Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 690: A Bố Lực Khinh Công Giỏi (2)


trướctiếp

“Hừ! A Bố Lực ta tất nhiên sẽ không làm chuyện như vậy, cho dù thắng thua, ngươi cùng ta bộ tộc Quý La Càn ân oán xóa bỏ... Có điều, ta cũng dùng lời của ngươi nói, đao kiếm không có mắt, nếu ngươi chết rồi, đừng trách ta đem thi thể của ngươi ném ra ngoài sa mạc để nuôi kền kền!”

Tô Bằng nghe thế, khẽ lắc đầu, nói:

“Ngươi có thể làm được, thì tới đây đi.”

Nói xong, Tô Bằng dùng tay trái rút Vô Phong kiếm ra, tay phải khoát lên trên chuôi kiếm Vô Phong kiếm, bày ra tư thế rút kiếm bất cứ lúc nào.

Hắn nghe A Bố Lực nói thế, chỉ biết đối phương là người cực kỳ tự phụ đối với võ công, hơn nữa nghe tù trưởng Quý La Càn kia kể ra sự tích của Vân tông sư, Tô Bằng suy đoán Vân tông sư kia nhất định là khinh công trác tuyệt, nếu là như vậy, A Bố Lực có lẽ có thể được Vân tông sư chân truyền vài phần, có lẽ thân pháp không tồi.

Tô Bằng mặc dù khinh công không tồi, nhưng cũng không tâm tư cùng hắn chạy loạn khắp nơi, quyết định dùng lực phá xảo, trực tiếp đánh bại người này coi như xong.

Thấy Tô Bằng bày ra tư thế này, ánh mắt A Bố Lực cũng hơi có vẻ ngưng trọng, hắn mặc dù đối với võ công bản thân thập phần có lòng tin, nhưng lúc lâm chiến, lại không coi nhẹ đối thủ, về chiến lược có chút coi thường đối thủ, nhưng về chiến thuật lại coi trọng ý tứ kẻ địch.

Tô Bằng chém chết hơn trăm mã phỉ, mặc dù chỉ là đồn đãi, A Bố Lực cho rằng có thực lực khá lớn, hắn tự hỏi, nếu mã phỉ không có vũ khí đường xa, hắn cũng có thể chém chết hơn một trăm mã phỉ, nhưng không cách nào chỉ dùng thời gian ngắn ngủi như vậy, mà hắn cho rằng bản thân là người xuất sắc thanh niên đương thời, dùng suy đoán này, Tô Bằng quyết không làm được, hoặc là làm được nhưng không nhẹ nhõm như thế.

Nhưng không có lửa thì sao có khói, chưa hẳn không có nguyên do. Đã có lời đồn đãi này, A Bố Lực vẫn rất coi trọng, ít nhất khi Tô Bằng là đối thủ đồng cấp với mình.

Nhưng dù vậy, A Bố Lực vẫn có lòng tin, trong trăm chiêu, chém chết Tô Bằng.

Lúc này, thấy Tô Bằng làm ra tư thái rút kiếm, trong lòng A Bố Lực khinh thường, hắn vốn trọng đao khinh kiếm, cảm thấy binh khí như vậy không sánh được với đao, chỉ có võ lâm Trung Nguyên mới thích sử dụng cái này, bản thân tất nhiên có thể phá giải.

Hắn hít sâu một hơi, trong miệng cười lạnh nói.

“Tiểu tử, chịu chết đi!”

Nói xong, chỉ thấy mũi chân hắn điểm xuống, thân thể giống như một áng mây đen dâng lên!

Trong tay Tô Bằng cầm kiếm, tỉnh táo nhìn A Bố Lực lao lên giữa không trung.

Hắn nhìn ra khinh công đối phương dường như có hơi khác, cao thủ bình thường nhảy lên bốn năm mét cũng không phải không được, nhưng tốc độ rơi xuống đều rất nhanh, còn A Bố Lực sau khi nhảy lên, thân thể giống như bông gòn hoặc như đám mây, trên không trung rơi xuống rất chậm, phảng phất dừng lại trên không trung, năng lực thăng bằng rất mạnh.

Mà thân thể của hắn, trên không trung không ngừng xoay tròn, loan đao trong tay giống như là một áng mây đao, bao trùm đánh thẳng xuống bên dưới.

Âu Dương Khánh đứng phía bên Tô Bằng nhìn thấy, sắc mặt không khỏi biến đổi.

Hắn cũng là chuyên gia dùng đao, lúc này thấy A Bố Lực giơ tay tấn công, chỉ biết đao pháp A Bố Lực tuyệt đối rất tinh xảo.

Âu Dương Khánh đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nghĩ mình ở vị trí Tô Bằng, giờ phút này khẳng định có chút hoa mắt, đao đối phương rất nhanh, hơn nữa tính ngụy trang rất mạnh, hơi không để ý chút, không nắm bắt được đao pháp thật sự của đối phương, sẽ gặp trúng chiêu bị thương.

Âu Dương Khánh lúc này tâm tình thoáng cái hồi hộp, huynh đệ này của mình, năm đó lúc cùng hắn chia tay, võ công của hắn dường như vẫn không mạnh bằng mình, bản thân võ công lúc này đã tăng lên không ít, nhìn thấy đao pháp A Bố Lực vẫn như trước cảm giác được một ít áp lực, huynh đệ của mình có thể đỡ được sao?

Tô Bằng nhìn A Bố Lực giống như mây đen từ không trung lao tới, còn có ánh đao đầy trời, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh.

Hắn giờ phút này, thân thể hơi đè xuống, tay phải đã nắm lấy tay trái đang cầm Vô Phong kiếm.

Chỉ thấy Tô Bằng, không thèm để ý ánh đao đầy trời A Bố Lực thi triển ra, chỉ lấy tay phải rút kiếm, trong miệng quát to một tiếng:

“Chém!”

Theo âm thanh này vang lên, Tô Bằng xuất thủ.

Chỉ thấy Vô Phong kiếm từ trong vỏ kiếm rút ra, nhanh chóng lướt qua một đường cung lửa, chém tới A Bố Lực ở không trung.

Một kiếm này, tốc độ rất nhanh, nhưng vẫn chưa nhanh bằng tốc độ cảnh giới hợp lực, chỉ là tốc độ xuất kiếm bình thường, nhanh hơn một chút mà thôi.

A Bố Lực ở không trung, không ngờ Tô Bằng hoàn toàn không đề phòng, không ngờ thi triển kiếm pháp lưỡng bại câu thương, bản thân hắn cảm giác mình thân phận cao quý, tất nhiên không chịu cậy mạnh với Tô Bằng, loan đao trong tay thu hồi chống đỡ, A Bố Lực có lòng tin, bản thân sau khi cản lại một kiếm cũng không nhanh này, cũng có đủ thời gian lại lần nữa tuốt đao chém thêm một đao xuống đầu Tô Bằng.

Nhưng mà, đây chỉ là lòng tin của hắn, trên thực tế...

“Ầm!”

Mọi người trong này, chỉ nghe thấy một tiếng giống như thanh âm tiếng vang sấm rền, trong mắt những túc lão kia, còn có thành chủ cùng với Âu Dương Khánh, chỉ thấy A Bố Lực giống như là một áng mây đen, sau khi hùng hổ bay về phía Tô Bằng, chạm phải một cái với bảo kiếm của Tô Bằng, A Bố Lực kia, từ mây đen biến thành bao tải đen, bỗng chốc bị đánh bay ra ngoài.

Chỉ thấy A Bố Lực bay vòng thành một đường vòng cung về phía sau, bay ra ngoài xa hơn tám chín mét, trong đó trong những túc lão quan sát kia, còn có những lão hồ đồ, mờ mịt khó hiểu, trong miệng thì thầm:

“A Bố Lực khinh công giỏi quá! Nói bay liền bay, nói đi cũng thoáng cái đi xa như vậy... A? !!”

Lúc này mấy túc lão kia mới nhìn rõ, A Bố Lực khinh công giỏi trong miệng hắn, trực tiếp ngã lăn vào trong bãi cỏ dưới đất, trong miệng phun máu, nhuộm đỏ mặt cỏ gần đó.

“A Bố Lực!”

Đại tù trưởng bộ tộc Quý La Càn, lập tức quát to một tiếng, cũng bất chấp đồng liêu trừng mắt mở miệng như trào phúng ở sau lưng, chạy tới chỗ A Bố Lực ngã xuống...


trướctiếp