Quả thực không dễ đối phó. Nghe Nguyệt Thanh Khâu nói, Diệp Từ có thể cơ bản đoán được những người này đều từ cấp 58 đến cấp 60, đẳng cấp không
xê xích quá nhiều, phối hợp cực kì tốt, hơn nữa có thể trang bị của họ
cũng rất mạnh. Dưới tình huống này, nếu như bất ngờ xuất hiện mười tên
đạo tặc, chỉ sợ mình cũng không đối phó được.
Xem ra Thịnh Thế
đã sớm trù tính những điều này rồi. Bọn họ rõ ràng suy tính chu toàn hơn mình nhiều, mình chẳng qua chỉ nghĩ đến lấy được bí ngân là có thể áp
chế được Thịnh Thế. Bây giờ nhìn lại, ý nghĩ này có chút hão huyền, vấn
đề hiện tại mình phải đối mặt khó khăn trắc trở hơn hẳn.
Nguyệt Thanh Khâu thấy Diệp Từ im lặng cả nữa ngày trời, thở dài một hơi nói "Đúng rồi, tôi còn có chuyện muốn nhắc nhở cô."
"Chuyện gì?"
"Bọn họ cũng đã mua hồ sơ của cô rồi." Nguyệt Thanh Khâu lẳng lặng nói
"Đương nhiên tôi không đưa cho họ tư liệu đầy đủ, có một ít bịa đặt, tôi cũng không dám chắc là họ có tìm người thứ hai để mua hồ sơ cá nhân của cô không, tuy nhiên dựa theo những chuyện trước đây, hôm qua bọn họ mua hồ sơ, thì chỉ nhiều nhất là ba ngày, những người ám sát này sẽ tìm
đến. Để đối phó với cô, tôi cảm thấy họ sẽ phái khoảng hai mươi người.
Lông mày Diệp Từ hơi dựng lên, quả nhiên Thịnh Thế sẽ không bỏ qua cho mình, cô đã sớm dự liệu chuyện này, chỉ là không nghĩ tới họ sẽ tiến hành
nhanh như vậy "Họ có mua tọa độ của tôi không?"
"Có, tuy nhiên
tôi không bán, tôi nói bây giờ cô đang ở bản đồ vô danh, không thể nào
kiếm ra được, tôi nghĩ họ sẽ dựa thông tin từ bên ngoài để tìm ra cô, cô nên cẩn thận." Nguyệt Thanh Khâu suy nghĩ một chút rồi nói "Tôi nhớ cô
đang đeo trên mình truy sát lệnh của ba công hội ở Bắc Bộ Đại Lục, nếu
như bị Thịnh Thế vây đánh, thực sự là quá hời cho bọn họ."
"Tôi
sẽ cẩn thận." Diệp Từ hé mắt, cô cũng không phải dễ đối phó, cho dù bị
Thịnh Thế vây đánh, cô cũng không phải nói chết là chết ngay được.
"Đúng rồi, còn có một việc tôi thấy nên cho cô biết."
"Chuyện gì?"
Kịch Độc, Lưu Niên, còn có Thu Thủy Bất Nhiễm Bụi Trần cũng đã bị Thịnh Thế
mua tư liệu, có điều, đến bây giờ Thịnh Thế cũng chưa tìm ra được tọa độ của Thu Thủy Bất Nhiễm Bụi Trần, không biết hắn ta đang trốn chui trốn
nhủi ở chỗ nào, xem chừng vẫn đang trong vòng an toàn. Kịch Độc đã bị
tập kích ám sát.
"Kết quả?"
"Ám sát thất bại, Kịch Độc
giết được ba sát thủ của Thịnh Thế, còn rơi xuống một cái áo choàng bí
ẩn." Nguyệt Thanh Khâu không hổ danh là con buôn tin tức lớn nhất Vân
Mệnh, không biết người này kiếm được nguồn tin từ đâu, mà có rất nhiều
điều người khác không biết, hắn lại biết vô cùng rõ ràng.
"Còn..." Diệp Từ vốn đang định hỏi thăm tiếp, nhưng vừa nhắc tới tên của người
kia, cô bỗng dưng muốn nói lại thôi, nhíu nhíu mày, không biết có muốn
hỏi tiếp nữa không.
Nguyệt Thanh Khâu phảng phất nhìn thấu tâm tư Diệp Từ, không chờ cô đặt câu hỏi, đã chủ động nói ra tất cả những điều cô muốn biết " Đến lượt Lưu Niên, đã được mua tư liệu từ ba ngày trước, nếu như tôi đoán không sai, bây giờ anh ta chắc hẳn đang bị vây đánh,
hoặc là cũng sắp bị ám sát, cho nên tôi vẫn chưa biết được kết quả. Ngay khi biết được tôi sẽ thông báo cô đầu tiên, dù sao hai người đều là thợ săn, việc tham khảo kết quả ám sát của anh ta rất quan trọng với cô."
"Ừ." Diệp Từ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.
"Cô ở Mê Vụ Sâm Lâm rất nguy hiểm, nên cẩn thận chút." Nguyệt Thanh Khâu
cười cợt, thân thiết dặn dò Diệp Từ, sau đó hai người kết thúc đối
thoại.
Diệp Từ ngồi trên một cành cây to, còn Lão Lục đang ngồi
bên cạnh cô gặm một cái đùi trâu nướng, nước dãi chảy ròng ròng từng
hàng. Bây giờ thân thể Lão Lục đã bằng một con ngựa trưởng thành, nếu
như cái đuôi dài và cặp cánh kia lớn hơn nữa, thì đã trong có chút dáng
vẻ của Rồng. Đẳng cấp của nó đã vượt qua ba lăm, tuy nhiên bởi vì không
có tự mình đánh quái thăng cấp, nên nó vẫn còn chút khờ khạo, không có
nhiệt tình đối với việc đánh quái, chỉ vô cùng hứng thú với đồ ăn.
Điều tốt khi luyện cấp ở Mê Vụ Sâm Lâm là ở đây phần lớn là thú hoang, vật
liệu nấu nướng không hề thiếu, nếu không cô cũng phải đau đầu làm sao
kiếm được nhiều thịt để cho Lão Lục ăn. Bây giờ hình thể của Lão Lục đã
bẳng một con ngựa lớn, thế nhưng muốn so sánh với rồng thực thực sự, thì chỉ là một con thú con, hoàn toàn chưa có năng lực chiến đấu thực tế,
phỏng chừng phải đợi đến tiến giai cấp bảy nó mới có thể chiến đấu được, chỉ có điều không biết phải chờ tới lúc nào nó mới thăng cấp đây.
Diệp Từ tựa trên cành cây khô nghỉ giải lao, torng lòng vẫn đang suy nghĩ về những lời nói của Nguyệt Thanh Kahâu. Lưu Niên đang bị tấn công, hoặc
là sắp bị tấn công? Cô hít sâu một hơi, sau đó thở ra, hoàn toàn không
phát hiện ra chính mình có chút bận tâm về người kia.Bối rối một hồi, cuối cùng Diệp Từ quyết định không nghĩ tới nữa. Dù sao
hai người bọn họ cũng thuộc hai đại lục khác nhau, không thể liên hệ
được, lại càng không thể gặp mặt, cho dù cô có muốn nhắc nhở Lưu Niên
hãy cẩn trọng một chút, cũng là lực bất tòng tâm. Hiện tại chỉ có thể để cho Lưu Niên tự ứng phó, chỉ có điều Diệp Từ tin tưởng, với thân thủ
cùng thao tác của Lưu Niên, sẽ không kém Kịch Độc bao nhiêu, nên cũng
không có quá lo lắng.
Chờ Lão Lục gặm xong đùi trâu, Diệp Từ liền nhảy xuống một bụi cây, bắt đầu bắn một mũi tên về hướng con quái gần
nhất, còn Lão Lục thì từ phía sau Diệp Từ quạt quạt hai cái cánh ngắn
ngủn xông lên, thả ra kĩ năng duy nhất của nó - đe dọa, sau đó chạy
trốn.
Đây là cách thức luyện cấp gần đây của cả hai, tuy rằng đối với Lão Lục, loại chiến đấu này chả có một chút hứng thú, thế nhưng vì
có một trăm độ trung thành và thịt nướng ngon lành, nên nó cũng vô cùng
tích cực tập trung, khiến cho tốc độ luyện cấp tăng lên rất nhanh.
Đàm Phá Lãng ngồi trên xe buýt, cảm thấy thiu thiu buồn ngủ. Suốt cả ngày
toàn thi cử, thành tích học tập cũng không được tệ, cánh cửa mục tiêu
của cậu đang ngày càng đến gần, nếu như không phải khả năng chịu đựng
của cậu cao thì có khả năng đã bị đè chết dưới áp lực. Ánh sáng ban
chiều không quá rực rỡ chói chang, chiếu lên trên mặt cậu, làm cậu càng
buồn ngủ hơn. Từ trường về đến nhà cũng cần hơn một tiếng đồng hồ ngồi
xe buýt, ở đây không cần phải học thuộc bài, không cần phải tham khảo
sách, thời gian này quả thực quá gian nan.
Theo chuyển động của
chiếc xe buýt, câu ngáp một hơi thật dài, ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại di động của cậu vang lên tiếng tin nhắn. Cậu lười biếng thò tay
với lấy cái điện thoại di động, sờ soạng một hồi mới tìm thấy, sau đó
nhìn vào màn hình. Ngay khi vừa tiếp xúc với tin nhắn, cậu lập tức giật
mình tỉnh lại.
Người gửi tin nhắn này không ai khác chính là Lưu Niên đang ở nước Mĩ xa xôi kia.
Lúc Lưu Niên biết được số điện thoại của Đàm Phá Lãng đã từng gọi cho cậu
một cuộc gọi quốc tế khá dài. Cuộc gọi này tốn gần hai tiếng đồng hồ, mà phần lớn thời gian đều là Đàm Phá Lãng im lặng, còn Lưu Niên thì lời ít ý nhiều nói rõ ý đồ của mình.
Đầu tiên, anh yêu thích Công Tử U.
Thứ hai, anh muốn biết quan hệ giữa Đàm Phá Lãng và Công Tử U.
Thứ ba, anh cần Đàm Phá Lãng giúp đỡ thúc đẩy mối quan hệ giữa mình và Công Tử U.
Đối với việc này, người luôn sống bằng chuyện bát quái như Đàm Phá Lãng ủng hộ hoàn toàn, trong lúc nhất thời đã đem Diệp Từ bán sạch sành sanh,
thậm chí còn tiết lộ cho Lưu Niên bí mật Công Tử U chính là chị gái của
mình.
Khi biết chuyện này, Lưu Niên bề ngoài hoàn toàn bình tĩnh, nhưng lại liên hệ với Đàm Phá Lãng ngày càng nhiều. Đặc biệt mỗi khi
câu ngồi xe về nhà, Lưu Niên sẽ đúng giờ gởi tin nhắn hỏi thăm các kiểu, hôm nay cũng không phải là ngoại lệ.
Có điều lần này tựa hồ
không giống với suy đoán của Đàm Phá Lãng, hôm nay không phải là tin
nhắn hỏi thăm tình hình bình thường của Diệp Từ, mà chỉ hỏi một câu rất
đơn giản "Gần đây Công Tử U có bị người khác ám sát không?"
Bị ám sát? Điều này cũng quá kinh dị đi! Đàm Phá Lãng nhìn nhận vấn đề này,
liền trợn hết cả mắt lên, lẽ nào trong lúc cậu không ở nhà, Diệp Từ lại
xảy ra chuyện kinh khủng gì sao? Tay cậu run run nhắn lại một câu "Anh
nói Truy Sát Lệnh hả? Anh không giết chị thì còn ai có thể giết được chị ấy nữa?"
"Nếu như chỉ là Truy Sát Lệnh, anh đã không hỏi em...
Em trở về nhà hỏi thăm một chút tin tức, sau đó nói cho anh biết." Lưu
Niên cũng không nói về tình huống của mình.
"Dạ, ok anh." Đàm Phá Lãng sẽ không từ chối lời thỉnh cầu của Lưu Niên, đặc biệt chuyện này
lại còn liên quan tới Diệp Từ, chỉ có điều không rõ tại sao. Lưu Niên
cũng không giải thích rõ ràng, vì thế nên Đàm Phá Lãng quyết định sẽ đi
hỏi Bạch Mạch một chút chuyện tình.
Về đến nhà, Tả Hiểu Lan và
Diệp Nam Thiên đang nấu cơm. Khi thấy Đàm Phá Lãng về nhà, Tả Hiểu Lan
liền kêu cậu nhanh chóng tắm rửa rồi gọi Diệp Từ và Bạch Mạch ăn cơm.
Lúc Đàm Phá Lãng bước lên gọi Diệp Từ và Bạch Mạch, Bạch Mạch cũng vừa
bước ra từ khoang trò chơi, vì thế cậu liền dừng lại tán gẫu một ít
chuyện gần đây trong game, sau đó Đàm Phá Lãng nói đến chuyện Lưu Niên
lo lắng về việc Công Tử U bị ám sát.
Nghe chuyện, cậu giật mình,
cậu nhìn Bạch Mạch "Không thể nào, Thịnh Thế không ngờ lại bá đạo như
vậy? Có thể ám sát hàng loạt người chơi? Nhưng tại sao mọi người lại
không tìm họ báo thù?
"Em nghĩ chuyện này ai cũng biết sao? Tất
cả những thông tin liên quan đến việc ám sát của Thịnh Thế đều trong
vòng bí ẩn, không ai có chứng cứ cụ thể, có điều, anh nghĩ những đại
công hội nhất định sẽ có hành động nào đó." Bạch Mạch sửa sang lại quần
áo một chút, nhìn Đàm Phá Lãng nói "Dạo gần đây em lên chơi game, nếu
không đi phó bản cũng mọi người thì cũng đừng chạy loạn khắp nơi, đặc
biệt không được đi lẻ."
Đàm Phá Lãng gật gù, bỗng sững lại một chút, rồi hỏi "Chị Diệp Từ thường hay đi lẻ một mình, chị ấy có gặp nguy hiểm gì không?"
Bạch Mạch hơi sững sờ, sau đó thở dài "Chỉ có thể mong nó cẩn thận thêm chút nữa thôi."