẫm lên vết xe đổ hay không, hay thậm chí còn thảm hơn Lý Vận trước kia?
Nguyễn Hàn Thành có lòng thương người.
Mà Tô Vi đó....
Anh là một người ngốc nghếch trong tình yêu, yêu Tô Vi mười năm, anh và Tô
Vi quen biết từ nhỏ, là thanh mai trúc mã, lúc còn là 2 đứa trẻ vô tư... Có tình cảm nền tảng sâu nặng như vậy, cho dù bây giờ bọn họ đang hiểu
lầm, lạnh nhạt nhau, nhưng nếu một ngày Tô Vi có lòng, lộ ra một chút
mánh khóe thì chỉ cần dựa vào phần tình cảm quen biết từ nhỏ, nói không
chừng Nguyễn Hàn Thành cũng có thể nối lại tình xưa… Nhưng nếu lúc đó cô thật sự yêu Nguyễn Hàn Thành, bị đặt trong cục diện lúng túng như vậy,
Nguyễn Hàn Thành biết đặt cô ở đâu? Lấy mặt mũi gì để nhìn cuộc sống?
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Vết xe đổ trong cuộc hôn nhân
trước vẫn luôn nhắc nhở cô, về mặt tình cảm, cho dù như thế nào cũng
không được quá tin người.
Thật ra... nói cho cùng thì cô cũng
không có tự tin. Mà nguyên nhân của sự không tự tin này sinh ra trong
lòng cô khi thất vọng trong cuộc hôn nhân trước, chỉ cần Triệu Bội Bội
còn tồn tại một ngày, chỉ cần Hứa Kiến Nghiệp còn sống trong khung cảnh
mà anh ta mong muốn thì một ngày cô không thể loại bỏ cái bóng ma ám ảnh này.
Ít nhất, trong chuyện tình cảm, trước khi chưa thể chấm dứt chuyện cũ, cô sẽ không bao giờ bắt đầu một tình cảm mới.
Lần này nhất định cô phải sống khác với Lý Vận trước kia, nếu không sẽ phí phạm cơ hội tốt mà thượng đế đã dành cho cô.
Câu sau bị Giản Trang im lặng nuốt xuống bụng, cô cúi đầu, lặng lẽ cầm chén thủy tinh trở lại ngồi trên ghế sofa, cũng không nhìn gương mặt của
Nguyễn Hàn Thành, không dám đối mặt với đôi mắt thâm thúy đang yếu ớt
phát ra ánh sáng chờ mong, cô buồn bực không lên tiếng, đột nhiên lấy
tay cho vào trong chén lấy ra một chút sữa trắng, bắt đầu xoa lên khuôn
mặt làm mặt nạ, tỏ thái độ của mình lúc này.
Đáp lại không được thì chỉ có thể trốn tránh, đó là lựa chọn tốt nhất.
Trong lúc đó, khi cô đang xoa mặt nạ lên khắp khuôn mặt thì loáng thoáng nghe thấy tiếng Nguyễn Hàn Thành kêu lên: “Em đang làm gì vậy? Làm gì có
người nào lại thoa mặt nạ như vậy chứ?! Đã nói để anh bôi giúp em mà…”
Vài ngày sau. . . . . .
Dưới sự kiên trì và cố gắng hàng đêm của Nguyễn Hàn Thành, khuôn mặt bị ánh
mặt trời gió cát tàn phá đến tiều tụy vàng khè của Giản Trang như gặp
được kỳ tích khôi phục lại vẻ căng mịn, sáng ngời.
Nguyễn Hàn
Thành ngày trước vốn dĩ không hiểu cái gì là kiến thức làm chồng ( cái
này nhờ bạn giúp với, nó ghi là “hộ phu kiến thức”), nhưng kể từ khi màu da của Giản Trang chuyển biến tốt, anh liền bắt đầu chuyên tâm nghiên
cứu những kỷ xảo cũng như kiến thức của phương diện này.
Tự mình
làm những loại mặt nạ dưỡng da từ thiên nhiên, từ mặt nạ dâu tây sữa đến mặt nạ dưa chuột, những lúc có thời gian rảnh rỗi, anh đều thử làm mỗi
thứ một ít, bởi vì lo lắng mình không biết điều chỉnh tỷ lệ, ảnh hưởng
tới hiệu quả của mặt nạ nên anh còn dùng mặt mình lặng lẽ thử thí nghiệm với loại mặt nạ mới, kiểm tra công hiệu của nó.
Sau khi thử một
vòng, phát hiện mặt nạ dưỡng da bằng sữa tươi thật sự có công dụng
trắng, đẹp non da, buổi tối anh mới đem về cho Giản Trang sử dụng lần
đầu. Sau hôm đắp mặt nạ, làn da của Giản Trang liền khôi phục vẻ hồng
nhuận sáng bóng, quả thật có hiệu quả.
Nguyễn Hàn Thành nhìn
thấy những loại mặt nạ dưỡng da này thật sự có thể cải thiện cho làn da
thì lập tức đi đến trung tâm chuyên buôn bán những loại mỹ phẩm hạng
sang mua một bộ mỹ phẩm dưỡng da về. Từ bút kẻ mắt tới sữa rửa mặt, tất
cả đều có hết. Sau khi mua hết tất cả những sản phẩm dưỡng da này anh
liền đem về đặt hết lên bàn trang điểm trong phòng ngủ cho Giản Trang,
vừa đủ che hết cả cái bàn.
Giản Trang đứng ở trước gương trang điểm đếm hết những lọ thủy tinh tinh xảo được đặt trên bàn một lượt, có tới hơn 300 bình!!
Chỉ nhìn nhãn hiệu thì có tới 50 hãng khác nhau!!
Tất cả những thứ này phải tốn bao nhiêu tiền đây? Đừng nói mất bao nhiêu
tiền để mua, ở đây thậm chí còn có một vài sản phẩm là loại hàng độc
quyền, chỉ cần nghĩ tới việc liên hệ những nhà phân phối độc quyền đó để mua hàng thì cũng phải tốn thời gian và công sức cả ngày mới làm được.
Những thứ mỹ phẩm này gom lại với nhau thì còn nhiều hơn số mỹ phẩm mà cô đã dùng ở đời trước.
Liếc mắt nhìn thì cũng có thể xem hết nhưng nếu dùng, dùng đến lúc nào mới hết đây?
Giản Trang đau lòng với số tiền kia nhưng Nguyễn Hàn Thành lại chẳng hề để
ý, anh tùy tiện mua một chiếc xe việt dã hạng nhất thì ít nhất cũng tốn
50 - 60 vạn nhân dân tệ, cộng những bình bình lọ lọ mỹ phẩm này lại cũng không đắt bằng một chiếc xe của anh, huống chi nhà họ Nguyễn rất có
tiền, anh cũng không cảm thấy có gì.
Mà Giản Trang xuất thân từ
gia đình cùng khổ, trước khi kết hôn thì gặp khó khăn trong cuộc, kết
hôn xong thì vì Hứa Kiến Nghiệp càng tiết kiệm hơn, đừng nói một bộ
trang điểm hạng sang, cho dù là một chai cô cũng phải nghĩ ngợi thật
lâu, cắn răng mà chi tiền.
Bây giờ nhìn những thứ sang trọng này ở khắp mọi nơi, cô bỗng chốc hoa mắt với tất cả các bình, nội tâm của cô
ngũ vị tạp trần, mừng rỡ, kinh ngạc, khổ sở, tức giận, các loại cảm xúc
cùng nhau từ nội tâm xông ra. Làm gì có người nào không thích trang
điểm, cô là một người phụ nữ, thấy nhiều loại mỹ phẩm thuộc về mình như
vậy cũng cực kỳ vui vẻ, nhưng dù thế cô cũng không thể không đau lòng
với số tiền này. Dù muốn mua thì mua 1, 2 hãng là được rồi, làm gì mua
tới hơn 50 hãng chứ, ăn no không có việc gì làm sao?!
Nhưng đợi
cô đi tìm Nguyễn Hàn Thành giảng dạy về chuyện lãng phí tiền thì lại bị
Nguyễn Hàn Thành kéo ngồi lên ghế, làm bộ dạng muốn xoa bóp khuôn mặt…
Không thể không nói. . . . . . Trải qua một tuần này, tay nghề của Nguyễn Hàn Thành tăng lên không ít…
Nguyễn Hàn Thành chính là người miệng mạnh, còn cực kỳ ác độc, lúc nào cũng kể lễ, cho dù là lúc cô đắp mặt nạ cũng ở ngoài miệng quở trách tay chân
cô vụng về, không giống phụ nữ, không hiểu được quý trọng mặt của mình. . . . . . Tên Nguyễn Hàn Thành đáng giận này, thật là từ đầu tới cuối
cũng không thay đổi, giống hệt như lần đầu gặp nhau, thích trêu cợt, khi dễ cô.
Nhưng cô hiểu tâm ý của anh.
Làm sao có thể không
nhìn ra tâm tư của anh chứ? Chỉ cần thoáng dụng tâm sẽ nhìn thấy anh
nghiêm túc, cẩn thận tới mức nào mỗi khi có chuyện gì liên quan đến cô.
Một người đàn ông cho tới bây giờ còn không biết mặt nạ dưỡng da là gi,
người đàn ông sống trong quân đội, ý chí kiên nghị chỉ biết múa đao dùng súng, vì mặt của cô mà trong thời gian nửa tháng ngắn ngủn đã trở thành một chuyên gia cố vấn trang điểm chuyên nghiệp.
Miệng anh lúc
nào cũng thích nói cứng, nói chưa từng gặp qua người phụ nữ nào không
giống phụ nữ như cô, không biết quý trọng mặt mình nhưng trên thực tế là anh sợ cô khổ cực, sợ cô mệt nhọc, yêu thương cô không thể chăm sóc cho thân thể mình.
Thật ra Nguyễn Hàn Thành cũng không phải là người đàn ông phức tạp, ít nhất trong mắt cô là thế.
Đáng tiếc, cô không thể đáp lại tấm lòng của anh được.
Ít nhất, hiện tại không thể.
Đến khi cô giải quyết xong tất cả mọi chuyện, tất cả thù hận đều đã chấm
dứt, đợi đến khi những chuyện này kết thúc hoàn toàn, đợi đến khi cô bỏ
qua lo lắng, có thể yêu một lần nữa, chỉ cần đến lúc đó Nguyễn Hàn Thành vẫn còn phần tâm ý này thì cô nhất định sẽ tiếp nhận tất cả, chân
thành, quý trọng đối mặt với anh.
Mặc kệ đã từng bị tổn thương lớn đến chừng nào thì cũng không thể đem nó làm lý do để chúng ta buông tha hy vọng.
Đối mặt tình yêu, cũng là như thế.
*
Thứ hai, giờ nghỉ trưa.
Mới vừa ăn cơm trưa xong, Giản Trang chuẩn bị tới bộ phận thiết kế của công ty Đôn Hoàng chọn một vài người đi đến khu Đông Thành để chọn vật liệu
xây dựng. Lúc đi ô-tô chạy ngang qua trung tâm thành phố điện thoại
trong túi quần Giản Trang đột nhiên rung mạnh, sau đó tiếng hát từ điện
thoại truyền ra, có người gọi cho cô.
Cô nhìn điện thoại, là một dãy số lạ.
Từ sau khi trở thành người phụ trách công trình, công việc mỗi ngày của cô đều rất phong phú, từ việc cung ứng vật tư, đội kiến trúc, nhà vẽ các
kiểu, điện thoại cô reo liên tục không ngừng, thỉnh thoảng cô còn phải
tạm dừng cuộc nói chuyện với người này để có thể nói chuyện với người
khác.
Không suy nghĩ nhiều, cô cầm điện thoại lên lưu loát nhấn nút trả lời trên màn hình cảm ứng.
"Xin chào, , tôi là người phụ trách tài chính thuộc bộ giám đốc Giản Trang, xin hỏi tôi đang nói chuyện với ai vậy?”
Điện thoại nối thông, Giản Trang theo thói quen nghề nghiệp lễ phép chào trước, bắt đầu hỏi thăm theo trình tự ở công ty.
Đầu bên kia điện thoại cũng không gấp nói chuyện, ở bên kia nhẹ giọng cười
yếu ớt mấy tiếng, tiếng cười kiều mỵ xuyên qua ống nghe rõ ràng truyền
đến tai của Giản Trang, chờ tới khi giọng cười như chuông bạc kia ngừng
lại, tiếng nói khiêu khích, khinh miệt của Triệu Bội Bội mới từ từ vang
lên: “Mấy ngày không thấy, Giản tiểu thư đã lâu không gặp? Chúng ta cũng gặp nhau không ít lần, hẳn cô còn nhớ giọng nói của tôi. Hôm nay tôi có chuyện muốn hẹn cô ra ngoài một chút, vừa đúng lúc bây giờ là thời gian nghỉ trưa, nhất định cô cũng có thời gian nghỉ ngơi nhỉ, vậy hẹn gặp ở
quảng trường của trung tâm thương mại Bắc Quốc đi, tôi ở đó chờ cô. Nếu
như cô không tới chỗ theo lời nói của tôi thì cũng đừng trách buổi chiều tôi mang người tới công trình gây chuyện, đối với tôi chuyện này cũng
không sao, nhưng mà cô thì không thể nhỉ, nếu làm công trình bị chậm
tiến độ thì không biết sẽ như thế nào. Cô yên tâm đi, tôi chỉ nói với cô mấy câu thôi, sẽ không làm trễ nải thời gian của cô. Chắc hẳn cô cũng
nhận ra tôi không phải là người phụ nữ dễ chọc chứ, đừng để tôi phải
dùng những thủ đoạn chanh chua hạ đẳng với cô. Bây giờ là 12h30, cô còn
một chút thời gian để tới đây đấy...”
Sau khi nói một hơi dài,
bên kia liền vọng tới tiếng cúp máy, trong ống nghe điện thoại di động
yên tĩnh không còn một chút âm thanh.
. . . . . .
Hơn 20
phút sau, Giản Trang đúng giờ tới điểm hẹn, đứng giữa một trong những
khu trung tâm mua sắm phồn hoa nhất, quảng trường thương mại Bắc Quốc.
Xuống xe taxi, Giản Trang ở bên phải quảng trường được lát đá cẩm thạch, vừa
ngước mắt lên liền nhìn thấy Triệu Bội Bội đang đứng ở phía kia, cao xấp xỉ bằng cô, ngăn nắp, chỉnh tề, mặc một bộ áo cánh dơi màu xanh dương
mang theo phong cách Anh, cầm chiếc ô xanh trong tay để che nắng, đứng ở dưới bóng cây ở quảng trường, mỉm cười nhìn cô.
"Cô tìm tôi là
muốn nói chuyện gì?” Giản Trang nhìn thấy Triệu Bội Bội cũng lười nói
lời khách sáo, trực tiếp đi tới trước mặt cô ta hỏi thẳng.