Nghe thấy Nguyễn Hàn Thành nói lời này, đột nhiên Giản Trang mở to mắt, vẻ mặt có chút khó tin.
“Tôi biết cô không tin.” Nguyễn Hàn Thành nâng người lên một chút để tránh
đè nặng cô, tiếp đó anh nâng chiếc cằm cương nghị, nhìn chằm chằm vào
khuôn mặt đầy nghi ngờ của cô ở khoảng cách gần, bỗng nhiên khẽ bật
cười: “Cô nghĩ rằng tôi đang hù dọa cô sao? Nếu như cô không tin, có thể trốn trong ngực tôi, lén nhìn vào góc trần nhà đối diện với giường, cô
sẽ nhìn thấy một thứ lóe ra ánh sáng màu đỏ yếu ớt trong đêm tối. Đó
chính là camera. Còn về phần máy nghe trộm... Thì được gắn ở sau cánh
cửa.”
Giản Trang nửa tin nửa ngờ, thật sự không thể tin Nguyễn
Việt sẽ gắn thiết bị giám sát trong phòng ngủ của con trai mình, nhưng
bụng cô vẫn đầy hoài nghi, đành phải làm theo lời Nguyễn Hàn Thành nói,
trốn dưới ngực anh ta, nhờ cơ thể anh ta che giấu, cố dõi mắt ra ngoài
từ khe hở giữa cánh tay và cơ thể anh ta, lặng lẽ quay đầu nhìn về phía
bức tường đối diện với giường, nhìn lên trên, quả nhiên cảm thấy trong
góc tối có chút ánh sáng màu đỏ yếu ớt lóe lên.
Chẳng lẽ điều
Nguyễn Hàn Thành nói là sự thật sao? Giản Trang có chút kinh hãi mà nhìn thứ màu đỏ nhỏ như giọt nước phát sáng trong góc tối, lòng sợ hãi không thôi. Nỗi sợ hãi giống như nước lũ cuộn trào mãnh liệt, trước tiên lan
tới khắp tứ chi, sau đó là toàn bộ thân thể cô.
“Anh...” Cô hoàn
toàn bị nhấn chìm trong sợ hãi, cố gắng khôi phục lý trí trong nỗi sợ
hãi không hiểu được đó, hơi run rẩy nhìn Nguyễn Hàn Thành phía trên, nhỏ giọng hỏi: “Anh xác định đây là do cha anh làm à? Chỉ có phòng ngủ
chính được lắp đặt sao? Còn những nơi khác không có giám sát sao?” Phòng tắm và WC có không?
Lúc nãy cô mới tắm rửa trong phòng tắm xong, bây giờ hồi tưởng lại quá trình tắm rửa, cô liền có cảm giác lạnh cả
sống lưng. Nghĩ đến dáng vẻ trần trụi của mình và quá trình tắm rửa có
thể bị người khác theo dõi, cô cảm thấy giống như đã nuốt phải ruồi bọ,
thực quá ghê tởm.
Nguyễn Việt đúng là có thủ đoạn. Ngay cả sinh
hoạt cá nhân của con trai và con dâu mình cũng có hứng thú giám sát. Là
do ông ta có tính kiểm soát quá mạnh hay là vì bệnh đa nghi quá nặng
vậy? Hay đơn giản chỉ là do ông ta là một kẻ điên thần kinh không bình
thường sao?
Tuy Giản Trang chỉ nói một câu ngắn ngủi nhưng Nguyễn Hàn Thành vẫn nghe ra sự khác thường trong giọng cô, cảm giác được
trong đó có chút run rẩy. Anh biết cô đang sợ thứ gì, lo lắng gì nên cố
gắng đè thấp giọng xuống, dùng giọng điệu cẩn thận nghiêm túc trấn an
những băn khoăn nảy sinh trong lòng cô: “Cô yên tâm, tôi đã quan sát
phòng tắm và WC cẩn thận rồi, không bị theo dõi. Phòng đọc sách, phòng
khách, phòng bếp cũng không có giám sát, chỉ có phòng ngủ chính bị gắn
camera và máy nghe trộm. Tôi đoán có lẽ cha tôi muốn xâm nhập theo dõi,
nghe ngóng xem quan hệ của tôi và cô tiến triển thế nào. Không phải ông
ấy không tin cô, mà là không tin tôi. Trước kia tôi vô cùng phản đối
cuộc hôn nhân này, vì hôn ước với nhà họ Giản mà tôi luôn cãi vã với ông ấy. Về sau đột nhiên tôi thay đổi thái độ, đồng ý kết hôn. Ông ấy sợ
tôi ngấm ngầm giở trò giả vờ thỏa hiệp cho nên muốn giám sát xem tôi và
cô có làm vợ chồng thật hay không?”
“...” Giản Trang im lặng
không nói gì, thầm bất mãn trong lòng một hồi. Người cha này thật đúng
là đủ trâu bò, vì muốn theo dõi con trai mà làm đến mức đó. Lắp đặt
camera... Đủ hèn ha. Thật muốn biết sao Nguyễn Việt có thể nghĩ ra được
cách này. Hơn nữa, hiện tại thực sự cô rất muốn nói một câu... Trầm mặc
trong chốc lát, đột nhiên Giản Trang nằm dưới thân Nguyễn Hàn Thành lại
giơ ngón tay lên, dùng ngón trỏ chọc vào cơ bụng rắn chắc gợi cảm của
Nguyễn Hàn Thành.
Một cảm giác tê dại truyền đến từ dưới bụng
khiến suýt chút nữa Nguyễn Hàn Thành đã bật cười. Anh nhanh chóng xoay
người, cách Giản Trang xa hơn một chút, dùng giọng nói lạnh nhạt không
hờn không giận khẽ trách cứ: “Cô làm gì vậy?”
“Tôi có thể nói với anh một câu về cha anh không? Tôi rất muốn nói những lời này.” Giản
Trang hé môi, ấp úng nói, đồng thời trên mặt còn mang theo nụ cười lấy
lòng, muốn thương lượng nhẹ nhàng với anh. Thật sự cô có một câu muốn
nói với Nguyễn Hàn Thành, những lời này không nói không được, giấu ở
trong lòng, cô sợ mình sẽ kìm nén giống như kẻ biến thái. Đôi khi, con
người muốn phát tiết thì vẫn nên phát tiết ra. Nếu không phải trong căn
phòng này có máy nghe trộm, cô còn muốn đập bàn hét lớn một tiếng.
“Cô muốn nói cái gì thì cứ nói đi, mặc dù có máy nghe trộm nhưng giọng
chúng ta rất nhỏ, hơn nữa còn đắp một lớp chăn...” Nguyễn Hàn Thành nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, ung dung nhàn nhã, từ tốn nói chuyện, có
điều vừa mới nói được một nửa, bỗng nhiên anh chuyển mình, duỗi cánh tay dài ra, tìm tấm chăn tơ tằm bị trượt xuống thắt lưng rồi kéo lên, trực
tiếp trùm qua đầu anh và Giản Trang. Trong chớp mắt tấm chăn tơ tằm mềm
mại thoáng khí đã che đậy thân thể hai người, hình thành một không gian
nhỏ hẹp kín đáo, còn anh vẫn đè trên cơ thể cô như trước, tiếp tục lời
chưa nói hết vừa rồi: “Như vậy máy nghe trộm sẽ không nghe được âm thanh gì nữa.”
Quả thực cũng coi như là một cách.
Giản Trang
nhìn lớp chăn màu trắng phủ trên đầu mình, do dự một chút, sau đó hết
sức cẩn thận thu ánh mắt lại, dè dặt nói với Nguyễn Hàn Thành: “Tôi cảm
thấy cha anh... Thật sự là một người biến thái.”
Nói xong câu
này, cũng không đợi Nguyễn Hàn Thành đáp lại, cô đã sợ tới mức nhắm chặt hai mắt, trực tiếp bổ sung một câu: “Có chuyện gì thì bình tĩnh rồi
nói, đánh người đừng đánh vào mặt. Tôi biết tôi nói như vậy về cha anh
thì chắc chắn anh sẽ không thích nghe, nhưng anh không biết là... Thật
ra cha anh đã làm hơi quá sao? Gắn máy nghe lén và camera trong phòng
ngủ của con trai và con dâu, mặc kệ là lý do gì thì cũng không còn cách
nào nói nổi nữa! Từ chuyện này có thể nhìn ra, cha anh làm việc không từ thủ đoạn, trời sinh tính tình đa nghi, không tin người khác, bệnh đa
nghi quá nặng.”
“Ừm. Tôi cũng cảm thấy như vậy.”
Điều này
nằm ngoài dự đoán của Giản Trang, không ngờ Nguyễn Hàn Thành không những không tức giận mà còn gật đầu đồng ý, tiếp lời cô, nói: “Quả thực cha
tôi mắc bệnh đa nghi rất nặng. Ông ở trong quân đội đã lâu, trải qua đủ
loại lợi ích và tranh đấu chính trị, thủ đoạn và tâm địa đã sớm không
tầm thường. Hơn nữa mười mấy năm trước nhà chúng tôi từng phát sinh biến cố lớn, mẹ tôi bệnh chết, cha cũng vì vậy mà cực kỳ đau lòng, trong lúc đau lòng nhất lại bị người ta tính kế, chuyện này có ảnh hưởng rất lớn
đến ông, dẫn đến việc đối nhân xử thế về sau của ông đều có tâm lý phòng bị rất mạnh. Ông không dễ dàng tin tưởng người khác, cẩn thận chặt chẽ, làm việc gì đều phải là do tự mình chuẩn bị. Ví dụ như có một việc mà
ông phái phải phái nhiều người khác nhau âm thầm đi điều tra, khi kết
quả thống nhất ông mới bằng lòng tin tưởng. Ông chính là một ông già có
tính cách quái gở, cá tính mạnh mẽ, cả đời chuyên quyền trong gia đình.
Đây chính là cha tôi. Không riêng gì cô, rất nhiều người, bao gồm cả tôi đều đã bị sự độc tài của ông bức đến mức phát điên. Tôi đã sớm thấy
được ông là người biến thái rồi. Chẳng qua...” Anh ngừng một chút, khóe
môi lướt qua vui vẻ, cười trộm: “Những lời này, tôi chưa từng nói ra.”
“... Hừ hừ.” Giản Trang dưới thân anh ‘hừ’ hai tiếng: “Có thể nhận ra cha
anh biến thái chứng minh anh vẫn còn là người bình thường.” Mà nhà họ
Nguyễn, quá không bình thường, Nguyễn Việt cường quyền cố chấp, Nguyễn
Bác Thần âm trầm cổ quái, đều là kết quả do hoàn cảnh gia đình tạo ra.
“Camera kia, có thể gỡ xuống hay không? Tôi... Tôi có thói quen ngủ một mình,
anh nằm bên cạnh tôi, tôi sẽ ngủ không yên.” Thật ra Giản Trang không
muốn đắp chung một cái chăn với Nguyễn Hàn Thành. Cơ thể hai người khác
biệt, không tránh khỏi sẽ đụng vào nhau. Loại tiếp xúc thân mật khắng
khít này làm cô rất lo lắng, không biết đến nửa đêm Nguyễn Hàn Thành có
đột nhiên nổi sắc tâm, ăn cô sạch sành sanh hay không?
Cho dù nói thế nào đi nữa, Nguyễn Hàn Thành vẫn là đàn ông. Trước kia anh ta từng
nói qua một câu cực kỳ sâu sắc, cực kỳ thực tế: Đàn ông đều háo sắc.
Những lời này giải thích sâu sắc đàn ông là loài động vật không có lý trí,
nhiều khi đều hành xử dựa vào bản năng, có thú tính không có nhân tính.
Một khi khơi dậy thú tính ẩn sâu dưới đáy lòng Nguyễn Hàn Thành, lý trí, đạo đức cái gì, tất cả đều tan thành mây khói cả!
Cô nghĩ vẫn nên duy trì chút khoảng cách với Nguyễn Hàn Thành, cho dù bản thân có lăn xuống giường ngủ trên đất cũng được.
Nhưng không ngờ chỉ trong nháy mắt Nguyễn Hàn Thành đã quả quyết trả lời:
“Không được! Gỡ camera xuống là tuyên bố đối nghịch với cha tôi, nhất
định ông sẽ cảm thấy tôi có chuyện gì giấu diếm. Lúc ông lắp camera và
máy nghe trộm trong phòng đã sớm nghĩ tới việc tôi sẽ phát hiện ra mấy
trò hề này. Nhưng tại sao ông dám làm như vậy? Chính là do ông đang muốn tuyên bố cho tôi biết, ông ấy giám sát sinh hoạt của tôi. Sở dĩ ông
không có cách nào nắm được Nguyễn Bắc Thần và Nguyễn Thiếu Dật trong
lòng bàn tay là bởi vì hai người kia sẽ không phải người thừa kế của nhà họ Nguyễn. Ở trong mắt ông, hai người đó chỉ là khách qua đường, căn
bản không cần hao tâm tổn trí đi quản giáo làm gì, tất nhiên không có lý do để khống chế, cho nên ông cũng không muốn giám sát hành động của bọn họ. Mà tôi thì khác, gần như ông đã đặt tất cả tâm tư lên người tôi,
chính là để tôi ngoan ngoãn kế thừa gia nghiệp, ông ấy hi vọng tôi làm
cái gì, làm được cái gì đều do ông chỉ điểm sắp xếp, không phải do bản
thân tôi quyết định. Vì đề phòng tôi có lòng riêng hoặc là có lúc buông
thả, ông vẫn chưa phút nào ngừng giám sát tôi. Thực ra, tôi lại rất cảm
kích việc kết hôn với cô. Nếu không phải kết hôn với cô, chắc tôi vẫn
còn chưa thoát được khỏi lòng bàn tay ông. Tôi thấy cực kỳ may mắn là
ông không ngang ngược đến mức gắn camera vào căn nhà kia của chúng ta.”
Tất nhiên, anh biết rõ thực ra ông rất muốn can thiệp nhưng lại ngại
người nhà họ Giản. Có cha Giản ở đây, ông không thể làm quá được.
Tính tình của người cha ruột đã sinh anh ra, anh là người rõ ràng nhất.
“Cho nên...” Anh nói tới đây, mím môi cười vô lại: “Camera không thể gỡ, cô
hãy cố gượng, chen chúc với tôi trên chiếc giường này cả đêm đi.”
“... Tôi không muốn!” Giản Trang quả quyết từ chối, đầu óc xoay chuyển rất
nhanh, trong nháy mắt liền dùng mấy lý do người bình thường khó có thể
chịu được, nhìn Nguyễn Hàn Thành bằng một đôi mắt nghiêm túc, tỏ vẻ
thành thật nói: “Tôi hay nói mơ khi ngủ, thường xuyên xoay người, có thể đá bất cứ vật nào nằm bên cạnh mình, hơn nữa tôi còn nghiến răng...
Nghe nói tôi bị bệnh mộng du nhẹ, có thể sẽ coi người bên cạnh như bồn
cầu, nói không chừng còn có thể tiểu lên người ta... Anh chắc rằng mình
muốn ngủ cùng tôi sao? Nếu xảy ra chuyện, nhất định tôi sẽ không chịu
trách nhiệm, anh cần phải suy nghĩ cho kĩ...” Rồi mới quyết định.
Mấy chữ phía sau còn chưa kịp nói ra khỏi miệng đã bị Nguyễn Hàn Thành cắt
ngang, tiếp lời: “Không sao, tôi không ngại... Với lại tôi cũng có thói
quen mộng du, nói về thể lực, chưa biết ai thắng ai thua đâu. Thân ái à, cô không cần lo lắng cho tôi, cứ trước ngủ một đêm xem...”