mặc dù chuyện đau khổ có thể trở thành ký ức, nhưng vết sẹo vĩnh viễn tồn tại, thời gian có thể làm dịu nỗi đau, duy chỉ có vết sẹo không xóa mờ được_____
*
Một bữa cơm, Giản Trang căn bản là không ăn được bao nhiêu.
Thời gian sau đó, đều là Nguyễn Hàn Thành và Giản Ninh anh một câu tôi một câu, hào hứng bừng bừng trò chuyện. Hai người giống như anh em tốt nhiều năm không gặp, thao thao bất tuyệt trao đổi rất nhiều chuyện. Từ chuyện hồi trước ở quân khu, nói tới ước mơ trương lai và kế hoạch sự nghiệp rồi đến thời cuộc phát triển kinh tế tương lai. Sau lại đến một đống chuyện chính trị quốc tế khó hiểu, bàn luận kế hoạch các quốc gia lớn liên hợp với quốc gia nhỏ, cùng với việc hạn chế, tăng trưởng kinh tế thương mại của Trung Quốc.
Kinh tế trong nước, Giản Trang còn có thể hiểu mấy phần, nhưng vừa nghe đến đoạn hai người nhiệt tình nói tới chính trị quốc tế, miễn cưỡng nghe được một lúc, cũng chẳng hiểu gì cả.
Phạm vi hai người nói chuyện cũng quá rộng lớn rồi, từ chiến tranh Mĩ với Iraq đến Iran, rồi đến quân Mĩ đóng quân ở Afghanistan chậm chạp không chịu rút lui, sau đó lại nói đến Châu Âu và Châu Á. Trong lời nói của họ, thỉnh thoảng còn nhảy ra mấy quốc gia mà Giản Trang chưa nghe đến bao giờ.
Phụ nữ và đàn ông khác nhau rất lớn, phạm vi quan tâm của phụ nữ rất nhỏ, không là quần áo hôm nay có xinh đẹp hay không, thì là lần sau đi dạo cửa tiệm nào giảm giá, sau khi sinh con dùng mỹ phẩm nào hiệu quả nhất, phương pháp giảm câm nhanh nhất là gì. Mà đàn ông thì dã tâm bừng bừng, sự việc quan tâm thường rộng lớn, quen dùng ánh mắt nhìn xa trông rộng để xem xét sự tiến triển của tình hình.
Cho nên bất luận là thương trường hay chính trị, đàn ông vĩnh viễn có tầm nhìn hơn so với phụ nữ, mà đại đa số phụ nữ tầm nhìn đều hạn hẹp.
Ít phụ nữ có tầm nhìn xa, nhìn thấu để tính toán cuộc đời của chính bản thân, hơn nữa đầu óc thông minh, phần lớn đều trở thành nhân tài trong các doanh nghiệp, nữ cường nhân.
Đợi đến khi ba người ăn cơm xong, Nguyễn Hàn Thành vẫn ngồi trên ghế hứng thú tâm sự chiến lược với Giản Ninh.
Giản Trang không ở bộ đội, thật sự nghe không hiểu những thứ binh pháp chiến lược này, chủ động đứng lên, thu dọn bát của hai người họ, bê bát của cả ba đi vào phòng bếp.
“Để anh làm cho, em ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
Giản Trang vừa đi được hai bước, cách ghế chưa tới một mét, âm thanh Giản Ninh lập tức vang lên từ sau lưng.
“Em mau ra ngồi ghế xem ti vi đi, loại chuyện lặt vặt này để anh và huấn luyện viên Hàn làm là được rồi, chưa cần đến em ra tay.” Tiếp, từ sau lưng Giản Trang truyền đến tiếng kéo ghế, Giản Ninh vừa nói xong, người đã từ bên cạnh bàn ăn đi tới cạnh Giản Trang, đưa ra một đôi tay trắng noãn, vững vàng tiếp nhận bát đũa trong tay Giản Trang, cười giỡn nói với cô, “Em chắc không biết, trước kia em tốt bụng làm giúp việc nhà thì không cẩn thận rớt vỡ bao nhiêu chén bát đâu, anh thật sự sợ em sơ ý một chút, lại đem bát làm vỡ. Đến lúc đó em lại làm vẻ mặt như đưa đám đi nhặt mảnh vỡ, kết quả tám phần còn khiến đầu ngón tay bị thương.”
“Không phải chứ…..” Giản Trang nghe Giản Ninh nói như vậy, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, khó tin hỏi, “Trước kia em thật sự kém vậy sao? Ngay cả cầm cái bát cũng không xong?”
“Đúng vậy, chỉ là những chuyện này, trước mặt huấn luyện viên Hàn anh sẽ giữ lại mặt mũi cho em, không đem chuyện quẫn bách hơn của em nói ra.” Sau khi Giản Ninh nhận lấy bát đũa trong tay cô, khóe môi khẽ cong cong, nhẹ nhàng nâng lên, bên môi chứa đựng nụ cười như có như không, một đôi mắt sáng ngời có hồn, thật giống như sao sáng lấp lánh lóe lên chói lọi, thấm đầy cưng chiều dịu dàng nhìn Giản Trang, nói tiếp, “Em biết trước kia em làm vỡ cái bát đắt tiền nhất là bao nhiêu không?”
“………100?” Giản Trang dò xét thử nói ra đáp án. Có đắt nữa, nó cũng chỉ là một cái bát, một cái bát nhiều nhất là bảy, tám nguyên, chẳng lẽ còn có giá trên trời?
“Ôi…” Khóe miệng Giản Ninh động động , tiếng cười nhỏ mang theo vài phần vui thích tràn ra, ánh mắt hắn nhìn thật sâu vào mắt Giản Trang, dùng giọng nói bí mật lại mang theo điểm nhạo báng báo giá tiền, “Là một trăm vạn. Cái bát em làm vỡ đó, giá thị trường là một trăm vạn.”
“Một trăm vạn?” Giản Trang lập tức bị khiếp sợ, hay cho ‘một trăm vạn’, đây rốt cuộc là cái bát tôn quý cỡ nào, dùng vàng chế tạo ư, sao mà lại đắt đến mức này?
“Cái bát em làm vỡ là từ đời nhà Thanh Khang Hi, do Cảnh Đức Trấn (1) chuyên sản xuất bát chúc thọ hoàng gia làm ra. Lúc ấy là do một công ty lớn nhân dịp sinh nhật ba, đưa tới chúc mừng. Cái bát kia vẫn để trưng bày ở một góc đại sảnh. Từ Mĩ trở về nên em không biết, lúc mẹ xuống bếp nấu cơm, em nói phải giúp mẹ xới cơm, đi ngang qua phòng khách nhìn, vừa đúng có sẵn một cái bát đặt ở đó, em liền ‘tiện tay ngay tại chỗ’ lấy đi xới cơm như cái bát bình thường. Lúc dọn bát đũa, năm cái bát chồng một chỗ, cái bát chúc thọ ở trên để không vững, liền rơi vỡ. “ Khi Giản Ninh nói chuyện, độ cong khóe môi càng lúc càng lớn, trên khuôn mặt tuấn mĩ đã lộ ra nụ cười không cách nào che giấu, giống như nhớ lại tình cảnh lúc ấy, ngay cả khóe mắt cũng dính một tầng vui vẻ, chứng kiến thái độ Giản Trang từ kinh ngạc đến cứng ngắc sau lại giật mình ngây ngô, hắn không nhịn được chế nhạo một câu, “Bây giờ vừa nghe, em cũng cảm thấy khó có thể tin đúng không? Có phải đặc biệt bội phục bản lĩnh dọn dẹp bát đũa của em không?”
(1): Cảnh Đức Trấn: là một địa cấp thị của tỉnh Giang Tây, Trung Quốc. Thành phố này được mệnh danh là “thủ đô gốm sứ” do ở đây là nơi sản xuất gốm sứ có chất lượng với lịch sử 1700 năm.
Cái bát giá một trăm vạn đã không thể gọi là cái bát, nên gọi là ____đồ cổ! Về phần nhân dịp chúc mừng sinh nhật Giản Thiên Hành, chính là hối lộ trá hình.
Đối với một hàm ý khác của cái bát, trong lòng Giản Trang biết rõ, nhưng hiện tại cô kinh ngạc hơn là lực phá hoại của Giản Trang, theo bản năng gật đầu với lời nói của Giản Ninh thừa nhận, “Đúng vậy, rất bội phục.” Xác thực bội phục! Cô cảm thán từ tận đáy lòng, Giản Trang a Giản Trang, cô thật là giỏi, một trăm vạn, đồ cổ cũng có thể đập, nói cô không phải kẻ ngu làm táng gia bại sản, ai tin chứ.
“Bây giờ đã biết ở nhà phương diện này em không được rồi chứ? Ngoan, ra ghế salon ngồi nghỉ ngơi đi, còn lại để anh dọn dẹp.” Giản Ninh nhạo báng vừa phải, đến điểm dừng là đổi đề tài, thu hồi tươi cười trên mặt, ngưng mắt nhìn Giản Trang, coi Giản Trang như đứa bé mà dụ dỗ, “Ngoan nào…, chờ anh thu dọn xong, sẽ qua xem ti vi với em.”
Bên kia Nguyễn Hàn Thành cũng không ngồi yên, đứng lên bưng đồ ăn thừa trên bàn vào phòng bếp. Đi tới bên cạnh Giản Trang thì dừng lại một chút, nói với Giản Trang y như Giản Ninh, “Anh trai cô nói đúng, dọn dẹp bàn ăn cứ để chúng tôi làm, cô đi nghỉ ngơi đi. Tôi đã chuyển kênh ti vi đến đài Hồ Nam (2) mà cô thích xem rồi, giờ mới bảy rưỡi, vừa hết bản tin thời sự, cô có thể xem chương trình ‘Đại Bản Doanh Vui Vẻ’ (Happy Camp) rồi.”
(2): Đài Truyền hình vệ tinh Hồ Nam (Hunan Broadcasting System | HBS) trước đây được biết đến với tên gọi Đài Truyền hình vệ tinh Golden Eagle (Golden Eagle Broadcasting System | GBS), là mạng lưới truyền hình lớn thứ hai của Trung Quốc sau Đài truyền hình trung ương Trung Quốc (CCTV). Các mạng lưới truyền hình thuộc sở hữu của chính quyền tỉnh Hồ Nam. Mạng lưới này có trụ sở tại Trường Sa, Hồ Nam và Tây Ninh, Thanh Hải. Ngày 20/05/2009, mạng lưới truyền hình mở rộng dịch vụ của mình đến Hồng Kông và Bắc Mĩ.
Dứt lời, không đợi Giản Trang nói gì, người đã đi xa.
Giản Ninh đứng bên cạnh xê dịch chân, trước khi sắp dời đi còn cưng chiều nhìn Giản Trang một cái, sau đó tao nhã xoay người đi vào phòng bếp.
Cứ như vậy, người ta đàng hoàng đi rửa bát, chỉ còn lại một mình cô giống như sâu gạo cái gì cũng không cần làm, ăn no an vị trên ghế salon mở ti vi. Nhìn hình ảnh chuyển động trên màn hình, chương trình rất sôi động, mặc dù mắt nhìn thẳng màn hình phía trước, nhưng diễn cái gì một chút cô cũng không nhìn, nghiễm nhiên không biết đang diễn gì.
…………
Trong phòng bếp, Nguyễn Hàn Thành đứng trước kệ bếp, bỏ bát đũa vào trong bồn, động tác lưu loát rửa bát.
Giản Ninh là khách, Nguyễn Hàn Thành không có ý định để cho khách làm việc nhà, định mời hắn ra phòng khách ngồi với Giản Trang.
Mà Giản Ninh ngược lại tựa vào kệ bếp, eo ếch chống đỡ ở mặt bàn, cũng không vội vã rời đi, hai tay tùy ý khoanh trước ngực, hơi nghiêng đầu nhìn Nguyễn Hàn Thành đang rửa bát, mi mắt rủ xuống, mắt khép hờ, giống như người buồn ngủ đứng đó, bởi vì đỉnh đầu cúi thấp xuống một chút, cả người thoạt nhìn có chút lười biếng.
Nguyễn Hàn Thành không phải người ngu ngốc, nhạy bén nhận ra được dụng ý của Giản Ninh, tay rửa bát không ngừng lại, nhìn cái mâm sáng bóng trước mặt, chợt nói, “Sao hả, có phải cậu có lời muốn nói với tôi không?” Hắn mặc dù không quay đầu nhìn Giản Ninh, nhưng lời vừa rồi đúng là từ miệng hắn nói ra.
“Không hổ là huấn luyện viên Hàn, trực giác vẫn sắc bén như vậy, ở phương diện dò xét hoàn cảnh, tôi vẫn rất khâm phục cậu.” Giản Ninh mi mắt hơi nhấc lên, lông mi cong dài xẹt qua không khí tạo thành đường cong, âm thanh nói chuyện trước sau như một vẫn tao nhã lịch sự, tựa như người khiêm tốn không màng danh lợi, “Tôi muốn hỏi một mình cậu vài vấn đề, là chuyện riêng nội bộ Nguyễn gia, không biết có thể thảo luận với cậu chút không. Cậu yên tâm, cái đề tài này cũng không đi sâu, điều không nên hỏi, tôi tuyệt đối không hỏi. Tôi chỉ muốn hỏi mấy vấn đề, tôi nhất định phải biết đáp án.”
“Cậu muốn hỏi cái gì?” Lời Giản Ninh còn chưa dứt, âm thanh Nguyễn Hàn Thành liền vang lên.
“Tôi muốn hỏi, mấy cái chuyện trong nhà cậu, xử lý như thế nào? Mấy năm không qua thăm nhà cậu, không rõ ràng lắm tình trạng của mẹ cậu.” Có lẽ ngây người trong quan trường quá lâu, Giản Ninh cũng không vòng vo, hỏi thẳng.
“Tạm thời trấn an được rồi, nhìn ngoài mặt, gió êm sóng lặng, cả nhà hòa thuận.” Nguyễn Hàn Thành nói thật nhỏ.
“Em trai Nguyễn Bắc Thần của cậu không truy đến cùng à? Chuyện cứ như vậy thôi, không giống tính cách làm việc của hắn.”
“Không dừng tay, hắn còn có thể làm gì? Chuyện này đã qua nhiều năm rồi, hiện tại hắn đã có nghề nghiệp, tự sáng lập sự nghiệp của riêng mình, không còn cạnh tranh lợi ích chung. Nói thế nào đi nữa hắn cũng là viện trưởng bệnh viện hạng A, cái địa vị xã hội này, đủ để cuộc sống hắn sung túc cả đời.”
“So với những người
dân lao động vất vả, ở tầng lớp bần tiện nhất của xã hội, ‘thành phần
tri thức’ mà nói, hắn thật sự không phải lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền. Tôi muốn ở phương diện vật chất, hắn không thể oán hận nửa câu. Dù sao, bệnh viện tư nhân của hắn có thể trực tiếp chuyển thành bệnh viện cấp
thành phố lớn, việc chạy chọt quan hệ với các cậu là không thể không
có.” Giản Ninh nhếch môi, dùng âm thanh nho nhã, hơi thở vững vàng nói,
“Nhưng cậu đừng quên, sự việc năm đó, ầm ĩ rất lớn, nếu không phải sau
đó dùng tính mạng lẫn uy hiếp, cộng thêm chút thủ đoạn đùa bỡn của cậu,
cậu nghĩ hắn sẽ đàng hoàng sao? Nguyễn Bắc Thần này, mấy năm nay càng
ngày càng cổ quái. Tôi đã từng phái người ngầm theo dõi, kết quả cậu
đoán xem tôi biết những gì?”
Lần này Nguyễn Hàn Thành không nói gì, tay phải vẫn rửa bát, an tĩnh chờ Giản Ninh nói tiếp đoạn sau.
“Tôi phát hiện Nguyễn Bắc Thần có sở thích kỳ quái. Hắn là một bác sĩ tâm
lí, không thích phụ nữ, lại thường đi những nơi như bar gay, câu lạc bộ
đồng tính luyến ái vân vân. Cậu là anh trai hắn, quan hệ giao tiếp trên
tay không ít, với chuyện này chắc hẳn cậu phải nghe thấy chứ? Cho dù
không cố ý điều tra, mấy năm nay hắn không có bạn gái là có thể nhìn ra
vấn đề. Nguyễn gia nề nếp đoan trang, nếu để mấy ông cụ biết chuyện này, sợ rằng sẽ giận tím mặt. Cho nên cậu len lén giúp hắn giữ bí mật vài
năm nay, đúng không? Nếu không, Nguyễn Bắc Thần không chút kiêng kị che
dấu hành động, sớm muộn cũng truyền tới tai cha cậu. Mặc dù Nguyễn Bắc
Thần không phải là nhân vật đại chúng gì, người biết thân phận Nguyễn
Bắc Thần cũng không nhiều, nhưng bên ngoài lắm thầy nhiều ma… Nói không
chừng có người ngồi chỗ VIP ở câu lạc bộ đồng tính, lại là người quen
của chúng ta.” Dù sao, quyền lực đồng nghĩa với cường bạo, những người
đó muốn cái gì chả nhẽ không có? Nữ minh tinh sinh viên đại học chơi đi
chơi lại cũng chán, tự nhiên cũng muốn….chơi chút mới mẻ.
“Cái
khác thì tôi không biết. Gần nhất theo tôi biết có một vị cán bộ cấp
khoa trở lên, có sở thích này. Đều là cán bộ, lại quản lí một khu,
thường âm thầm đi lại, có thể sẽ nhớ diện mạo của Nguyễn Bắc Thần. Nhưng tin tức giới tính Nguyễn Bắc Thần không bình thường đến bây giờ vẫn
không lộ ra. Chuyện này chỉ có thể nói lên một điều _____nếu không phải
do người anh trai là cậu giúp ngăn chặn tin tức một tay, thì chính là
Nguyễn Thiếu Dật chủ động thay hắn bịt miệng những người kia lại. Mặc dù Nguyễn Bắc Thần là gay, nhưng mà trước đó không có phát sinh biến cố
gì, hành vi của hắn vẫn rất bình thường. Xã giao rộng, sở thích đa dạng, bạn nữ cũng không ít, cố tình sau đó lại xuất hiện biến hóa lớn như
vậy… Nên nói thế nào đây, như vậy có thể thấy sự việc kia ảnh hưởng đến
hắn lớn nhường nào.”
“Những năm này hắn rất an phận, trở về
Nguyễn gia biểu hiện rất khá, cha tôi cũng bắt đầu khen ngợi hắn.”
Nguyễn Hàn Thành vì em trai thứ của mình giải thích một câu, “Hơn nữa,
sao cậu biết sau sự việc kia hắn thay đổi nhiều? Nói không chừng do gặp
chuyện không may từ trước, hắn mới có khuynh hướng trở thành gay.”
“OK, vấn đề này cậu nói thế là được rồi. Trước khi tới, tôi cũng phỏng đoán
Nguyễn Bắc Thần có khả năng này hay không. Sau đó tôi xác định lại, tất
cả thay đổi đều xảy ra khi Nguyễn gia gặp chuyện không may, hoặc là
nói…sau khi mẹ hắn gặp chuyện không may, hắn mới có biến hóa nghiêng
trời lệch đất. Nếu như nói trước khi xảy ra chuyện hắn đã có khuynh
hướng gay, vẫn giấu giấu diếm diếm không dám đối mặt, vậy tại sao sau
khi xảy ra chuyện, ngược lại hắn không cố kỵ gì?”
“Được, coi như
cậu phân tích chính xác. Bởi vì hắn gặp chuyện không may nên biến thành
như vậy, cái này thì có liên quan gì với cậu? Cậu cũng không cần truy
tới cùng hỏi rõ nguyên nhân như vậy chứ?” Nguyễn Hàn Thành không hề rối
rắm với đề tài của Nguyễn Bắc Thần, ngẩng mặt nhìn cửa sổ, đầu cũng
không nghiêng hẳn đi, chỉ là đôi mắt hạ thấp xuống, quét mắt nhìn Giản
Ninh.
“Tôi hiểu rõ cậu rất bài xích việc bàn luận về gia đình
cậu, nhưng mà tôi lại từ mục đích an toàn mà suy nghĩ, nên không thể
không nói chuyện với cậu một chút.” Lúc này Giản Ninh rốt cuộc mở mắt,
tầm mắt nâng lên, nhìn sườn mặt Nguyễn Hàn Thành, “Tôi nói những lời
này, cậu cho rằng tôi muốn nói gì? Phê phán đánh giá việc làm của cậu
năm đó một chút?....Cậu yên tâm đi, tôi cũng rất bận, hồ sơ phải xử lí
trong phòng thị trưởng rất nhiều, không có thời gian nhàn hạ để nghỉ
ngơi. Tôi nói những lời này, là muốn nhắc nhở cậu______có lẽ chuyện này
vẫn chưa giải quyết ổn thỏa đâu, không phải như cậu tưởng tượng ‘đã qua’ như vậy. Mặc dù chuyện đau khổ có thể trở thành ký ức, nhưng vết sẹo
vĩnh viễn tồn tại, thời gian có thể làm dịu nỗi đau, duy chỉ có vết sẹo
thì mãi mãi không xóa được. Tôi lo lắng nhiều năm như vậy, hắn vẫn ghi
hận trong lòng, lúc nào cũng có thể trả thù. Có một câu nói là ‘hận ốc
cập ô’, em gái tôi gả cho cậu, coi như là hôn nhân trên danh nghĩa,
nhưng ai biết? Về mặt pháp luật, em ấy vẫn là vợ cậu. Tôi không hy vọng
hắn vì chuyện của Nguyễn gia, liền khai đao với em gái duy nhất của
tôi.” Giản Ninh hướng dẫn từng bước, trận nói chuyện nhìn như bình tĩnh
lơ đãng này, kì thực mỗi câu đều giấu giếm huyền cơ, từng bước từng bước an bài tính toán, cuối cùng dẫn đến trọng điểm câu chuyện!
Đây mới là điều Giản Ninh muốn nói!
Vừa rồi Giản Ninh nói nhiều như vậy, cũng vì muốn đem những lời này dẫn ra
sẽ không bị đường đột, cũng không có khả năng thất bại, giống như một
buổi bàn luận phát triển xã hội hòa thuận.
“Cậu là lo lắng…..”
Giờ phút này Nguyễn Hàn Thành mới hiểu được, đến tột cùng Giản Ninh muốn nói gì, hóa ra hắn đang lo lắng cái này. Sau khi từ Tây Tạng trở về,
cũng không nghỉ ngơi, mà như ngựa không dừng vó chạy tới nhà mình, đặc
biệt đến nhà mình, đi tới trước mặt mình, không ngại cực khổ đem lời dẫn một vòng, tránh nặng tìm nhẹ hồi lâu, chỉ vì muốn nói cho mình biết,
phải nhớ bảo vệ em gái của hắn.
“Không sai.” Giản Ninh ít khi
ngắt lời người khác, nhưng lại đem tốc độ đẩy nhanh gấp đôi, mau chóng
nói: “Tôi muốn nói cho cậu biết, tôi chỉ có một người em gái này, như
cậu thấy, tôi rất thương yêu em ấy, không hy vọng em ấy bị tổn thương
gì. Có lẽ cậu căn bản không thích em ấy, mặc dù học thức lẫn phương diện xử sự em ấy rất kém cỏi, nhưng em ấy là cô gái tốt, suy nghĩ đơn thuần, chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện hại người. Nếu không phải tôi có tâm tư riêng, sẽ không để em ấy đến Nguyễn gia. Đầm nước Nguyễn gia quá
sâu, tôi phải đảm bảo em ấy không gặp bất cứ chuyện gì. Những lời nhắc
nhở này, tôi nhất định phải nói cho cậu, mà cậu, cũng phải cho tôi một
lời cam kết.”
“Tôi hiểu rõ, tôi biết Giản Trang là cô gái tốt, sẽ không nghĩ những chuyện hại người, cho nên về chuyện Nguyễn gia, một
chút tôi cũng không nói cho cô ấy biết. Biết quá nhiều, ngược lại đối
với cô ấy là một gánh nặng. Không bằng cái gì cũng không biết, cứ ngây
ngô vui sướng sống như vậy. Phía Nguyễn Bắc Thần, tôi sẽ chú ý. Đầm nước này sâu là không sai, nhưng tôi sẽ không để cô ấy bị liên lụy.” Nguyễn
Hàn Thành hiểu băn khoăn của Giản Ninh, né người sang một bên, tầm mắt
đặt trên khuôn mặt vĩnh viễn không sợ hãi, lúc nào cũng thân thiện nho
nhã của Giản Ninh, trịnh trọng cam kết: “Trong thời gian một năm này,
tôi bảo đảm cô ấy bình an vô sự, nếu như có chuyện phải về Nguyễn gia ở
tạm, toàn bộ hành trình tôi đều sẽ ở bên cạnh cô ấy. Một năm sau, tôi sẽ đúng hẹn ly hôn, đem một Giản Trang hoàn hảo toàn vẹn giao đến tay
cậu.”
“Cảm ơn, huấn luyện viện Hàn. Có những lời này của cậu, tôi liền an tâm.” Giản Ninh duy trì cách xưng hô lúc mới biết Nguyễn Hàn
Thành, đuôi mày khóe mắt đều theo trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn như
ánh mặt trời, “Vậy tôi không quấy rầy cậu rửa bát nữa, tôi đi nói chuyện với Giản Trang, lát lại gặp.”
*
Ban đêm, chín rưỡi tối, đã sắp vào khuya.
Giản Ninh nhìn thời gian một chút, sau đó chợt vươn tay, bàn tay ấm áp vươn
tới trán Giản Trang, thay vì nói là ‘nhấn’ chẳng bằng nói là ‘điểm’ một
chút thì đúng hơn. Ngón tay cùng bàn tay mượt mà trắng nõn chạm nhẹ trán Giản Trang như chuồn chuồn lướt nước, ngón trỏ và ngón áp út nhẹ nhàng
đè tóc mái, xuyên qua làn tóc điểm trán Giản Trang một cái.
“Sao vậy?”
Giản Trang ngồi trên ghế xem tiết mục giải trí lập tức quay đầu, nhìn Giản Ninh ngồi bên cạnh, trong mắt lộ ra khó hiểu.
“Anh phải đi về, đã chín rưỡi rồi. Phòng làm việc còn có một ít hồ sơ buổi
chiều chưa xử lý xong. Phải trở về xem qua rồi phê duyệt.” Giản Ninh lúc nói chuyện với Giản Trang, giọng nói vô cùng dịu dàng, “Thật ra lúc nãy muốn nói với em, nhưng nhìn em một mực chú tâm xem ti vi, lại không
nhẫn tâm cắt ngang. Bây giờ là tiết mục quảng cáo rồi, liền nói cho em
biết.”
Giản Ninh vừa dứt lời, quả nhiên, trên màn hình ti vi đang phát tiết mục giải trí đột nhiên dừng lại, tiếp đó một loạt hình ảnh
quảng cáo trà giảm cân lập tức phát sóng.
Quảng cáo lừa người,
Giản Trang cầm điều khiển ti vi đem âm thanh điều chỉnh thành im lặng,
sau đó chuyển tầm mắt, nhìn Giản Ninh, “Cái đó….anh, nếu còn có công
việc chưa xử lý xong, sao không nói sớm, một tiết mục giải trí mà thôi,
cũng không phải là sau này em không xem được, em lúc nào cũng có thể tắt ti vi. Em không quá thích xem chương trình này.” Trên thực tế, tiết mục giải trí vừa rồi diễn cái gì, cô đều không biết. Bản thân cũng không
thích xem mấy tiết mục minh tinh bát quái này, chỉ là Giản Ninh ngồi bên cạnh…..Nếu như cô không giả bộ có việc làm, tiếp xúc với hắn khoảng
cách gần lâu, cô lo lắng mình sẽ lộ ra sơ hở.
Giản Ninh là một
thị trưởng, là người trà trộn trên quan trường nhiều năm, am hiểu nhất
chính là nhìn mặt nói chuyện, thông qua những chi tiết nhỏ trên mặt để
nhìn thấu nội tâm. Ngay cả ánh mắt quan sát này Giản Ninh cũng không có, sao có thể ngồi lên vị trí thị trưởng?
“Bảo bối, đừng nói như
vậy, anh…ngày ngày không gặp em, dĩ nhiên muốn tận lực bên cạnh em nhiều hơn. Nếu không phải có tài liệu cần anh xử lý, anh còn muốn ỷ lại không đi đấy.” Giản Ninh cười đùa nói, trên mặt đều là thoải mái lịch sự tao
nhã, vui vẻ trò chuyện.
“Vậy bây giờ anh về có kịp không? Công việc có thể bị chậm trễ không?” Giản Trang không nhịn được thay hắn lo lắng.
“Sẽ không phiền đâu, một hai tiếng là được rồi. Thỉnh thoảng làm thêm giờ,
thức đêm cũng không sao.” Giản Ninh dịu dàng nói xong, nụ cười trên mặt
không giảm chút nào. Nhưng trên thực tế, trong phòng làm việc của hắn hồ sơ chưa kịp xử lý đâu chỉ có một chồng. Hắn đi Bắc Kinh tham gia đại
hội cả nước, rồi đi Tây Tạng thị sát, đi công tác hơn hai tháng, tài
liệu trong phòng làm việc thị trưởng, chồng chất trên bàn đã thành núi
rồi. Buổi sáng hắn mới về, trong lòng vẫn nhớ tới Giản Trang, qua loa
xem mấy hồ sơ liền để sang một bên, sau đó lấy điện thoại di động gọi
điện cho Giản Trang, nhưng gọi nhiều lần đều là âm thanh lạnh lẽo nhắc
nhở tắt máy không ngừng lặp lại. Nếu Giản Trang nhận điện thoại của hắn, tâm hắn đã có thể thả xuống, thanh thản làm xong công việc rồi trở lại
tìm. Nhưng không gọi được, tâm hắn vẫn giắt trên người em ấy, suốt cả
buổi chiều, tài liệu cũng không xem nổi, cách một lúc lại gọi điện cho
Giản Trang. Bây giờ hắn trở về, coi như dốc hết sức lực nhanh chóng làm
việc, không thức đến rạng sáng thì núi tài liệu kia sợ là không xong.
Nhưng mà tất cả mặt trái của sự việc, hắn một mực không muốn nói với Giản
Trang. Giản Trang có thể có cuộc sống vui vẻ, đối với hắn chính là
chuyện tốt nhất.
“Anh phải đi, có thể tiễn anh ra cửa được
không?” Giản Ninh đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt thuần
khiết, không trang điểm của Giản Trang.
Lúc này, Nguyễn Hàn Thành từ phòng bếp bê ra sữa đậu nành vừa nấu xong, vừa đi tới phòng khách,
liền nhìn thấy Giản Ninh đứng dậy phải đi, vội vàng đi tới nói: “Sao về
sớm vậy? Khó có được cậu tới chơi một lần, nhiều ngày không gặp, ở đây
nói chuyện với Giản Trang thêm lúc nữa. Còn nữa, cậu xem tôi khổ cực nửa ngày, vừa dùng máy làm sữa đậu nành giúp hai người nấu xong sữa, cậu
muốn đi, ít nhất phải uống ly sữa này đã.” Trong tay Nguyễn Hàn Thành
bưng khay, trên khay để một bình thủy tinh lớn, sữa nóng lượn khói, bốc
hơi nghi ngút.
“Không được, thật sự là có rất nhiều tài liệu phải xử lý. Bây giờ về, có thể đã có chút không kịp rồi, nếu ở thêm chút
nữa, tôi sợ đến sáng mai cũng không xong. Những tài liệu kia đã kéo dài
hai tháng rồi, nhất định phải giải quyết.” Giản Ninh lấy áo khoác trên
giá áo, lưu loát mặc vào, sau đó thắt cravat xong, cười nhã nhặn từ chối ý tốt của Nguyễn Hàn Thành, “Sữa kia cậu và Giản Trang cứ uống đi,
Trang Trang rất thích uống đó. Cậu để em ấy uống nhiều chút, thành phần
dinh dưỡng của sữa đậu nành cũng cao, em ấy xuất viện chưa được nửa năm, trên thực tế mà nói, chức năng cơ thể chưa hoàn toàn phục hồi tốt.”
“Được rồi, vậy
lần sau cho cậu một bình rượu vang ngon uống.” Nguyễn Hàn Thành môi mỏng khẽ mở, hào phóng cười cười, cúi người để khay sữa cầm trên tay lên
bàn, xoay người nhìn Giản Ninh nói, “Tôi tiễn cậu xuống tầng.”
“Em cũng đi.” Giản Trang phụ họa theo, mấy bước chạy tới giữa hai người,
trên mặt hoạt bát tươi cười, “Em cũng đưa anh xuống tầng.”
“Không được, bên ngoài nhiệt độ xuống thấp, người thân thể không tốt dễ dàng
bị cảm, em đưa anh đến cửa là được, huấn luyện viên Hàn sẽ đưa anh lên
xe, ngoan, nghe lời.” Giản Ninh dứt khoát bác bỏ đề nghị của Giản Trang, trong lời nói dịu dàng biểu ộ sự quan tâm với cô.
“Được rồi.” Giản Trang ngoan ngoãn nghe theo sự phân phó của Giản Ninh, biểu hiện giống như một cô em gái.
Ba người cùng đi tới trước cửa nhà, Nguyễn Hàn Thành và Giản Ninh từ tủ giày lấy giày của mình thay.
Giản Trang đứng ở bậc thang trước cửa, nhận lấy dép bông của họ, đem dép để vào ngăn tủ.
“Trang Trang, lát nữa nhớ uống sữa đậu nành, nhất định phải uống lúc còn nóng, lạnh hại đến dạ dày. Còn nữa, làm việc không nên quá mệt nhọc, nếu em
phải làm thêm giờ hay thức đêm, công việc này không cần làm, anh trai
nuôi nổi em. Tan việc về nhà, phải chung sống hòa thuận với huấn luyện
viên Hàn. Huấn luyện viên Hàn trong bộ đội lâu ngày, sẽ không thân thiết với con gái cho lắm, nói chuyện hơi độc miệng một chút, em phải thông
cảm nhiều hơn, bỏ qua cho cậu ấy.” Sauk hi Giản Ninh thay giày xong, vẫn không quên dặn dò Giản Trang tỉ mỉ từng chi tiết, “Anh về, không bên
cạnh em trong khoảng thời gian này, nhất định phải tự chăm sóc bản thân
thật tốt, biết chưa. Còn nữa, nếu rảnh rỗi nhớ về thăm nhà, sau khi kết
hôn cũng khá lâu em chưa về nhà, không riêng gì anh, ba mẹ đều rất nhớ
em.”
“Em nhớ, sẽ chăm sóc bản thân thật tốt. Gần đây công ty gấp
rút khởi công công trình, chờ hết mấy ngày bận rộn, em liền về nhà thăm
ba mẹ.” Giản Trang khéo léo trả lời, nụ cười trên mặt cũng vui vẻ theo.
Không biết sao, vừa nhắc tới Nguyễn Hàn Thành nói ‘lời độc miệng’, liền
nhớ đến tình cảnh cãi nhau đến mặt mũi đỏ bừng, thì không khỏi buồn
cười.
Mà trong lúc hai người trò chuyện, Nguyễn Hàn Thành thay
giày xong dẫn đầu mở cửa, sau đó đứng ngoài cửa, chờ Giản Ninh ra ngoài.
Giản Ninh đứng trước cửa, sửa sang lại quần áo. Tây trang thẳng thớm, áo mũ
đoan chính, trước ngực âu phục xanh ngọc nạm cả một hàng nút áo thủy
tinh, sợi tổng hợp cao cấp, cắt may tinh sảo, hoàn mỹ ôm sát thân thể
gầy gò của hắn. Thời thời khắc khắc đều như tuyên bố với người xung
quanh: chủ nhân của cái thân thể này ưu tú dường nào, khí chất phi phàm
bậc nào.
Trước khi đi, tới cửa Giản Ninh bỗng nhiên xoay người
ngoái đầu lại nhìn ngắm Giản Trang một cái, đôi mắt nâu nhạt vẫn tràn
đầy thâm tinh như cũ, con ngươi trong suốt như đáy hồ vào lúc này chợt
không còn trong vắt.
Giản Trang nhìn đôi mắt khi cởi bỏ sự trong
suốt, chỉ còn lại ẩn sâu trong đáy mắt là lạnh lẽo, giống như chỗ sâu
nhất của biển cả, tĩnh mịch âm u, mang theo tâm tình khó nắm bắt…
*
Năm ngày sau.
Ở tầng một quán rượu Vienna, một hội trường rộng rãi chuyển thành một sân khấu.
Trên sân khấu ba mươi mét vuông phủ kín thảm đỏ, hai bên để vô số giỏ hoa.
Trên giỏ hoa đơn giản viết tên một công ty một đại biểu nhiệt liệt chúc mừng lễ khởi công công trình mà thôi.
Sau khi an bài thỏa đáng hội trường, hai cánh cửa đóng chặt từ từ mở ra,
nhân viên công ty, đại biểu hợp tác lẫn ký giả chờ lâu bên ngoài rối rít tràn vào hội trường, dưới bục từng dãy từng dãy ghế được ngồi đầy.
Đợi đến khi toàn bộ nhân viên vào vị trí, toàn hội trường hơn hai trăm cái ghế cũng hết, hiện trường không còn chỗ ngồi.
Trần nhà hội trường đột nhiên xuất hiện ánh đèn sáng ngời, toàn bộ chiếu vào trung tâm sân khấu, xuất hiện bóng dáng của Nguyễn Thiếu Dật.
Hôm nay Nguyễn Thiếu Dật một thân tây trang xanh nhạt theo phong cách Châu
Âu có mặt ở hiện trường, đứng ở vị trí cao nhất trung tâm, dưới ánh sáng mãnh liệt, đứng trước micro thân thiết cúi chào cảm tạ tất cả tân
khách, sau đó phóng khoáng đứng thẳng người, tình cảm dạt dào, vẻ mặt
nghiêm cẩn bắt đầu rõng rạc phát biểu, toàn bộ bản thảo đều đã được thư
kí biên soạn tốt.
Sau khi nói được vài câu, bên kia sân khấu một
người đẹp tóc uốn xoăn giả, mặc bộ lễ phục nhạt màu chéo vai, đuôi váy
thướt tha chậm rãi đi tới, hai chân thon dài mà thẳng tắp, dưới chân là
đôi dày cao gót nạm kim cương cao mười centimet. Lễ phục voan mỏng nửa
trong suốt tràn đầy phong tình quyến rũ, kết hợp với giày cao gót đẹp đẽ khéo léo, quả thực càng tăng thêm ba phần ưu nhã, theo mỗi bước đi eo
nhỏ lay động, mỗi bước mỗi bước đều lung linh sinh động, chậm rãi duyên
dáng, tuyệt đối khiến người khác hồn xiêu phách lạc.
Giản Trang
đứng ở chỗ tối sau hội trường bị ánh sáng lấp lánh từ giày cao gót dưới
chân người đẹp chiếu tới, phải xoay tầm mắt nhìn sang chỗ khác một lát,
chờ sau khi điều tiết mắt, mới dám nhìn lên sân khấu.
Vừa nhìn,
Giản Trang liếc mắt đã nhận ra người phụ nữ này là ai_____minh tinh mới
nổi, khách quý này chính là MC của chương trình, Tô Kỳ.
Dáng vẻ
này mà là gái hai mươi, ăn mặc như vậy, phong thái thành thục, cộng thêm trang điểm đậm, căn bản không nhìn ra mới có hai mươi tuổi.
Nguyễn Thiếu Dật đúng là quyết tâm để nữ minh tinh làm MC chương trình, trừ
dáng dấp xinh đẹp hút hồn, ngoài là một báu vật, thì không thấy một chút nội hàm nào. Mười phần là một bình hoa. Ký giả dưới sân khấu thấy có
người đẹp ra sân, liền cầm máy ảnh lên chụp điên cuồng, nhất thời rất
nhiều ánh đèn flash lóe lên, trên sân khấu nữ minh tinh Tô Kỳ rất phối
hợp với ký giả, vểnh môi mỉm cười càng thêm mê người.
Nghi thức
khai mạc vẫn tiếp tục, sau khi màn mở đầu của Nguyễn Thiếu Dật kết thúc, tiếp đó lên sân khấu là lãnh đạo cục thuế, cán bộ cục mở rộng đất đai,
theo thứ tự lên sân khấu lấy kịch bản mãnh liệt cảm xúc phát biểu, nhưng tất cả lời nói đường hoàng này, chỉ là lời nói lý luận suông, bởi vì đa số là bên phía chính phủ, chỉ nghe mấy câu, Giản Trang liền từ từ lui
ra, tiếp tục chiến đấu với công việc bên trong hậu trường.
……
Sau khi lễ khai mạc kết thúc, Giản Trang tan việc đầu tiên.
Hôm nay, vừa vặn là ngày giao hẹn với Hứa Kiến Nghiệp ở công viên bên quảng trường, tới nhà hắn chúc mừng sinh nhật.
Trong túi xách Giản Trang để quà tặng đã chuẩn bị từ hai ngày trước, từ tầng
dưới công ty đi ra, tới ven đường, tiện tay ngăn lại một chiếc taxi, mở
cửa ngồi vào.
Ngồi taxi, nửa giờ sau, Giản Trang đi tới nơi mình
quen thuộc nhất, địa phương đã từng sinh sống _____biệt thự Nam Uyển nội thành phía Đông.
Cô chính là ở trong biệt thự Nam Uyển, cẩn
trọng vì Hứa gia vất vả năm năm, hầu hạ mẹ chồng khó tính năm năm. Trước kia cô ở nhà, sau khi Hứa Kiến Nghiệp ra ngoài, mình và mẹ chồng ở
chung, lời nói trong gia đình không có địa vị, mặc dù không giống như
mấy mẹ chồng ở thôn quê cậy mạnh không nói đạo lý, nhưng lời nói đều là
ngụy biện, bởi vì đọc sách mấy năm, trong bụng có chút mực nước, lúc nào cũng ra vẻ làm việc lớn, hơn nữa lúc dạy dỗ người khác, không hề nói
năng thô tục nhưng vẫn có thể khiến cô hận không thể tìm cái lỗ chui
vào.
Loại mẹ chồng này, sẽ không trực tiếp đao kiếm gây gổ với
bạn, nhưng sẽ vụng trộm lén lút nghĩ biện pháp gây khó khăn sai bảo bạn, tự cho là thanh cao, cảm giác mình sinh được đứa con trai làm ra tiền
là rất giỏi, coi trời bằng vung, mắt cao hơn đầu, chỉ có quyền lực lẫn
tiền bạc hơn bà thì bà mới xem trọng, những người không bằng bà, bà
tránh còn không kịp, cũng lười phải tạo mối quan hệ. Loại người phản bội này, là đáng sợ nhất.
Sau khi xuống xe, dọc theo đường xi măng sạch sẽ ở khu biệt thự, tới trước cửa ngôi biệt thự số 0146, Giản Trang dừng bước.
Nhà Hứa Kiến Nghiệp, chính là chỗ này.
Giản Trang đứng trước lan can màu vàng được xây thành tường, xuyên qua hàng rào nhìn vào bên trong.
Trong sân tất cả vẫn như trước, sân là thảm cỏ xanh mướt, mấy chục cây hoa
hồng vẫn còn dưới chân tường, trên mặt cỏ có rải một con đường bằng đá
cuội, cuối con đường là chiếc ghế màu trắng mô phỏng nguyên trang phong
cách Pháp.
Sau khi đi qua sân cỏ, là bậc thang năm bậc, trên bậc
thang là nền bằng, đi qua bậc thang mới có thể đứng trước cửa biệt thự,
đẩy cửa gỗ ở đại sảnh ra.
Lúc này, có trận gió mang hơi lạnh từ
xa phất phơ thổi qua, Giản Trang vuốt ve mái tóc dài rủ xuống trước
ngực, bước tới, bấm chuông trước cửa sắt…..
“Giản tiểu thư đúng
không? Mời cô vào trong. Hứa tiên sinh đang cạo râu trong nhà tắm, xin
mời ngồi chỗ này chờ một lát.” Đón Giản Trang là một người phụ nữ trung
niên ước chừng hơn bốn mươi tuổi, mặc đồng phục quản gia đen trắng, thân thiện dẫn cô đến bên cạnh ghế salon bằng da ở phòng khách, sau khi Giản Trang ngồi xuống, vừa giải thích vừa đổ một ly nước trái cây mát lạnh
từ khay trà, đưa đến trước mặt Giản Trang.
“Cảm ơn.” Giản Trang đón lấy nước trái cây, quan sát sự bài trí ở phòng khách, cũng len lén nhìn vị nữ quản gia này mấy lần.
Lúc cô còn cở trong biệt thự, trong nhà căn bản không thuê quản gia, bởi
vì…..việc nấu cơm hay những việc quản gia cần lầm cô đều làm, hơn nữa
ngay cả những việc quản gia không thể làm, cô cũng có thể lo liệu, chẳng hạn như…..giải quyết nhu cầu sinh lí nửa người dưới của Hứa Kiến
Nghiệp.
Hừ, cô lúc đó, thật đúng là một người đa năng. Làm quản
gia, bảo mẫu miễn phí năm năm! Cuối cùng kết quả là cái gì cũng không
có, cái gì cũng vụt mất.
Nội thất đại sảnh và phòng khách đã được thay đổi, hình như không phải là phong cách của mẹ chồng, tất cả giống
như phong cách của Triệu Bội Bội.
Giản Trang đang quan sát nhà
thì truyền đến một loạt tiếng bước chân từ bên kia cầu thang xoắn ốc,
tiếng bước chân rất trầm nặng, đi một lúc lâu mới hết cầu thang.
Sau đó, từ cầu thang người được người khác giúp đỡ bụng từ từ xoay lại,
nhưng khi quay mặt nhìn thấy Giản Trang ngồi trong phòng khách, khuôn
mặt xinh đẹp lập tức trở nên dữ tợn, khiếp sợ nhìn chằm chằm cô kêu lên: “Sao cô biết đường mà tới đây? Đây là chỗ cô có thể tới à? Nơi này là
nhà tôi, cô lập tức cút khỏi đây!”