Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 669: Mã Phỉ Hồng Cân (1)


trướctiếp

“Khách nhân, ngươi dự định đi nơi nào? Địa phương quan ngoại, ngược lại rất nhiều.”

Ông chủ quét mắt lướt nhìn bạc lớn trên bàn, nói với Tô Bằng.

“Khâu Từ Càn Thành.”

Tô Bằng nói với ông chủ.

“Thành Khâu Từ Càn? Nơi đó không dễ đến đâu...”

Điếm lão bản nghe vậy không khỏi hít sâu một hơi, nói với Tô Bằng:

“Khách nhân, ngươi có thể không biết, thành Khâu Từ Càn cách Dương Ngọc quan chúng ta còn xa vài trăm dặm, dọc theo con đường này chẳng những phải đi qua sa mạc Gobi, cũng không ít mã phỉ, cho dù là thương nhân đi Trung Nguyên và thương lộ Tây Vực, phần lớn cũng đều tập hợp thành đội mới dám đi qua, từng đội ngũ thương đội đều là mấy ngàn người, hơn nữa có vô số cao thủ bảo vệ, mới dám đi qua nơi này, khách nhân nếu như một mình đi thành Khâu Từ Càn, sợ là tìm không được dẫn đường.”

Tô Bằng nghe thấy những lời này, khẽ nhíu mày, hắn suy nghĩ một lát, nói:

“Thành Khâu Từ Càn, nằm ở hướng nào của Dương Ngọc quan? Cụ thể có xa lắm không?”

“Thành Khâu Từ Càn, ở mặt chánh tây Dương Ngọc quan, phải đi khoảng đường hơn hai trăm dặm, có điều trong sa mạc, đường không dễ đi, ta khuyên khách nhân vẫn là đợi đến khi có thương đội, sau đó cùng kết bạn mà đi đi, nếu không trên đường bị mã phỉ cướp, quá mức nguy hiểm.”

Điếm lão bản khuyên Tô Bằng nói.

Tô Bằng nghe thế, nhưng không cho rằng chuyện quá lớn, mã phỉ mặc dù hung hãn, nhưng Tô Bằng cũng không phải vô dụng, không nói đến chỉ dựa vào khoái mã mã phỉ cưỡi, căn bản không có Tô Bằng nhanh bằng khinh công của Tô Bằng, cho dù quả thật chống lại, mấy trăm mã phỉ Tô Bằng vẫn không để vào trong mắt, cùng lắm thì dâng lên cho Tô Bằng luyện kiếm.

Có điều những điều hiển nhiên này cũng không cần phải nói với điếm lão bản, Tô Bằng khẽ gật đầu, nói:

“Đa tạ lão bản nhắc nhở, khối bạc này lão bản cứ nhận đi.”

“Haizz! Ngươi xem ta là người gì chứ, nghe ngóng tin tức, cũng không cần dùng nhiều bạc thế này, chỉ là nhìn khách nhân dường như của cải dồi dào, nơi này không thái bình lắm, tiền tài vốn không nên để lộ ra ngoài, dễ rước lấy phiền phức... Ồ, đúng rồi, lúc chiều hôm qua, có một thương đội rời khỏi Dương Ngọc quan, dường như chính là đi đến thành Khâu Từ Càn, khách nhân nếu muốn đi, vậy thì nhanh chóng đuổi theo, nói không chừng có thể đuổi kịp thương đội, như vậy kết bạn đồng hành, có thể sẽ an toàn hơn chút.”

Tô Bằng nghe thế, nhẹ gật đầu, nói:

“Đa tạ lão bản.”

Điếm lão bản gật đầu, lúc này, tiểu nhị bên ngoài đã làm xong bánh nướng và thịt nướng, đang mang đến bàn Tô Bằng.

Tô Bằng nhìn thoáng qua, chỉ thấy thịt nướng xiên ở nơi này cùng với loại nướng xiên nhỏ nhìn thấy ở đời sau cũng không khác nhau mấy, xiên lớn nơi này khoan dài có thể hơn nửa thước, bên trên đều là miếng thịt lớn, giữa mỗi miếng thịt heo còn nướng cả cà rốt cùng một vài hoa quả khác, hương vị ngửi thấy cũng vô cùng hấp dẫn. Tô Bằng mấy ngày nay cũng không có ăn cơm thật ngon, lập tức ngón trỏ dựng thẳng, điếm lão bản đưa tới đao nhỏ cắt thịt nướng, Tô Bằng liền bắt đầu ăn.

Một bữa cơm, Tô Bằng cũng chẳng cố kỵ phong độ, ăn đến gió cuốn mây tan, sức ăn của võ giả so với người bình thường mạnh hơn nhiều, năng lực tiêu hóa cũng càng mạnh, Tô Bằng đem ba xiên lớn và một cái bánh nướng ngấu nghiến ăn hết sạch, canh thịt dê cũng uống nửa bát, cảm giác bụng đã no.

Cuối cùng, Tô Bằng cũng không cho lão bản thối tiền lẻ, chỉ là để lão bản đem tiền nhận được, đợi lúc từ thành Khâu Từ Càn trở về lại đến cửa tiệm của hắn ăn cơm, sau đó bản thân cưỡi tuấn mã mới đổi đây nhất, bèn chuẩn bị xuất quan.

Phía tây Dương Ngọc quan, xuất quan chính là sa mạc, càng đi vào phía trong, lại càng hoang vu, chỉ có ốc đảo vắng vẻ, mới có thể giúp con người sinh tồn, tiếp tục đi về hướng tây, thậm chí có thể nhìn thấy mình ở trong sa mạc, nhưng có thể xa xa nhìn thấy kỳ cảnh núi tuyết, rất nhiều người thưởng thức mỹ cảm thê lương của Tây Vực, ở lại nơi này không trở về nữa.

Có điều Tô Bằng lại không có lòng thưởng thức này, tâm tư của hắn chính là mau chóng đi đến thành Khâu Từ Càn hội ngộ với Âu Dương Khánh, sau đó tra rõ ràng người bị nhốt ở dưới mặt đất sa mạc kia, rốt cuộc có phải là người trong Tử Hà môn hay không, hơn nữa nghĩ cách giải cứu hắn ra ngoài.

Vì vậy hắn ra roi thúc ngựa, không hề tiếc rẻ sức ngựa, một đường lao thẳng về hướng tây.

Như thế khoái mã Tô Bằng bôn tẩu nhiều canh giờ, đột nhiên hí một tiếng, bất chợt ngựa mất vó, ngã xuống trong sa mạc.

Tô Bằng võ công bậc này, tất nhiên sẽ không ngã bị thương, lúc ngựa ngã xuống, thì hắn đã nhảy ra, đứng ở bên cạnh.

Con tuấn mã này mới mua ở trạm dịch trước đó, lúc này cơ thể run rẩy, miệng sùi bọt mép, ngã xuống đất đã không đứng lên nổi.

Tô Bằng nhìn, không khỏi thở dài một tiếng, ngựa này cũng đáng thương, bản thân bởi vì nóng vội, không tiếc sức ngựa, kết quả khiến cho ngựa nhanh chóng kiệt sức, chưa được bao lâu đã ngã quỵ.

Tô Bằng nhìn con ngựa kia, trong lòng có chút không đành lòng, đi đến trước ngựa hai tay khép lại, nói:

“Ngựa à ngựa, là có lỗi với ngươi, chỉ là đáng tiếc ta cũng không biết kinh văn siêu độ ngươi, chỉ là mong ngươi kiếp sau có thể đầu thai làm ngươi, đừng làm ngựa cho người ta cưỡi nữa.”


trướctiếp