Sau khi Giản Trang
đưa hai phần quà tặng cho Tạ Quế Cầm kiểm tra, thái độ của Tạ Quế Cầm
càng thêm nhiệt tình đối với Giản Trang. Cả quá trình nói chuyện luôn
treo nụ cười trên mặt, lời nói hòa ái lại hiền lành, vòng vèo tìm những
lời tốt đẹp nịnh hót tán dương tâm tư và quà tặng của Giản Trang, còn
nói rất nhiều lời hay về cô, cái gì mà sau này người đàn ông nào cưới
được cô thì thật là có phúc, khen cô tướng mạo đoan trang xinh đẹp,
gương mặt phúc hậu, về sau nữa thì công ty phát triển rất có tiền đồ các loại, nói có chừng hơn mười phút, đã khen cô thành một đóa hoa người
gặp người thích.
Giản Trang vẫn khiêm tốn ngồi nghe, thỉnh
thoảng hưởng ứng gật đầu một cái, trên mặt vẫn duy trì mỉm cười khéo
léo. Chờ đến khi chỗ ngồi trên bàn ăn đã sẵn sàng, đĩa sứ đựng món ăn
được lục tục bưng lên, chén đũa dọn xong từng cái một, sẽ lập tức khai
tiệc, Tạ Quế Cầm mới đóng cái miệng nói không ngừng lại, nắp kín hộp quà lại để trên chiếc tủ đứng phía sau, tự mình chuyển bước ngồi vào chỗ
thủ tọa.
Cô ngồi ở vị trí bên dưới, Hứa Kiến Nghiệp ngồi bên trái cô, Triệu Bội Bội vốn nên ngồi bên cạnh Hứa Kiến Nghiệp, nhưng khi đi
vào bàn ăn, lại lựa chọn ngồi bên cạnh cô, kéo cái ghế phía bên phải cô
ra, một tay đỡ thắt lưng ưỡn bụng, chậm rãi ngồi xuống.
Trên
chiếc bàn gỗ hình chữ nhập để bảy món xào và một món canh, món canh đặt ở giữa, cách Giản Trang gần nhất là một đĩa sò hấp. Gần Triệu Bội Bội bày hai món là thịt hấp và gà cay .
Sau khi thu xếp ổn thỏa, Tạ Quế Cầm hòa ái dễ gần nhìn mọi người ngồi chung quanh: "Mọi người cũng đừng khách khí nữa, động đũa thôi. Cô Giản cháu
cũng ăn nhiều vào, đừng khách khí, hãy coi đây giống như là nhà của mình vậy, muốn ăn cái gì thì gắp cái đó, với không tới bảo quản gia giúp
cháu đưa món ăn tới trước mặt là được."
"Cám ơn bác gái, bác thật tốt." Giản Trang cười đáp lại một câu. Sau khi nghe được những lời này
Triệu Bội Bội ngồi bên cạnh cô không nói gì, nhưng khóe mắt lại lộ ra sự khinh bỉ, cũng không đợi người khác, tự mình tiên phong cầm đôi đũa
trên mặt bàn lên mở đầu gắp thức ăn, không hề lễ phép, tự nhiên ăn trước .
Sau khi Hứa Kiến Nghiệp nhìn thấy hành động của Triệu Bội Bội, lông mày nhíu lại, trên mặt toát ra một chút không vui, nhưng sắc mặt
như vậy chỉ xuất hiện trong nháy mắt, giây kế tiếp lập tức đổi thành
dáng vẻ mỉm cười nho nhã, môi mỏng nhếch lên, dịu dàng nói với Giản
Trang ngồi bên cạnh: "Muốn ăn cái gì thì gắp, chớ có câu nệ giống
như đang ở trong tiệc xã giao vậy, nhà tôi làm thức ăn bình thường, cô
có thể nếm thử những món này, xem có hợp không khẩu vị của cô không."
"Cám ơn." Giản Trang mỉm cười đáp lại, ung dung tự nhiên cầm đôi đũa lên nếm thử rau trộn trước mặt.
Trên bàn cơm yên lặng trong chốc lát, mọi người còn chưa ăn được mấy
miếng, Triệu Bội Bội ngồi bên cạnh bàn ăn lại đột nhiên lên tiếng, cong đôi môi đỏ mọng, thanh âm mềm mại phát ra từ đôi môi đang khép hờ của
cô ta: "Ông xã ~, người ta muốn ăn thịt lợn om bên kia kìa, không muốn
ăn gà cay đâu. Anh gắp cho em mấy miếng sườn có được không?"
"Quản gia, giúp tôi mang đĩa thức ăn này đến cho phu nhân." Trên khuôn mặt
anh tuấn của Hứa Kiến Nghiệp không có bất kỳ cảm xúc nào, mặt không chút thay đổi ngẩng đầu, nói với Giang quản gia đang đứng ở một bên.
Quản gia gật đầu nói vâng, lập tức đi lên trước thay đổi món ăn.
Nhưng không đợi đầu ngón tay của quản gia động đến đĩa thức ăn, giọng nói
không vui của Triệu Bội Bội đã vang lên: "Người ta không cần, người ta
muốn anh gắp cho cơ!" Trong khi nói chuyện cô ta bĩu môi, giọng điệu nói chuyện ngọt ngấy dọa người. So với người vừa rồi ở đại sảnh đùng đùng
ra lệnh cho quản gia quả thật giống như hai người khác nhau.
"Em
không cảm thấy như vậy rất phiền phức sao? Nếu muốn ăn, trực tiếp bưng
cả món ăn đến trước mặt em là được? Sao cứ nhất định phải là anh gắp cho em?"
Quả thực Hứa Kiến Nghiệp không hiểu dụng ý Triệu Bội Bội, khuôn mặt anh tuấn căng cứng, hình như có chút không vui.
"Ông xã sao anh lại như vậy ~" cô ta bất mãn vặn vẹo thân thể, ngồi ở trên
ghế lắc bên này lắc bên kia, giống như một đứa bé làm nũng nói: " Người
ta cũng không phải là muốn ăn, là cục cưng trong bụng muốn ăn chứ sao.
Anh không gắp cho người ta thì người ta không ăn!"
Dứt lời "bộp"
một cái đem đôi đũa trong tay vỗ lên bàn ăn. Khi đôi đũa trúc va chạm
với bàn gỗ cứng rắn, âm thanh phát ra cực kỳ thanh thúy.
Tạ Quế
Cầm đang chuyên tâm dùng cơm kinh ngạc ngẩng đầu lên hoài nghi nhìn về
phía Triệu Bội Bội, mở miệng khuyên lơn: "Bội Bội à, không phải mẹ đã
nói với con rồi sao, bụng lớn như vậy, không thể tùy ý giở tính khí trẻ
con ra, đứa bé vẫn còn ở trong bụng con đó, không ăn cơm sao được? Không phải chỉ là một miếng sườn ư, để mẹ gắp cho con."
Không đợi
Triệu Bội Bội cự tuyệt, Tạ Quế Cầm đã từ trên ghế đứng dậy, tay trái
bưng một đĩa thức ăn nhỏ, cơ thể có chút cồng kềnh đứng lên nghiêng về
phía trước, mất rất nhiều công sức mới gắp đầy đĩa sườn om, lại nở nụ
cười ha hả đẩy cái đĩa tới trước mặt Triệu Bội Bội.
Triệu Bội Bội nâng cao đầu, căn bản là lười phải cúi xuống, tầm mắt rũ xuống nhanh
chóng nhìn lướt qua cái đĩa đó: "Cám ơn ý tốt của mẹ, nhưng mà. . . . . . Con không thích ăn nước canh, con muốn ăn bánh mì giòn phía trên kìa,
mấy món này có quá nhiều bột trong nước canh, con không thích."
Triệu Bội Bội rất kén chọn, không hề nể tình mẹ chồng.
Tạ Quế Cầm cũng là người từng trải, không nói gì nhiều, cười ha ha mấy
tiếng, tự tìm bậc thang cho mình bước xuống: "Mắt của mẹ không tốt, gắp
không được, Kiến Nghiệp, con gắp thức ăn cho Bội Bội đi."
"Em
muốn ăn thì ăn đi, tại sao lại nhiều chuyện như vậy?" Hứa Kiến Nghiệp
rất không vui khi Triệu Bội Bội nhiều lần cố ý gây khó dễ, nghiêm khắc
quở nhẹ một câu.
"Đáng ghét!" Triệu Pepe chuyển con ngươi liếc
xéo Hứa Kiến Nghiệp một cái, gương mặt mềm mại đáng yêu trở lên xanh
tím, rất tức giận mắng một câu, phẫn nộ nhặt đôi đũa trúc trên bàn lên
ăn cơm .
Trong lòng Giản Trang cười lạnh một tiếng, thầm mắng
Triệu Bội Bội ngu dốt, cô ta vẫn không hiểu Hứa Kiến Nghiệp bằng cô, cho tới bây giờ Hứa Kiến Nghiệp luôn là người đuợc người khác hầu hạ nuông
chiều, nào đến phiên hắn đi phục vụ người khác? Lúc trước có cô làm nô
tỳ hầu hạ Hứa Kiến Nghiệp bảy năm, hắn ta được cô chăm sóc thành thói
quen, mặc dù thành thạo công việc làm ăn, nhưng ở phương diện chăm sóc
người khác, hoàn toàn không biết gì. Không chỉ không biết, hắn cũng lười phải học. Sau khi mở công ty làm chủ tịch kiêm chức tổng giám đốc, càng thêm nhiều người hầu hạ hắn, ra ngoài có thư ký xử lý từ a đến z, làm
sao có thể vì Triệu Bội Bội mà học được loại việc tỉ mỉ như chăm sóc
người khác đây?
Huống chi, vừa rồi hai người bọn họ còn ầm ỹ
không vui. Hứa Kiến Nghiệp là một người đàn ông rất sĩ diện, cơn giận
còn sót lại chưa tan chắc chắn hắn sẽ không chủ động gần gũi cho Triệu
Bội Bội một khuôn mặt tươi cười.
Triệu Bội Bội à Triệu Bội Bội,
ban đầu cô đến gần Hứa Kiến nghiệp, lúc quyến rũ hắn, tại sao lại không
đào sâu hiểu rõ hắn một phen, nắm rõ tính tình của hắn đây? Có phải lúc
ấy chỉ vì cái lợi trước mắt, nóng lòng muốn thành công, chỉ lo quyến rũ, quên đi những thói quen trong cuộc sống?
Chưa bao giờ thục sự hiểu rõ một người, lại không biết xấu hổ nói là “tình yêu đích thực”?
Cô ầm thầm cười lạnh, giơ cánh tay lên, thuận tay bê đĩa thịt gà cay trước mặt Triệu Bội Bội lên, đặt xuống trước mặt Hứa Kiến Nghiệp, không phải
là không thích ăn thịt gà cay sao? Vậy thì giúp cô ta hoàn thành ước
vọng, cho người thích ăn đi.
Đĩa sứ cạch một tiếng đặt trước mặt
khi Hứa Kiến Nghiệp đang gắp thức ăn, hắn ta hơi giật mình một chút, ánh mắt chuyển qua đĩa thịt gà cay, yên lặng đưa mắt nhìn về phía sau một
lát, sau đó nhìn về phía cô: "Cô làm gì vậy?"
"Không phải anh
thích ăn món này sao? Mặc dù thịt có chút cay nhưng mà chất thịt rất xốp giòn ngon miệng." Giản Trang theo bản năng nói ra, lời vừa ra khỏi
miệng lập tức thấy mình hơi nhiều lời, lập tức bổ sung:"Tôi thấy anh gắp món này hai lần, mà đĩa thức ăn thì cách anh khá xa, nhưng anh vẫn
nghiêng người tới gắp rõ ràng anh rất thích ăn món đó ?"
"Đúng,
mặc dù tôi không thích ăn cay, nhưng món này thật sự là món ăn yêu thích của tôi." Sau vài giây giật mình hắn ta nở một nụ cười thoải mái mà dịu dàng, đường cong trên gương mặt Hứa Kiến Nghiệp nhu hòa đi rất nhiều,
nụ cười tràn ngập trên khuôn mặt hắn, cười vô cùng tự nhiên.
"Vậy thì đúng lúc, anh ăn đi, vừa rồi không phải bà xã của anh đã nói không
thích ăn cái này sao, anh đã thích ăn, tôi mang đến cho anh. Thích ăn
thì ăn nhiều một chút, hôm nay anh là thọ tinh đấy. Tất cả lấy anh làm
chính."
". . . . . ." Khi Giản Trang nói câu này Triệu Bội Bội
ngồi bên cạnh hung ác trợn mắt nhìn cô một cái, đôi mắt tràn đầy căm
hận, ánh mắt oán độc bén nhọn giống như lưỡi dao sắc bén, dường như muốn xẻo một miếng thịt trên khuôn mặt của Giản Trang xuống. A phi, cái thứ
gì, còn nói không muốn quyến rũ chồng mình!
Hành động này của
Giản Trang, tất cả đều rơi vào trong mắt Tạ Quế Cầm, trên mặt bà ta lập
tức hiện lên nụ cười vô cùng mừng rỡ, nói với Giản Trang: "Chao ôi,
không ngờ cô Giản lại thận trọng như vậy, mới nhìn đã biết Kiến Nghiệp
nhà chúng ta thích ăn cái gì. Người tỉ mỉ như vậy, về sau kết hôn, ai mà cưới được cháu nhất định là phúc tám đời. Ôi, người bình thường cũng
không thể so sánh, ở phương diện này Bội Bội nhà chúng ta không được
tốt, không chăm sóc cho người khác được đâu." Tạ Quế Cầm nói tới chỗ
này, dừng một chút, cố ý nhìn về phía Triệu Bội Bội, nói tiếp: "Đột
nhiên bác lại nghĩ đến trước kia trong nhà có một người rất ngốc, mặc dù diện mạo và gia thế không tốt, nhưng mà chăm sóc Kiến Nghiệp, xử lý
chuyện nhà, đó chính là cao thủ nhất đẳng. Mạnh hơn rất nhiều so với Bội Bội đấy. Nhưng mà, cũng chỉ là một người giúp việc có tài . . . . . ."
Triệu Bội Bội trào phúng cười nói tiếp: "Ủ ôi, mẹ ý của mẹ là con không bằng
người phụ nữ kia? Không phải mẹ muốn con làm con dâu của mẹ sao?" Bà lão đáng chết này, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, lén lút so sánh cô với Lý
Vận, tưởng cô ta nghe không hiểu sao!
". . . . . ." Lập tức gương mặt của Tạ Quế Cầm cứng lại, mấy giây sau mới bình thường trở lại, trên mặt nở nụ cười lấy lòng, giọng điệu mềm mại nói với Triệu Bội Bội: "Con nghĩ đi đâu vậy? Mẹ không có ý này. Ý của mẹ là, người phụ nữ trước
kia, chính là có số làm nha hoàn, lại không sinh được con, chiếm chuồng
gà không đẻ trứng còn chưa tính, ngoại trừ biết làm cơm, cũng không có
bản lãnh gì khác. . . . . . Không giống con...con và Kiến Nghiệp đứng
chung một chỗ mới là kim đồng ngọc nữ, đặc biệt xứng đôi."
"Ôi. . . . . ." Đôi môi đỏ mọng của Triệu Bội Bội nâng lên, cười như không
cười liếc về phía mẹ chồng của mình: "Mẹ, người cũng đừng khen con như
vậy, con miễn cưỡng mới xứng với Kiến Nghiệp, nào có tốt như ngài nói."
"A đúng rồi, Bội Bội, lần này cô Giản thật sự là mang đến cho con và Kiến
Nghiệp hai phần quà lớn, vừa rồi mẹ thay các con mở ra nhìn một chút,
đây đều là những món quà thật sự may mắn, tuyệt đối là đồ tốt."
Tạ Quế Cầm vì để tránh cho hai lần cãi vả, đầu óc quay tròn, lập tức nghĩ
cách nói sang chuyện khác, trực tiếp mang chuyện Giản Trang tặng quà ra
nói: "Bội Bội à, nhân lúc tất cả mọi người đều ở đây, mẹ sẽ bảo cô Giản
lấy ra xem một chút, tự mình đưa cho con, tặng cho cục cưng chưa ra
đời."
"Dạ, cháu cũng nghĩ vậy." Giản Trang phụ họa nói, ngay sau
đó đứng lên đẩy cái ghế sau lưng ra, đi tới chiếc tủ trắng mang phong
cách Châu Âu đặt bên cạnh phòng ăn, cầm hai món quà trên chiếc tủ lên,
hai tay cầm mang đến trước mặt Triệu Bội Bội.
"Cám ơn cô, khiến cô phải tốn kém như vậy."
Trên mặt Triệu Bội Bội là một nụ cười thân thiện, đôi tay đưa ra đón hộp
quà, khi Giản Trang đặt hộp quà lên tay cô ta, cô ta đã nhanh chóng rụt tay lại —— hai hộp quà trực tiếp rơi qua khe hở giữa hai tay Triệu Bội
Bội, nện lên sàn nhà!
"Ôi thật xin lỗi, tay tôi bị trượt." Sau
khi quà tặng rơi trên sàn nhà, Triệu Bội Bội áy náy, vội vàng ngồi xổm
xuống nhặt trên hộp quà trên đất lên trước Giản Trang. Nhưng bởi vì bụng cô ta quá lớn, bỗng nhiên cúi người xuống, sức nặng trên người dồn
xuống, chân của cô ta lập tức bị mất sức, hai đầu gối khẽ cong, gần như
sắp ngã xuống sàn nhà.
Cô ta cố ý ngã để đổ trách nhiệm lên đầu
mình sao?! Trong lòng Giản Trang chợt căng thẳng, mắt thấy Triệu Bội Bội sắp ngã trên sàn nhà, vội vàng cúi người xuống, quỳ một chân trên đất,
tay mắt lanh lẹ dùng hai cánh tay giữ chặt vòng eo nặng nề của Triệu Bội Bội, khi cách mặt đất một khoảng cô đã kịp thời đỡ được cơ thể sắp ngã
xuống của Triệu Bội Bội!
Quá nguy hiểm! Sau khi Giản Trang đỡ
được cơ thể của Triệu Bội bội, trái tim trong lồng ngực vì căng thẳng mà nhảy lên kịch liệt, một chiêu này của Triệu Bội Bội chơi quá âm hiểm,
thậm chí ngay cả đứa bé trong bụng mình cũng không quan tâm sao!
"Trời ạ! Bội Bội con không sao chớ?"
Sau một lúc yên lặng phòng ăn bỗng trở lên ồn áo. Tạ Quế Cầm thét lên một
tiếng chạy đến bên cạnh Giản Trang, vội vàng giúp Giản Trang đỡ Triệu
Bội Bội dậy, thái độ vừa kinh hoảng vừa sợ hãi, lòng vẫn còn sợ hãi
nói:"Tại sao lại không cẩn thận như vậy, đang mang thai sao có thể khom
lưng chứ, cô Giản nhất định sẽ giúp con nhặt, phải nhờ con tới cướp
sao?"
"Mẹ. . . . . . con cũng là tốt bụng chứ sao. Lại nói, con
cũng đâu có xảy ra chuyện gì?" Sau khi Triệu Bội Bội ngồi dậy, quay mặt
sang cười cầm tay Tạ Quế Cầm: "Người cứ thoải mái đi, con cũng không có
bị gì, cô Giản đã đỡ con. Chỉ là. . . . . ."
"Sao vậy?"
Giản Trang cũng nhìn về phía cô ta, không rõ cô ta có ý gì.
"Em đạp phải quà Giản Trang tặng cho à?" Đuôi mắt Hứa Kiến Nghiệp phát hiện dưới chân Triệu Bội Bội đang đạp lên một trong hai hộp quà. Bởi vì
Triệu Bội Bội mang thai sáu tháng rồi, cơ thể tăng cân không ít, một đạp này khiến cả hộp quà đẹp đẽ bị giày cao gót của cô đạp bẹp dí, hộp quà
bị biến dạng nghiêm trọng, bên trong chiếc hộp vỡ nát lộ ra vải lụa màu đỏ.
"Ôi trời, thật xin lỗi. . . . . ." Đôi mi nhỏ dài của Triệu Bội Bội run lên, uất ức bỏ chân ra, ánh mắt lóe lên, ngượng ngùng nói:
"Người ta cũng không cố ý, có ý tốt nhặt cái hộp lên. . . . . . Cũng
không phải là cố ý đạp . . . . . . Em cũng không muốn như vậy, ta còn
thiếu chút nữa ngã xuống !"
"Ôi, Kiến Nghiệp con đừng nói nữa, Bội Bội không có việc gì là tốt rồi!"
Tạ Quế Cầm đỡ Triệu Bội Bội lại ghế sô pha, Triệu Bội Bội ngồi trên ghế lo lắng cúi đầu, nhưng lại dùng khóe mắt tà nghễ liếc nhìn Giản Trang, đáy mắt toát ra vẻ hả hê.
Thì ra là không phải muốn ngã để giá họa,
mà là cố ý đạp nát quà cô tặng. Giản Trang chú ý tới khóe mắt Triệu Bội
Bội lộ ra vẻ ác độc, không dấu nhếch khóe miệng, im lặng cười, thật
không biết nên nói Triệu Bội Bội như thế nào, tự cho mình là thông minh ! Khi cô ta đưa chân đạp cũng không thèm nhìn. Cô ta đã đạp phải quà tặng Tạ Quế Cầm coi trọng nhất chính là khóa trường mệnh!
Vải lụa màu đỏ phủ bên trong cái hộp vỡ nát, chính là cái hộp đựng khóa trường
mệnh. Cô ta sẽ không được chết tử tế, đạp cái gì không đạp, lại cố tình
đạp khóa trường mệnh của con trai mình! Thông minh quá sẽ bị thông minh
hại, thật không biết là cô ta quá không, hay là quá ngu đây!
Giản Trang ngồi xổm người xuống nhặt hộp quà lên, mở nắp ra, cố ý giật mình
hô to: "Ôi trời, xong rồi, khóa trường mệnh bị đạp gãy!"
"Cái
gì?" Tạ Quế Cầm vừa nghe thấy những lời này, một gương mặt già nua lập
tức biến sắc, cả kinh thất sắc kêu lên: "Không thể nào, cho bác nhìn một chút!" Bà ta nóng nảy sải bước đến bên cạnh Giản Trang, đoạt lấy hộp
quà trong tay Giản Trang hai mắt trợn to nhìn chằm chằm cái hộp trong
tay, thấy dây chuyền trong hộp đã gảy lìa, thân khóa màu vàng kim chạm
rỗng khảm ngọc bị biến dang nghiêm trọng, gương mặt già nua của bà ta
nhăn thành hình trái khổ qua, miệng lầm bầm với tốc độ cực nhanh: "Tại
sao có thể như vậy? Tại sao lại như vậy chứ? Khóa trường mệnh đứt, cháu
của ta khóa trường mệnh đứt. . . . . . Khóa trường mệnh không thể đứt,
đây là điềm xấu, không phải là điềm tốt!"
"Không phải chỉ là một chiếc khóa thôi sao? Con mang nó đến tiệm vàng sửa không được sao?"
Triệu Bội Bội nhìn phản ứng quá mức kịch liệt của Tạ Quế Cầm, không khỏi mở miệng nói một câu.
"Con thì hiểu cái gì!" Không ngờ, Tạ Quế Cầm xoay người hung ác gào lên với
Triệu Bội Bội: "Đây là khóa trường mệnh con biết không! Là cho chuẩn bị
cho cháu của ta, con đạp gãy khóa trường mệnh, đây chính là điềm xấu,
điềm xấu con biết không! Khóa Trường Mệnh bị gãy, chính là đang trù ẻo
cháu của ta không được sống lâu! Con làm mẹ như thế nào hả, ngay cả
người cũng đứng không vững sao? Con đạp cái gì không đạp cố tình đạp cái khóa này! Các con là người trẻ tuổi, không biết trời cao đất rộng, căn
bản không biết lợi hại bên trong! Hiện tại sửa xong cũng vô dụng!"
"Mẹ, mẹ đừng có tư tưởng phong kiến mê tín như vậy có được không? Bây giờ là thời đại nào rồi, ai còn cho đứa bé mang khóa Trường Mệnh? Cái gì mà
khóa đứt đứa bé cũng không sống lâu? Đừng có việc gì cũng lôi quỷ thần
ra, con thật sự là chịu đủ rồi, thật giống như con không đau lòng đứa bé của con vậy, con cũng không biết đó là khóa Trường Mệnh!" Triệu Bội Bội cũng không nghĩ tới sẽ như vậy, càng không nghĩ tới bởi vì một chiếc
khóa hỏng Tạ Quế Cầm sẽ hắng giọng mắng cô ta! Cô ta cũng không chịu yếu thế, vênh váo hung hăng ngẩng đầu lên giọng phản bác: "Trong bụng dù
nói thế nào cũng là con của con, sao có thể rủa đứa bé của mình chết sớm được? Mẹ nói chuyện đừng quá khinh người, đứa bé này là cháu trai của
người, hơn nữa còn là con trai của con!"
Nói xong, đùng một đá văng cái ghế sau lưng ra, xoay người đi về hướng đại sảnh.
Đáng chết! Vốn là muốn áp chế khí thế của Giản Trang, mới đạp nát quà tặng
cho cô ta một bài học! Nào nghĩ tới trong hộp chính là cái đồ chơi này!
Cô sống ở nhà họ Hứa lâu như vậy, chưa bao giờ bị Tạ Quế Cầm trừng mắt
chỉ tay vào mặt mắng như vậy! Tất cả là do Giản Trang đáng chết làm hại! Triệu Bội Bội sải bước rời khỏi phòng ăn, giận đùng đùng đi lên lầu,
vừa nhìn thấy gương mặt Giản Trang cô chỉ hận không thể xé rách nó! Cố ý tới nhà cô nịnh nọt! Đồ gái điếm, bực bội thật mình phải ra ngoài thôi! Con mẹ nó cô cứ chờ đấy!
Trong phòng ăn, không khí vui vẻ khi ăn cơm lập tức tan thành mây khói, hóa thành một mảnh màu đen.
Thời điểm Triệu Bội Bội và mẹ chồng cãi nhau Hứa Kiến Nghiệp không nói một lời.
Đợi đến khi mọi người giải tán, Hứa Kiến Mghiệp mới đứng lên, mệt mỏi nói
với Giản Trang: "Hôm nay cứ như vậy đi, tiểu Trang, trước tiên tôi sẽ
đưa cô về nhà."
*
Sau khi xuống tắc xi, Giản Trang dừng
chân ở phố Bắc Quốc mua đồ. Cô hiểu chuyện khéo léo từ chối ý tốt của
Hứa Kiến Nghiệp, để Hứa Kiến Nghiệp về giải quyết chuyện nhà mình. Tự
mình ra khỏi khu biệt thự, đi tới đường ô tô bên cạnh thuê xe trở lại
trung tâm thương mại.
Điện thoại di động trong túi vang lên, tên hiển thị trên màn hình là Nguyễn Hàn Thành gọi tới.
Cô lấy điện thoại di động ra, nhấn nút trả lời.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lẽo của Nguyễn Hàn Thành: "Giản
Trang, bây giờ cô tan làm chưa? Có chuyện này phải nói cho cô biết, vừa
rồi cha tôi gọi điện thoại tới, thông báo tối nay tất cả các thành viên
của nhà họ Nguyễn về nhà họp mặt. Nguyễn Thiếu Dật, Nguyễn Bắc Thần cũng sẽ về nhà, chúng ta cũng phải trở về."