- Như pháp quyển, bảo kiếm binh khí
các loại, đại khái có thể biết công dụng, nhưng pháp bảo hình thù kỳ
quái, không luyện hóa thì không cách nào biết được. Mà luyện hóa rồi thì không thể đem bán.
Lâm Phiền hỏi:
- Cũng có nghĩa là có thể lấy vài món bảo khí cấp thấp đổi lấy pháp bảo cao cấp ư?
- …
Diệp Vô Song chỉ trích:
- Lâm Phiền, ngươi làm sao có thể ham món lợi nhỏ như vậy.
Lâm Phiền hỏi:
- Nếu có người bán ra một tấm pháp quyển như ngươi, ngươi có đồng ý dùng bảo khí cấp thấp đổi lấy không?
- Đương nhiên nguyện ý.
Diệp Vô Song không hề nghĩ ngợi trả lời ngày, một quyển hộ thân, một quyển
tấn công địch, tốt nhất là có thêm một quyển dùng để phi hành nữa.
Bạch Mục nói:
- Lâm Phiền nói rất hay, pháp bảo chia làm nhiều loại, bình thường nhất
là loại pháp bảo được luyện chế theo phương pháp văn hiến ghi lại, ví dụ như phương pháp luyện kiếm của Vân Thanh môn chúng ta, cần bao nhiêu
hàn thiết, bao nhiêu than củi, đều có tiêu chuẩn. Loại pháp bảo này sau
khi luyện chế, phải có tâm pháp bổn môn mới có thể thúc giục, phẩm cấp,
tác dụng, cơ bản không khác biệt quá nhiều. Còn có túi càn khôn mà mọi
người đều biết nữa.
- Ngoài ra còn có pháp bảo mà thiên địa tạo
hóa, pháp bảo như thế trước đây có lẽ rất bình thường, chỉ có chút linh
khí, nhưng lại có đá linh. Trải qua thiên địa nuôi dưỡng, tự hóa thành
hình. Loại pháp bảo này chính ma tà phật, thậm chí quỷ yêu đều có thể
điều khiển như ý, uy lực cực lớn. Chẳng qua, loại pháp bảo này đã ít lại càng ít hơn.
Bạch Mục bổ sung:
- Ta thấy vòng càn khôn
của Tây Môn Soái chính là pháp bảo loại này. Pháp quyển của Vô Song mặc
dù không phải do văn hiến ghi chép lại, nhưng do nhân lực luyện chế mà
thành, cho nên thuộc về tiền nhân.
- Một loại khác là lợi hại
nhất, pháp bảo mà tán tiên phi thăng hoặc vũ hóa còn sót lại, bản thân
pháp bảo này có linh, có thể tự thân tu luyện, sau đó biến đổi, thậm chí có thể hóa thành hình người. Loại pháp bảo này chỉ có thể ngộ mà không
thể cầu, hơn nữa nó nghịch kháng sự điều khiển của người khác, có thần
thức tự nhiên, người tu chân bình thường căn bản không phải đối thủ. Cho dù là cường giả tu vi cao siêu muốn thu phục pháp bảo này, cũng phải tỉ mỉ luyện hóa, sau khi luyện hóa pháp bảo, người luyện hóa cũng chưa
chắc có thể thúc giục pháp bảo.
- Tâm pháp ma đạo, vạn pháp quy
tông, bách biến không rời khỏi cái căn bản, pháp bảo của Vân Thanh môn
ta, người chính đạo cũng có thể luyện hóa khống chế, nhưng năng lực giảm đi hai ba phần mười, ma giáo khống chế thì giảm đi bốn năm phần mười,
tà nhân cũng chia ra nhiều loại, tu đạo tu phật tu yêu. Nếu như chúng ta có một món pháp bảo phật gia, có thể luyện hóa nhưng không thể khống
chế, phải tu hành tâm pháp phật gia mới có thể sử dụng. Có vài pháp bảo
đặc biệt, còn phải tu hành tâm pháp đặc biệt mới có thể thúc giục. Ví dụ như tà nhân Thiên Cương phái, Vạn Tàm phiên của bọn chúng chỉ có tâm
pháp bách độc cao thâm mới có thể thúc giục, tà nhân khác, thậm chí là
tâm pháp bổn môn của Nam Cương phái cũng không thể khống chế và sử dụng. Vạn Tàm phiên rơi vào tay người khác thì không có bất kỳ tác dụng gì.
Nếu là Thần Lôi của đạo gia chúng ta, bất luận phật tà yêu có tu vi như
thế nào, cũng vô pháp sử dụng.
Lâm Phiền gật đầu, có pháp bảo vô tính, vận khí phi thường phi thường tốt, pháp bảo này trùng hợp với tâm pháp bổn môn ngươi. Vận khí vô cùng tốt, pháp bảo này trùng hợp là pháp bảo đạo gia, cũng có thể sử dụng. Vận khí tương đối tốt, đây là pháp
bảo tà phái, cũng có thể sử dụng, những sẽ yếu đi rất nhiều. Vận khí nát vô cùng, ngươi đạt được pháp bảo bổn môn, nhưng không có tâm pháp đặc
biệt của bổn môn, cũng vô pháp dùng.
Không thể trách Tông chủ
mỗi ngày đều nhắc tới tạo hóa, thứ này quả thật phải xem nhân phẩm. Lâm
Phiền cầm bọc hành lý lên, nói:
- Ta đi tắm rửa!
Người
tu chân có thể không cần tắm rửa, bởi vì chân khí hộ thể khiến bản thân
bụi đất bất xâm. Bởi vì chân khí thanh thuần, cho nên nhân thể cũng
không có quá nhiều tạp chất. Nhưng Lâm Phiền thì bất đồng, hắn không
Tích Cốc, thân thể tự nhiên sẽ bài xuất ra chất nhờn, cặn bã,… Cho nên
cần tắm rửa.
Bên cạnh Liên Hoa sơn có một cái thác nước, Lâm
Phiền bay về phía thác nước, không khỏi lo lắng chuyện Tích Cốc, hắn
không ghét tắm rửa, nhưng ghét giặt quần áo, phù chú hệ thủy của mình
thường xuyên biến đạo bào thành giẻ lau.
Dưới thác nước có một
cái hồ sâu chừng năm trượng, Lâm Phiền lột sạch đồ giữa không trung, bắt quyết Tị Thủy quyết nhảy vào trong hồ, sau khi chìm xuống đáy nước, lại tán đi Tị Thủy quyết, nước hộ lạnh vây quanh thân thể, vô cùng thoải
mái. Đây không phải lần đầu Lâm Phiền chạy tới đây tắm, chẳng qua Lâm
Phiền cảm thấy nước hồ này có chút kỳ quái, chỗ kỳ quái chính là cái hồ
này không có bất kỳ tôm cá gì, nhưng nước ở hạ du lại có không ít.
Lâm Phiền trồi lên khỏi mặt nước, từ bọc hành lý bên hồ nước lấy ra một cái thùng nhỏ, trong thùng là hơn mười con cá hắn bắt từ dưới núi lên, đổ
cá vào trong hồ, Lâm Phiền lại chìm xuống nước, nhìn đám cá nhỏ bơi qua
bơi lại trong nước. Lâm Phiền cảm thấy khó thở, lại khởi động Tị Thủy
quyết, sau đó tán đi, dựa người lên tảng đá mà kỳ lưng, hai con cá nhỏ
không sợ hãi bơi tới, khẽ chạm lên ngực Lâm Phiền, Lâm Phiền cảm thấy
nên bắt thêm mấy trăm con, như vậy bản thân không cần phải chà xát dơ
bẩn trên người, đám cá nhỏ sẽ thay mình giải quyết.
Người chìm
trong nước, lưng tựa đá mà ngồi, nhắm mắt hưởng thụ, một lúc sau, Lâm
Phiền mở mắt cúi đầu xem xét, trước ngực chỉ còn một con cá, con còn
lại… chạy đi đâu rồi?
Chỉ tùy tiện nhìn quanh một chút, lúc
chuẩn bị nhắm mắt, đột nhiên một đạo thủy tuyến chớp mắt xuất hiện, sau
đó con cá nhỏ còn lại cũng biến mất. Lâm Phiền chỉ thấy trong nước có
một cột nước thẳng tắp tinh tế… Lâm Phiền sửng sốt hồi lâu, sau đó vội
vàng thúc giục pháp quyết, phá nước mà ra, sau khi ra khỏi hồ liền hít
sâu một hơi, trong đầm nước này, chắc chắn có điểm kỳ quái.
Chảng lẽ chính là bảo bối sắp xuất thế? Lâm Phiền hạ xuống bên cạnh bọc hành
lý, vẽ một tấm Thiên Nhãn phù, ném phù chú vào mặt nước, sau đó phàm
phép cho phù chú chìm vào trong nước. Lâm Phiền nhắm mắt lại, có Thiên
Nhãn phù, hắn có thể trông thấy mọi thứ trong hồ. Cũng nhìn thấy có vài
con cá nhỏ đang bơi…
Xuất hiện rồi, một đạo cột nước hình đinh
ốc nhỏ bằng sợi tóc đánh tới một con cá nhỏ, con cá nhỏ trong nháy mắt
biến mất. Thật nhanh, Lâm Phiền thúc giục Thiên Nhãn phù, một mực chìm
xuống đáy nước, sau đó cẩn thận xem xét. Hồ nước sâu này không lớn, dài
rộng chỉ chừng hai trượng, nước hồ đều là đá, không phát hiện điều gì
khác thường.
Không phát hiện, lại nâng Thiên Nhãn phù lên, nơi
này trùng hợp là vị trí thác nước ập xuống tạo thành bong bóng, sau đó,
Lâm Phiền nhìn thấy một đạo cột nước hình đinh ốc từ trong thác nước
phát ra. Con cá cũng không biến mất, mà bị hấp thu vào một tảng đá đen,
cá nhỏ không ngừng giãy dụa, nhưng đều vô dụng, rất nhanh, con cá đã
không động đậy được nữa.
Thì ra là do vật này tác quái, xuống
hay là không? Lâm Phiền còn đang do dự, một đạo cột nước đánh lên Thiên
Nhãn phù, Thiên Nhãn phù bị đục lỗ, liền mất đi năng lực phù chú, biến
thành một tờ giấy vàng, Lâm Phiền cũng mất đi tầm nhìn.
Nếu như
người khác thì sẽ suy xét được mất, nhưng suy nghĩ của Lâm Phiền thì lại bất đồng, Lâm Phiền nghĩ đơn giản mà thực dụng, mình tắm bảy ngày qua,
vẫn không xảy ra vấn đề gì, như vậy chắc chắn sẽ không sao. Chẳng qua
Tông chủ đã nhắc đến tạo hóa, vì vậy Lâm Phiền mở ra Tị Thủy quyết, nhảy xuống. Lơ lửng trước khối hắc thạch, cảm thấy nó không lạnh như nước
hồ. Đưa tay chạm vào, vật này giống như bị chấn kinh, tinh quang lóe
lên, phá nước bỏ trốn. Lâm Phiền nhìn thấy tốc độ này mà buồn bực vô
cùng: Một ngày mất đi hai kiện bảo vật, hôm nay hoàng lịch vô cùng bất
lợi a.
Bạch Mục ngồi xếp bằng trên tảng đá, đột nhiên nhướng
mày, có một vật xâm nhập pháp trận mình bố trí tại Liên Hoa sơn, tốc độ
cực nhanh. Lai giả bất thiện, Bạch Mục trợn mắt quát: