Nhìn Bạch Tâm Duyệt ngồi lên xe đạp của Hắc Tử, đôi tay nhỏ bé ôm lấy eo Hắc Tử, Trương Thắng hơi cười rộ lên. Hắn cũng đã từng chở bạn gái mình như thế, cảm giác rất ấm áp.
Nhưng bây giờ, xe đạp đã đổi thành Mercedes Benz, điều kiện tốt rồi, nhưng không có nhiều thời gian nhàn
nhã và tâm tình không màng danh lợi trước kia nữa. Ông trời rất công
bằng, cho ta một thứ, thì cũng lấy của ta đi một thứ.
Trương
Thắng tức cảnh sinh tình, trong lòng nhớ đến Tiểu Lộ, đứng ở dưới lầu
nói chuyện điện thoại với bạn gái, nói chuyện triền miên với Tiểu Lộ hơn nửa giờ, hắn vẫn chưa thỏa mãn mà cúp điện thoại, chuẩn bị về nghỉ
ngơi.
Vừa mới bước lên bậc thang, hắn đột nhiên nhớ tới Bạch Tâm Duyệt đặt dưới mắt Sở Văn Lâu như vậy, thật sự không an toàn. Tuy mình
đã cảnh cáo gã, nhưng kết quả…không thể lường trước được. Không bằng
điều Tiểu Bạch đến chợ bán thủy sản của Chung Khanh để chấm dứt hậu họa. Vừa nghĩ như vậy, liền đi đến kí túc xá của công nhân nữ.
Từ
lần Sở Văn Lâu đến thăm dò kí túc xá nữ, thừa dịp Chung Khanh uống say
thiếu chút nữa cưỡng hiếp cô ấy, Trương Thắng sai người đặt một lan can
bằng lưới sắt ở lầu bốn, buổi tối do các công nhân nữ từ bên trong khóa
lại. Lúc này vẫn còn sớm, cửa còn chưa khóa, Trương Thắng liền trực tiếp đi lên lầu bốn.
Chung Khanh ở phòng 1 của lầu 4, khi hắn lên
lầu thấy cửa mở, từ cửa nhìn vào không thấy ai, rèm cửa ở cửa sổ đối
diện bay phấp phới. Bây giờ là giữa tháng 6, thời tiết nóng bức, cửa sổ
mở ra như vậy, có gió thổi vào, Trương Thắng cảm thấy rất nhẹ nhàng
khoan khoái.
Hắn nhìn thoáng qua bên trong, chỉ thấy Chung Khanh nghiêng đầu, một tay vuốt tóc, một tay nhẹ nhàng chải, hướng về phía
cửa sổ, không phát hiện có người đứng ở ngoài cửa.
Từ lần trước, sau khi khuyên Chung Khanh dàn xếp ổn thỏa, thấy Chung Khanh lạnh lùng
với người khác, Trương Thắng cũng có chút sợ cô. Lúc này thấy phòng cô
mở cửa, hắn cũng muốn giải thích luôn cả việc kia, không ngờ hắn còn
chưa bắt đầu, một tiếng ca mềm mại vang lên theo gió, chân Trương Thắng
lập tức bất động.
Bài hát này không có gì ngạc nhiên, đây là bài hát đang thịnh hành năm nay, mọi người đều hát “Lòng mềm yếu”.
Vấn đề là… đây là Chung Khanh hát!
Trương Thắng vì chuyện lần trước, trong lòng vẫn thấy hổ thẹn, cảm thấy cô
không vui, cũng một phần là do lỗi của mình. Bây giờ đột nhiên nghe được cô thoải mái ngâm nga bài hát, cảm thấy rất vui.
“Chỉ là lòng
em quá mềm yếu, một thân một mình rơi lệ đến hừng đông. Em không oán
không hối khi yêu người đó, em biết thực ra em không kiên cường như vậy. Lòng em luôn mềm yếu, mọi vấn đề đều tự mình giữ trong lòng, yêu nhau
thì đơn giản, nhưng ở chung thì rất khó khăn, không phải của em cũng
đừng miễn cưỡng, đêm đã khuya sao em còn chưa ngủ, em vẫn còn suy nghĩ
về anh…anh t…anh…”
“ Roạt” Chung Khanh kéo rèm sang bên cạnh,
quay đầu lại vẫn đang ngâm nga bài hát, hai mắt lập tức trợn tròn, miệng đang nỉ non chữ “anh”, rốt cuộc không nói nên lời.
Một chút đỏ
bừng, đầu tiên là gò má đỏ ứng của cô gái, sau đó là đuôi mày khóe mắt,
cuối cùng ấm áp như gốm sứ ngà vôi, cả cổ cũng mềm mại mà đỏ ửng. Lúc
này Chung Khanh xấu hổ, giống như đứa trẻ mới lớn vậy, chân tay luống
cuống không biết đặt vào đâu.
Trương Thắng cũng rất xấu hổ, tuy
là hành động vô tâm của bản thân mình, nhưng lại bị người khác phát hiện rồi, còn nghi ngờ rình mò, hơn nữa… bây giờ cô mặc đồ ngủ, có thể bởi
vì cả tầng lầu đều là nữ, thói quen ăn mặc của Chung Khanh cũng khá tùy
tiện. Hơn nữa vì mở cửa phòng ra hóng gió, nên có vẻ khó chịu khi thấy
Trương Thắng. Mặc dù áo ngủ của cô cũng thuộc loại bảo thủ, vạt áo buông xuống đến bắp chân, bên trên che đến cổ, vải dệt cũng không phải loại
sa mỏng trong suốt, không có gì đáng lo ngại, nhưng dù sao cũng là áo
ngủ.
Trương Thắng ho một tiếng, nói đùa vài câu để giải tỏa không khí:
- Còn anh ta anh ta đâu? Tìm đĩa nhạc?
Chung Khanh cười “phì” một tiếng, khẩn trương và xấu hổ đều trở thành hư không.
- Sao hôm nay lại lên thăm tôi? Vào đi, đứng ở cửa làm gì?
Trương Thắng đành phải đi vào, nếu đi vào liền giải thích việc chung, không
khỏi quá mức đông cứng, vì thế trước hết hắn phải vội vàng tìm chủ đề
khác:
- Ờ..A! Chiều nay tôi không ở công ty, vừa đi gặp mấy
người khách ở thành phố về, muốn biết về tiến độ xây dựng của chợ bán sỉ bên kia, lại quên thời gian, thật sự có lỗi quá.
Chung Khanh ở đối diện, dịu dàng thở dài:
- Ôi, cậu đấy, đều là phát cuồng công việc rồi!
Cô thả mái tóc ướt sũng ra sau vai, cổ cũng khôi phục lại bình thường, lại nổi lên màu đỏ bừng sau khi tắm xong, toàn thân chỉ lộ ra đôi chân ngọc mang dép lê, nhìn từ phía sau, gầy gầy thanh mảnh.
Những người
đàn ông có kinh nghiệm đều biết, phụ nữ sau khi tắm xong, chỉ cần thân
thể mỹ lệ, đủ tư sắc, mùi hương đều lộ ra đầy đủ, càng không nói đến báu vật như Chung Khanh kia, càng như lan trong sương mai, sen trong sương
mù, hương vị xinh đẹp thoắt ẩn thoắt hiện, mùi thơm bay tới mũi.
Nếu địa điểm là ở trong phòng nàng, căn do cảnh dắt, cảnh tùy tâm tạo, tâm
theo y bắt đầu, tầm mắt đạt tới, lưng áo ẩn ẩn hiện hiện, vòm mông căng
tròn, lòng Trương Thắng như nhảy lên, mặt cũng không còn vẻ thong dong
nữa.
-Cậu ngồi đi!
Chung Khanh không hề biết sau khi
mình tắm xong lại hấp dẫn đàn ông đến như vậy, cô cũng không quay đầu
lại, đứng cạnh tủ ti vi.
Trương Thắng ngồi xuống chiếc ghế đặt
cạnh đầu giường, nhìn xung quanh phòng Chung Khanh. Lần trước đi vào,
hắn cũng đã uống say đến mờ mắt, cũng chưa có đánh giá căn phòng này.
Nói đến lại buồn cười, hai lần vào phòng của Chung Khanh đều có liên
quan đến Sở Văn Lâu. Sở Văn Lâu hai lần có thú tính với phụ nữ, cũng đều bị hắn gặp được mà ngăn cản, hai người cũng thật là tương phản.
Phòng Chung Khanh rất đơn giản, nhưng phụ nữ và đàn ông không giống nhau,
cùng là đồ trang điểm, phụ tùng nhỏ, nhưng lại có gì đó khác biệt. Căn
phòng nhỏ sạch sẽ thanh lịch, ấm áp lòng người.
Đầu giường đặt
một chiệc máy tính, quay lưng về giường ngủ. Trương Thắng nhìn sang,
thấy đang có hình ảnh của win95. Trương Thắng không am hiểu về máy tính, nhưng hắn tin tưởng đội ngũ khoa học kỹ thuật do công ty bỏ tiền ra
thuê. Lúc này, máy tính vẫn khá là đắt, nhưng hắn vì công ty mà trang bị máy tính, Chung Khanh lại một mình phụ trách một nghiệp vụ, sự việc
phức tạp, liền trang bị cho cô một máy.
Khi làm việc ở phòng in
ấn Chung Khanh có dùng qua máy tính, nhưng máy tính khi đó vẫn là hệ
thống Dos, máy chỉ có bộ nhớ và bộ phận xử lý, dùng nửa quyển sách lớn
để chặn lại, một cửa liền trơn tuột, trong máy sẽ không còn cái gì nữa.
Người từng dùng qua hệ thống Dos khi dùng hệ điều hành này sẽ không có
vấn đề gì. Cô chỉ học vài ngày, đa số mọi thao tác đều không thành vấn
đề.
Trương Thắng nhìn Chung Khanh, cô đưa lưng về phía mình,
đứng trước bàn, không phải cầm chén nước trong tay, mà là cầm một bát mì ăn liền, liền hỏi:
- Sao thế? Buổi tối không ăn gì sao?
Chung Khanh nói:
- Cho cậu ăn đấy, cậu từ bên ngoài về còn chưa có ăn no đúng không? Không phải là một bụng rượu sao?
Trương Thắng cười ha hả nói:
-Tối này là tôi và mấy người bạn, cũng không có uống nhiều như vậy.
Miệng nói như thế, nhưng trong lòng hắn vẫn có cảm giác ấm áp khi được quan tâm săn sóc.