Lộ Dao đi lên tầng 29 với một tâm
trạng lo sợ và bất an, cô đi thẳng một mạch đến văn phòng của phó giám
đốc, nhìn cánh cửa lớn đầy sang trọng, tay cô run rẩy một lúc lâu vẫn
không dám gõ cửa.
Có cảm giác như đây là một vách đá, chỉ cần cô bước một bước là sẽ không còn mạng để mà quay về.
Lại rối bời một hồi lâu nữa, cô mới lấy hết can đảm để gõ cửa, lời mời vào
được nói bằng tiếng Anh, cách phát âm thuần Mỹ, giọng nghe có vẻ quen
tai nhưng cô cũng không để vào lòng.
Cô từ từ mở cửa ra, chưa kịp nhìn thấy cách bài trí trong phòng thì đã bị một bàn tay to kéo vào, Lộ Dao đập mạnh vào lồng ngực của người đó.
Ngửi thấy hương thơm
quen thuộc, cô không cần ngẩng đầu lên cũng biết anh ta là ai, cô phấn
khích không biết phải nói gì, ôm chặt lấy eo anh.
Hoắc Viễn Chu nhẹ nhàng xoa cằm mình lên đỉnh đầu cô: “Nhìn cũng không nhìn, không sợ nhận sai người à?”
“Không, em đã quen với mùi của anh rồi.”
Hoắc Viễn Chu dùng chân đá cửa, nâng cằm cô lên và hôn cô, Lộ Dao nhón chân
lên và đáp lại anh một cách thật nồng nhiệt, bọn họ mới chỉ không ở cạnh nhau một buổi tối mà bây giờ đã nhớ nhung điên cuồng cơ thể của nhau.
Lộ Dao đã bị mê hoặc bởi những nụ hôn của anh, nhưng lý trí vẫn còn đó, cô quay đầu đi, thở hổn hển: “Ở đây là văn phòng, không tốt lắm.”
“Bên trong có phòng nghỉ.” Hoắc Viễn Chu tiếp tục hôn cô, ôm nửa người cô lại và tiến vào trong.
Cả hai hôn đến mức không phân biệt được đường đi, thật khó khăn mới vào
đến được phòng nghỉ, sau khi Hoắc Viễn Chu đóng cửa lại, anh bắt đầu cởi bỏ quần áo của cô.
Lộ Dao cũng vụng về sờ soạng lên áo sơmi của anh, bắt đầu mở cúc áo.
Chưa đầy hai phút, quần áo của cả hai đều đã được trút bỏ, Hoắc Viễn Chu bế
cô lên giường, sau đó bản thân cũng phủ lên người Lộ Dao, vô cùng kiên
nhẫn mà tiếp tục hôn môi cô.
Hoắc Viễn Chu lướt đầu lưỡi lên từng tấc da thịt của cô, hai tay Lộ Dao túm chặt lấy khăn trải giường, vì
đang ở trong văn phòng nên cô không dám kêu lên, toàn bộ âm thanh đều âm ỉ trong cuốn họng.
Nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được cơ thể mình đang trào ra từng cơn sóng nhiệt, cô khẽ ngẩng đầu lên, nhìn anh đang
cúi người xuống giữa hai chân mình, trán cô toát đầy mồ hôi, “Hoắc Viễn
Chu, em không chịu nổi nữa.”
Hoắc Viễn Chu nào còn hơi sức để
phản ứng lại với Lộ Dao, cho đến khi tiếng khóc khe khẽ của cô vang lên, Hoắc Viễn Chu mới đưa mình vào trong cơ thể cô, ôm trọn cả người cô vào lòng.
Lộ Dao vùi mặt vào hõm cổ của anh, tham lam hít hà hương
thơm tươi mát độc nhất trên người anh, cảm thấy được anh đang đấu đá
lung tung trong cơ thể mình.
Hoan ái trôi qua, Lộ Dao ngã gục
trong vòng tay anh, Hoắc Viễn Chu hôn lên trán cô: “Nghỉ ngơi một lúc
rồi đi tắm, sáng nay ở lại văn phòng của anh để viết luận văn.”
Lộ Dao mở mắt ra, lườm anh: “Không viết đâu!”
Hoắc Viễn Chu mỉm cười, nhượng bộ: “Em nói, anh đánh chữ giúp em.”
Lộ Dao: “...”
Hoắc Viễn Chu nghỉ ngơi một lúc rồi cũng xuống giường đi tắm, sau khi anh
tắm xong, Lộ Dao cũng bình ổn lại, cô nhặt quần áo của mình trên ghế sô
pha lên và đi vào phòng tắm.
Tắm xong, Lộ Dao lại lau khô tóc rồi mới đi ra khỏi phòng nghỉ.
Hoắc Viễn Chu đã áo mũ chỉnh tề ngồi vào bàn và bắt đầu làm việc, dáng vẻ
cầm thú khi ở trên giường lúc nãy dường như chỉ là do cô tự ảo tưởng ra.
Lộ Dao không làm phiền anh, ngồi xuống ghế sô pha ở cách đó không xa, tùy tay cầm một quyển tạp chí lên xem.
Cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên, Hoắc Viễn Chu mới từ tập trung làm việc
mà hoàn hồn, sau khi anh nói mời vào, cửa được mở ra từ bên ngoài.
“A, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à? Thế nhưng anh lại đến ngân hàng đi
làm.” Tưởng Bách Xuyên không nhìn thấy Lộ Dao đang ngồi trên ghế, anh đi thẳng đến bàn làm việc của Hoắc Viễn Chu, kéo ghế ngồi xuống.
Lộ Dao thấy Tưởng Bách Xuyên không nhìn thấy mình, cô vội vã trốn ra phía sau ghế sô pha.
Hoắc Viễn Chu nhìn hành động nhỏ của Lộ Dao, không khỏi cười thành tiếng,
anh nhìn về phía Tưởng Bách Xuyên: “Không phải là sợ anh mệt mỏi cho nên mới chia sẻ giải sầu với anh sao.”
“Thôi nào!” Tưởng Bách Xuyên hỏi: “Vấn đề của công ty dược phẩm đã được giải quyết chưa?”
Hoắc Viễn Chu gật đầu: “Vốn đã có sẵn, giao cho những người phía dưới xử lý
là được, cái quảng cáo mà anh nói hôm qua là sao thế?”
Tưởng Bách Xuyên: “Chúng tôi muốn ra mắt một công cụ tài chính phái sinh, muốn tìm người quảng cáo.”
Hoắc Viễn Chu liếc nhìn anh: “Công cụ tài chính, anh định tìm ngôi sao nổi tiếng quảng cáo đấy à? Đừng làm hỏng nhãn hiệu.”
Tưởng Bách Xuyên: “Không, ngôi sao này đóng vai chính trong một bộ phim được
thay đổi dựa trên những vụ án có thật ở phố Wall, sức ảnh hưởng rất lớn, anh ta có thể suy diễn vô cùng nhuần nhuyễn như một trùm tài chính của
công ty niêm yết, dù là kỹ thuật diễn xuất hay là kiến thức tài chính
chuyên môn, anh ta đều được công nhận là chuyên nghiệp, hơn nữa nhà sản
xuất và biên kịch của bộ phim này đều là anh ta.”
Hoắc Viễn Chu
gật đầu, trong thời gian này anh bận rộn suốt nên cũng không để ý đến,
nhưng hình như anh cũng đã nhìn thấy những tin tức này trên tạp chí phố
Wall, nhưng lại không để vào lòng.Tưởng Bách Xuyên: “Nếu anh cũng cảm thấy phù hợp thì đi mời anh ta ngay đi.”
Hoắc Viễn Chu: “Tôi không thuộc bộ phận tuyên truyền của công ty, anh tìm tôi làm gì?”
Tưởng Bách Xuyên: “Ngôi sao này người bình thường không mời được, anh đích thân đi mời đi.”
Hoắc Viễn Chu: “Sao anh không tự đi đi? Không phải anh rất quen thuộc với giới giải trí đó sao.”
Tưởng Bách Xuyên thản nhiên nói: “Tôi không rảnh.”
Hoắc Viễn Chu nhìn anh đầy nghi ngờ, thử hỏi: “Không phải là anh ta thích vợ của anh đấy chứ?”
Tưởng Bách Xuyên liếc mắt nhìn anh, không trả lời.
Hoắc Viễn Chu không thể không trêu chọc anh: “Biết rõ là tình địch mà còn
muốn mời anh ta quảng cáo, Tưởng Bách Xuyên, anh có khuynh hướng tự
ngược à?”
Tưởng Bách Xuyên khinh thường hừ một tiếng, gõ ngón tay lên mặt bàn, “Không một ai có thể trở thành tình địch của tôi.”
Hoắc Viễn Chu cười như không cười: “Anh còn không mời được, sức hấp dẫn của tôi có thể lớn hơn anh được sao?”
Tưởng Bách Xuyên đứng lên, “Lỗ hổng tài chính mười tỷ anh cũng có thể giải
quyết, chút việc cỏn con này mà còn cần nói nhiều à? Hoắc Viễn Chu, anh
phải tin rằng, khuôn mặt này của anh đôi khi còn có giá hơn vậy nữa.”
Hoắc Viễn Chu: “...”
Sau khi Tưởng Bách Xuyên rời đi, Lộ Dao đứng dậy từ phía sau ghế sô pha,
xoa bóp hai chân đã tê cứng, khập khiễng đi về phía Hoắc Viễn Chu.
Hoắc Viễn Chu mỉm cười, bước đến bế cô lên, “Em trốn cái gì vậy!”
Lộ Dao thì thầm: “Không muốn bị Tưởng Bách Xuyên nhìn thấy em không làm việc đàng hoàng.”
Hoắc Viễn Chu đặt cô lên ghế, “Nghỉ ngơi đi, lát nữa viết luận văn.”
Lộ Dao ỉu xìu ừ một tiếng, sau đó hỏi anh: “Các anh muốn mời Cố Hằng quảng cáo à?”
Hoắc Viễn Chu hơi khựng lại: “Em biết anh ta sao?”
“Đúng vậy, dạo gần đây bộ phim này rất nổi, điểm douban đã là 9.8, hôm nào
chúng ta đến rạp chiếu phim xem đi.” Cố Hằng là ngôi sao nam mà cô yêu
thích nhất.
Hoắc Viễn Chu: “Được, đưa ba mẹ đi xem cùng luôn đi, nếu không hai chúng ta xem cũng không yên đâu.”
Lộ Dao giơ ngón cái lên: “Ý kiến sáng suốt, em cảm thấy anh chính là do
trời cao phái đến để đặc biệt đối phó mẹ em, bây giờ bà ấy cũng không
làm gì được anh nữa.”
Hoắc Viễn Chu gọi cho thư ký, “Đặt cho tôi bốn vé xem phim, tối nay, diễn viên chính là Cố Hằng. Đợi tôi dưới lầu mười phút.”
Lộ Dao hào hứng nói: “Tối nay đi xem luôn sao?”
Hoắc Viễn Chu gật đầu: “Nếu không đi xem thì xem offline.” Anh nhìn đồng hồ: “Em ở đây viết luận văn đi.”
Lộ Dao hỏi: “Anh muốn ra ngoài à?”
“Ừ, đi gặp Cố Hằng bàn chuyện quảng cáo, không biết anh ta có từ chối gặp anh không.”
“Anh ta lợi hại lắm sao? Anh và anh Bách Xuyên đều không thể mời được?”
Hoắc Viễn Chu nhìn cô khoảng vài giây, sau đó gật đầu nói: “Không phải lợi hại bình thường.”
Lộ Dao nói: “Nhưng danh tiếng trong giới của anh ta cũng rất tốt, còn là
một người khiêm nhường, học cao. Còn nữa, ai có thể vượt qua tiền được
chứ?”
Hoắc Viễn Chu khẽ mỉm cười: “Vì anh ta còn có một người cha giàu hơn anh.”
Lộ Dao tỏ vẻ thích thú: “Gia đình anh ta rất giàu sao?” Cư dân mạng vẫn
luôn dò xét lý lịch của anh ta, nhưng không thu hoạch được gì, bọn họ
đều suy đoán rằng anh ta không có lý lịch, hoặc là sức mạnh của lý lịch
quá mạnh mẽ nên sợ người khác ganh tị.
Hoắc Viễn Chu: “Đừng để
tâm chuyện người khác làm gì, viết xong luận văn thật nhanh mới là một
việc đúng đắn.” Nói xong anh cầm lấy điện thoại và đi ra ngoài.
Sau khi Hoắc Viễn Chu rời đi, Lộ Dao đã sử dụng máy tính của anh để viết
luận văn, một khi đã chú tâm vào thì sẽ viết rất nhanh, lúc cô ngẩng đầu lên lần nữa, đã đến giữa trưa.
Cô nhìn điện thoại, thế nhưng lại có tin nhắn gửi đến mà cô không nghe thấy, nhấn mở ra, là tin nhắn từ
Bàng Lâm Bân: 【 Chuyến bay của chú sẽ xuất phát vào hôm nay, mười giờ
sáng mai đến nơi. 】Lộ Dao trả lời ông: 【 Ngày mai cháu ra sân bay đón chú. 】 Bây giờ đã có Hoắc Viễn Chu, cô không còn ngại xin nghỉ nữa.
Bàng Lâm Bân: 【 Đã xin nghỉ chưa? 】
Lộ Dao: 【 Xin hay không xin thì cũng như nhau cả mà ~】
Bàng Lâm Bân: 【 Tối mai đặt bao hết mời cháu đi xem phim, không chừng còn có thể gặp được ngôi sao mà cháu yêu thích. 】
Lộ Dao: 【 Chú Bàng, chú về nước sẽ không chỉ vì để xem phim thôi chứ? 】
Bàng Lâm Bân: 【 Không phải, có một dự án phải bàn, nhân tiện đi cổ vũ cho thằng tạp chủng nhà chú luôn. 】
Lộ Dao thích thú: 【 Con trai chú cũng làm trong ngành giải trí sao ạ? 】
Bàng Lâm Bân: 【 Ừ, nó và chú không thể nói chuyện với nhau được, hai câu bất hòa là bắt đầu cãi nhau, người trẻ tuổi các cháu chắc là sẽ dễ nói
chuyện hơn. 】
Lộ Dao nghĩ, nếu anh ta mà biết cháu là con gái của mối tình đầu của chú, không chừng còn có thể đánh cháu nữa, cô hỏi
khéo: 【 Nếu anh ta biết cháu là ai, liệu anh ta có ý kiến gì với chú
không? 】
Bàng Lâm Bân: 【 Không, một người đàn ông như nó sẽ không để bụng những chuyện này, khi còn trẻ có ai mà chưa từng yêu? Có rất
nhiều điều, cháu cứ đối xử bình thường, nó sẽ không gây rắc rối cho
cháu. 】
Có lẽ vậy.
Ban đầu Lộ Dao định hỏi con trai của
ông tên là gì, nhưng sợ sau khi hỏi ra thì sẽ không còn nổi tiếng nữa,
sẽ rất xấu hổ, xét cho cùng cô cũng thật sự chưa nghe đến ngôi sao nam
họ Bàng nổi tiếng nào bao giờ.
...
Vào buổi trưa, Lộ Dao ăn cơm hộp do thư ký của Hoắc Viễn Chu đưa tới, mãi cho đến buổi chiều Hoắc Viễn Chu mới về.
Lộ Dao hỏi: “Gặp được Cố Hằng chưa? Anh ta có đẹp trai hơn trên tivi không?”
Hoắc Viễn Chu: “Anh chưa thấy anh ta trên tivi bao giờ.”
Lộ Dao: “...”
Xem ra là rất đẹp trai, nếu không Hoắc Viễn Chu cũng không ghen tuông nhiều như vậy, không phải cô chỉ mới hỏi vài câu thôi sao, đúng là lòng dạ
hẹp hòi.
Cô lại nói: “Dù đẹp trai đến đâu cũng không đẹp bằng anh.”
Hoắc Viễn Chu cúi đầu xuống cắn lên má cô: “Luận văn viết thế nào rồi?”
Lộ Dao cười đắc ý: “Viết được một phần ba rồi, trạng thái ngày hôm nay vẫn ổn. Anh thì sao, đã bàn xong việc quảng cáo chưa?”
Hoắc Viễn Chu rót một ly nước và uống vài hớp, sau đó mới nói: “Đã gặp được
người, nhưng anh ta không có hứng thú với quảng cáo, anh ta nói nếu
Tưởng Bách Xuyên đến gặp anh ta thì anh ta có thể suy nghĩ lại.”
Lộ Dao: “Anh Bách Xuyên sẽ giết chết anh ta mất! Không chỉ nhớ thương vợ
anh ấy, mà còn xấc xược như vậy nữa!” Cô hỏi: “Công cụ tài chính này của các anh có kiếm được tiền không thế? Có đáng để hai sếp lớn như các anh đích thân đi mời một ngôi sao nổi tiếng không?”
Hoắc Viễn Chu
gật đầu: “Công ty của bọn anh bắt đầu ở New York, có rất nhiều công ty
bản địa không biết nhiều về bọn anh, theo hiểu biết vốn có, bọn họ vẫn
luôn cho rằng JP Morgan Chase, Goldman Sachs và Citigroup mới là những
ngân hàng đầu tư hạng nhất, vì vậy bọn anh phải thông qua một số phương
tiện truyền thông để mở cửa thị trường bản địa.”
Lộ Dao cái hiểu
cái không gật đầu: “Thông qua quảng cáo của Cố Hằng, cộng với bộ phim
liên quan đến tài chính của anh ta, sẽ có thể gây được nhiều sự chú ý
hơn cho các anh đúng không?”
“Cơ bản là như thế.”
“Em hiểu rồi.”
Hoắc Viễn Chu nhìn thời gian trên máy tính, “Đi thôi, đón ba mẹ đi xem phim.”
Lộ Dao hơi lo lắng: “Nhưng với tính tình của mẹ, chắc chắn bà ấy sẽ không vui vẻ đi xem cùng chúng ta đâu.”
Hoắc Viễn Chu tắt máy tính đi, nhìn cô và nói: “Anh đều sẽ có cách.”
- ------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bò lên nói vài câu, chính văn của bộ truyện này qua ngày mai là sẽ kết thúc rồi.. Bản thân tui cũng cảm thấy thật nhanh.
Về Tưởng Trì Hoài và Đông Mễ Lộ, tui sẽ không viết truyện khác về họ, nhưng sẽ viết ở ngoại truyện.
Tui đã thấy có rất nhiều tiểu các tiên nữ thích xem vai phụ, tui sẽ viết về tất cả những vai phụ ở ngoại truyện, ngoại truyện có cuộc sống hôn nhân của Hoắc Viễn Chu và Lộ Dao, có chuyện về Tưởng Trì Hoài và Đông Mễ Lộ, có chuyện về Chu Toàn và tra nam Giang Đông Đình, và cả Chu Cảnh Xuyên
nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com