Tiếng “chị Chung” và sự kích thích tại chỗ đó đã khiến
Chung Khanh tỉnh lại, cô vô lực giằng co, đã bắt được tay của Trương
Thắng, lập tức há miệng cắn, cắn đến sít sao, tiếng khóc uất ức khiến
nước mắt của cô rơi trên tay Trương Thắng.
Trương Thắng lúc này
mới như tỉnh mộng, thần trí dần dần trở lại, nhanh chóng buông Chung
Khanh ra. Hai chân Chung Khanh mềm nhũn, từ trên người Trương Thắng
trượt xuống, quỳ ngồi dưới đất, khóc hu hu.
-Tôi…tôi.. Rất xin lỗi…
Tay chân Trương Thắng luống cuống, hắn hoàn toàn thanh tỉnh, trong lòng hối hận không ngừng. Hắn cũng không biết mình làm sao, có lẽ là do áp lực
công việc, có lẽ là do Sở Văn Lâu hết lần này đến lần khác xúc phạm đến
điểm bực bội của hắn. Có lẽ là do lần trước cũng đã gặp qua Chung Khanh
trời sinh mê người, để lại cho hắn ấn tượng khó có thể xóa nhòa.
Tóm lại, trong lúc vô ý ngồi xuống kia, lập tức động đến Thiên Lôi Địa Hỏa, bây giờ nhớ lại, hắn cũng không biết tại sao mình lại có dũng khí lớn
như vậy, có dũng khí đi làm cái việc này. Bây giờ mình và Sở Văn Lâu có
khác gì nhau?
- Cậu đi ra ngoài!
- Chị Chung,
tôi…tôi…rất xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không bao giờ chạm vào chị
nữa…chị…chị đừng khóc nữa, tôi không phải muốn ức hiếp chị, tôi thật sự
không phải…
Trương Thắng vẫn đang vụng về giải thích, không ngờ
Chung Khanh nghe xong càng thêm tức. Cô lập tức đứng lên, đi ra mở cửa,
mang theo khuôn mặt đẫm nước mắt hướng ra ngoài, thấp giọng nói:
- Đi ra ngoài!
- Tôi…tôi…
- Đi ra ngoài!
Trương Thắng cúi đầu, ảo não phục tùng mệnh lệnh của cô.
Lòng phụ nữ như kim đáy biển, ngay cả cô gái tâm tư đơn thuần như Tiểu Lộ
Trương Thắng còn không hoàn toàn hiểu được, làm sao có thể hiểu tâm tư
phức tạp của Chung Khanh. Lời giải thích và xin lỗi của hắn lại càng
khiến cho Chung Khanh trong lòng đang mâu thuẫn càng thêm căm tức, sao
có thể không đuổi hắn ra ngoài?
Hắn bây giờ chính là không để ý
đến cảm thụ của Chung Khanh. Nếu ngồi xuống ôm cô vào lòng nói lời ngon
tiếng ngọt, trong lòng Chung Khanh cũng sẽ không khó chịu như vậy.
Con người thật vô tình? Chung Khanh bị người yêu, gia đình từ bỏ, được
Trương Thắng thu nhận. Trương Thắng tôn trọng cô, trân trọng cô, hai
người cạnh nhau sớm chiều, trong lòng Chung Khanh cũng có chút rung
động, nhưng nghe Trương Thắng nói từ nay về sau sẽ không chạm vào cô
nữa…, ngược lại cô lại càng căm tức, thương tâm.
Mắt nhìn thấy Trương Thắng đi ra ngoài, cô đem cửa phòng đóng lại, vô thức lên trên giường trùm kín chăn, khóc lớn.
Cô không dám phát sinh quan hệ gì với Trương Thắng. Không liên quan đến
việc hắn đã có bạn gái, cô chưa từng có hy vọng làm bạn gái Trương
Thắng. Cô cự tuyệt Trương Thắng, không phải vì chán ghét hắn, hoàn toàn
là vì thích hắn. Nguyên nhân chính là như thế. Cô không muốn cùng Trương Thắng phát sinh mấy thứ gì đó. Cô sợ mối quan hệ thay đổi sẽ lấy đi tất cả những gì bây giờ cô đang có.
Người kết hôn đã lâu, đôi khi
cũng có chút khát khao, giống như người đi giữa sa mạc ước ao nhìn thấy
dòng nước ngọt. Nếu như hôn nhân không hòa hợp, lại càng dễ lộ ra điểm
mấu chốt. Từ Hải Sinh phong độ, hiểu lòng người, khó có người có thể
kháng cự người cẩn thận, tỉ mỉ săn sóc và hạnh phúc như hắn.
Chung Khanh sa vào một lần, cô nghĩ rằng cô như con chim nhỏ từ nay về sau sẽ có một bến đỗ hạnh phúc, nhưng không ngờ bi kịch lại bắt đầu. Từ Hải
Sinh chẳng những từ bỏ cô, chuyện này ai ai cũng biết, khiến cô có vết
nhơ bẩn cả đời không thể rửa sạch được.
Cô thích Trương Thắng,
cho nên không muốn cùng hắn có quan hệ gì. Từ trước đến nay, giống đực
đều là lòng dạ nhỏ mọn, là sinh vật có ham muốn chiếm giữ mãnh liệt. Đối với đàn ông mà nói, tâm tình khi chưa có được và khi có được hoàn toàn
không giống nhau. Hắn hiểu quá khứ của mình, nếu phát sinh quan hệ
gì,làm sao nhìn mặt hắn được nữa?
Cho dù là hiện tại toàn tâm
toàn ý với hắn thì sao? Cho dù quyết tâm từ nay về sau đối xử tốt với
hắn thì thế nào? Nhiệt tình với hắn một chút, dâng trào một chút, hắn có liên tưởng đến việc cô từng nhiệt tình như vậy đối với người đàn ông
khác hay không? Nếu câu nệ một chút, cẩn thận một chút, hắn có cho rằng
cô không yêu hắn như người đàn ông trước kia?
Bây giờ có thể tôn trọng nhau, còn có một loại cảm tình mông lung khiến cô vui vẻ. Một khi bị mất đi, đến thời điểm xích mích lẫn nhau, hắn còn có thể đối đãi
mình như trước hay không?
Phụ nữ khó làm, phụ nữ đi lầm đường
muốn quay đầu lại càng khó như lên trời. Cùng với một phần tình cảm cẩn
thận, nơm nớp lo sợ, cô tình nguyện làm một bà cô đơn độc, vì lỗi lầm
trước kia của mình mà bỏ mặc tuổi thanh xuân tươi đẹp và cuộc đời hạnh
phúc.
Sau khi khóc lóc một trận, cô mới đi ra, đến nhà vệ sinh
rửa mặt xong, hai mắt sưng đỏ quay lại bên giường, ngồi cạnh máy tính,
mở văn bản ra.
Đó đều là cô lợi dụng chức vụ, từ bộ phận tài vụ
lấy được sổ sách, bản ghi chép, từ văn phòng quy hoạch công ty và văn
kiện đưa vào hoạt động, cả hóa đơn do ngân hàng cung cấp.
Dựa
vào trực giác của phụ nữ, cô cảm giác được Từ Hải Sinh đứng sau lưng
Trương Thắng làm rất nhiều chuyện phi pháp. Cô không thể để cho Từ Hải
Sinh tiếp tục hại người, không thể để cho ông ta phá hủy Trương Thắng,
hủy đi hy vọng của Trương Thắng.
Bởi vì Trương Thắng tín nhiệm
Từ Hải Sinh, ân tình và tình bằng hữu, trước mắt không có chứng cứ rõ
ràng, cô không thể để Trương Thắng biết chuyện này. Nếu không, hắn sẽ
cho là mình đang lấy việc công trả thù tư. Hơn nữa, một khi lộ ra sơ hở
trước mặt Từ Hải Sinh, muốn tìm sơ hở của ông ta lại càng khó hơn.
Đây là chuyện cô muốn làm vì Trương Thắng. Thích hắn, sẽ im lặng ở bên cạnh hắn. Cả đời này, cô không hề tính lập gia đình, không nghĩ đến việc
phát sinh bất cứ thứ gì cùng đàn ông nữa.
Cô rất rõ ràng, có một số việc, ta bỏ lỡ một lần thì cả đời chưa chắc sẽ có được lần nữa. Có
một số người, ta nhất đinh phải buông tay họ ra, ở vận mệnh trước mặt,
sinh mệnh cũng là bất đắc dĩ. Loại tình cảm mông lung này, tựa như ngẫu
nhiên đi vào một gian phòng tràn đầy ánh trăng, ta có thể thưởng thức,
nhưng lại không thể giữ nó lại.
Đèn huỳnh quang đổi thành đèn
bàn, ánh trăng chiếu lên rèm cửa, ôn tồn mà xinh đẹp. Ánh trăng chiếu
đến những nơi mà đèn bàn không chiếu đến, chiếu sáng một căn phòng. Ánh
sáng này không giống như ánh sáng ban ngày, mà giống như có một tầng sa
mỏng, dịu dàng. Đóa hoa bách hợp trên giường, trên mặt chăn là cây cỏ
màu vàng, tất cả như được phác họa dưới ngòi bút nhỏ, rõ ràng nhưng lại
không thể rõ ràng hơn.
Chung Khanh im lặng suy nghĩ, đối diện
với máy tính, bắt đầu lẳng lặng kiểm tra, đối chiếu mọi khoản tiền ra
vào. Một điếu thuốc Moor kẹp ở ngón tay cô, làn khói thuốc lượn lờ như
phong tỏa tâm hồn cô đơn lạnh lẽo của phụ nữ, nhân đạm như cúc, tâm tố
như lan...