Khinh Phong không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đứng đó quan sát người chơi đang nghỉ ngơi dưới đất kia. Chỉ thấy hắn ta mang một cái áo choàng
lớn, đem toàn bộ thân thể giấu đi, không thể nhìn thấy diện mạo, cũng
không biết nam hay nữ. Trong tay hắn ta không cầm vũ khí nên không thể
nhìn ra chức nghiệp gì, điều duy nhất có thể đoán được là cấp độ của hắn ta rất cao, ít nhất phải trên năm mươi. Nếu không, thì hắn ta không thể tự mình đối phó với nhiều Sa Xà như vậy mà không bị tổn thương chút
nào.
Những điều này cũng không quá đặc biệt, trọng điểm chính là
Khinh Phong muốn biết hắn ta dùng cách nào mà có thể đối phó với nhiều
Sa Xà như vậy.
Bọn họ vào game muộn hơn người chơi khác rất
nhiều, những người chơi khác đã có cấp độ khá cao, thậm chí còn có rất
nhiều cao thủ. Khinh Phong biết, nếu muốn một năm sau vượt lên trên
những người chơi này, nắm vai trò chủ đạo trong Vận Mệnh thì chiến thuật châu chấu đá xe là không khả thi. Chiến thuật này dựa vào số lượng
người chơi khổng lồ làm cho máy chủ sụp đổ, không cần quan tâm đến tố
chất hay thao tác trò chơi, chỉ cần quy tụ đủ số người trở thành đệ nhất công hội, sau đó rút khỏi trò chơi là ổn thỏa.
Nhưng nhiệm vụ
này lại rất khác, ông chủ kia nói không sai, trò chơi Vận mệnh này hoàn
toàn không giống với những trò chơi trước kia. Không nói đến những điều
khác, chỉ tính đến số lượng người chơi, những trò chơi khác đã không thể so sánh được. Coi như là bọn họ có quy mô lớn, có rất nhiều người chơi, có thể sử dụng chiến thuật biển người đi nữa, thì quá nhiều người cũng
không phải là chuyện tốt. Càng nhiều người thì gánh nặng lại càng lớn,
huống chi danh tiếng trước đây của Thịnh Thế không tốt, khi họ vừa tiến
vào game chỉ sợ đã bị các công hội khác đề phòng, nếu muốn cướp miếng ăn của những công hội đó không phải là dễ.
Nhiều bất lợi như vậy làm cho Khinh Phong phải chuyển hướng suy nghĩ.
Lần này anh không thể chỉ đơn giản sử dụng chiến thuật biển người để hoàn
thành nhiệm vụ nữa, bây giờ điều tiên quyết là cần quy tụ một nhóm người chơi cao cấp giống như lính đánh thuê, cho họ thật nhiều lợi ích để
mình có thể tùy ý sử dụng. Sau khi Thịnh Thế rời game thì lập tức li
khai khỏi họ, không bao giờ gặp lại nữa. Tuy rằng nghe khá là vô tình vô nghĩa, nhưng trong thế giới vì ích lợi này, ai cũng thế thôi.
Vì có dự tính như vậy, nên Khinh Phong đã ra lệnh cho những người chơi cao cấp trong Thịnh Thế phải tập trung chiêu dụ những người chơi cao cấp
khác, thậm chí là đào tường của những công hội khác cũng phải kiếm một
nhóm người chơi cao cấp về. Còn đẳng cấp hiện tại của anh ta lại quá
thấp, nên chưa từng gặp người chơi nào thích hợp.
Sáng sớm anh
vừa nghĩ đến chuyện này, nhưng không ngờ ngay buổi trưa lại chạm mặt,
thật đúng là buồn ngủ mà gặp chiếu manh. Tuy rằng hoàn toàn không biết
gì về người chơi đối diện, nhưng anh có một cảm giác chấn động mãnh liệt trong lòng, đây nhất định là một siêu cấp cao thủ. Tuy rằng suy nghĩ
này hoàn toàn không có căn cứ gì, nhưng khi vừa nhìn thấy người này, một cảm giác kì lạ lại tự động mọc rễ trong lòng Khinh Phong.
Bây giờ chỉ cần tìm cách mở lời là ổn thỏa.
Diệp Từ lẳng lặng ngồi cách xa bãi quái vừa diệt xong, cô muốnyên tĩnh ngồi
giải lao sau khi đã diệt xong một đợt quái. Ở trên vai, Lão Lục đã có
thể mở mắt, một đôi ngươi vàng óng lưu chuyển, toàn thân đã có vảy màu
bạc bao phủ, vừa mềm mại lại vừa dẻo dai, cái đuôi nhỏ trước kia cũng đã lớn hơn không ít. Thỉnh thoảng nó sẽ gào lên vài tiếng để nhắc nhở rằng nó đói bụng rồi, lúc đó một miếng thịt thật ngon sẽ bay về hướng nó,
khiến cho nó hết sức thỏa mãn. Đôi cánh sau lưng cũng đã xuất hiện, tuy
nhiên vẫn còn nhỏ đến đáng thương, mỏng manh như hai cánh hoa nhỏ, nếu
muốn bay lên, chỉ e là còn phải chờ một khoảng thời gian dài nữa.
Cô đang vừa đợi đợt quái mới, vừa đùa giỡn với Lão Lục nằm trên đùi thì cảm thấy một ánh mắt bén nhọn nhìn về phía cô.
Diệp Từ ngẩng đầu lên, hé mắt, nhìn về phía ánh mắt kia. Chỉ thấy năm người
chơi đứng tại đó, hoàn toàn không hề có ý định rời đi. Diệp Từ cười khe
khẽ, chẳng lẽ lại muốn tranh quái cùng cô. Mấy người chơi mới này quả
thật vô cùng can đảm, vừa nãy cũng có mấy tiểu đội, nhưng vừa nhìn thấy
đống xác rắn trên mặt đất lập tức rời đi thì liền lập tức rời đi. Chẳng
lẽ họ không nhìn ra là cấp bậc của mình lớn hơn họ rất nhiều sao, nếu
muốn cướp quái thì tuyệt đối không thể thắng?
Xét về nguyên tắc
từ trước tời giờ, Diệp Từ cũng chắng mấy để tâm lắm đến việc nhường
người mới, cô lẳng lặng ngồi đó, muốn xem đoàn người này muốn làm gì.
Tay cô nhẹ nhàng vuốt ve lưng Lão Lục, nó thoải mái hừ hừ vài tiếng, tỏ
vể hưởng thụ.
Làm cách nào để đánh đuổi mấy người chơi này đây?
Diệp Từ suy nghĩ một chút, phân vân không biết có nên đứng lên ngăn cản
không? Đây rõ ràng là biện pháp trực tiếp nhất. nhưng dường như mình có
vẻ quá ngang ngược, không tốt lắm. Tốt nhất là nên để họ biết khó mà
lui. Cô xem lại thời gian, đợt quái tiếp theo chuẩn bị xuất hiện, một
lần xuất hiện hơn một trăm con rắn cát, điều này không phải là dễ dàng
cho người chơi ở đẳng cấp này. Cho dù năm người bọn họ thao thác cực kì
tốt, nhưng rõ ràng một không thể địch trăm, họ chỉ cần không làm nổi, sẽ lập tức rời đi.
Điều mình cần làm bây giờ là để cho họ xử lý đợt quái này, rồi quan sát họ chật vật là được.
Diệp Từ vểnh vểnh khóe miệng, cô quả thật không phải là người lương thiện mà.
Hoa Thương nhìn Khinh Phong không nói gì, chỉ lẳng lặng xem xét người chơi
mang áo choàng này, biết là anh đang muốn thăm dò đẳng cấp người chơi
kia xem xét có thể để Thịnh Thế sử dụng hay không. Nhưng điều cô đang
quan tâm nhất là, nơi này quá mức nguy hiểm, nếu như họ tiếp tục đứng
đây chỉ cần một đợt quái mới hiện ra, bọn họ chắc chắn đánh không lại,
chỉ e là..... Lúc đó không có cơ hội điều tra rõ lai lịch người chơi
này.Cô liền nói "Khinh Phong, đợt quái mới sắp hiện ra, chúng ta đánh không nổi đâu, có cần rút lui trước không?"
Khinh Phong quay đầu nhìn Hoa Thương, khẽ nhíu mày, có thể thấy anh ta không
muốn từ bỏ dễ dàng như vậy. Hoa Thương sao lại không biết ý nghĩ của
Khinh Phong, cô đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay Khinh Phong "Có một số việc không vội vàng được, game thủ là những người rất thực dụng, muốn
bọn họ thần phục, anh phải cho họ xem anh có đẳng cấp thật cao, trang bị bá đạo, kim tệ hàng ngàn mới được, nếu như không có những thứ này, họ
sẽ không chú ý đến anh."
Khinh Phong thừa nhận những điều Hoa
Thương nói đều đúng, chỉ có điều tên tuổi nghề nghiệp của game thủ này
anh không rõ đã bỏ đi, chỉ sợ sau này không còn gặp lại nữa.
"Sao anh hứng thú với hắn ta quá vậy?" Một thợ săn đứng đằng sau Khinh Phong hỏi.
"Tôi cũng không đặc biệt có hứng thú gì với người này, chỉ là tò mò hắn ta
dùng phương pháp gì để giết những con rắn này? Hắn ta không sử dụng vũ
khí, tức là không thể sử dụng kĩ năng được, vậy tại sao hắn ta lại làm
được? Là Bug của chức nghiệp sao?" Khinh Phong nghiêng đầu nói với người kia, sau đó cười cợt "Miêu Tử, tôi không tin là anh không tò mò."
Người thợ săn gọi là Miêu Tử kia cười hắc hắc hai tiếng "Sắp xuất hiện đợt
quái mới rồi, chúng ta đi tới bãi quái trước đi. Chiếm bãi quái của hắn, cho dù bị hắn giết, thì chúng ta cũng tỏ tường chuyện này."
Khinh Phong gật gù, một nhóm năm người chơi đi tới bãi quái, ngồi đối diện Diệp Từ.
Điều này ngược lại làm cho Diệp Từ cảm thấy kì lạ, mấy người này không đứng
lên chuẩn bị đánh quái, còn ngồi xuống làm gì, chẳng lẽ muốn xem cô biểu diễn? Cô không có hứng thú với điều này, cô không muốn cho người khác
biết mình mang theo rất nhiều lựu đạn quần công. Bây giờ không còn giống như trước đây, Thịnh Thế đã tiến vào Vận Mệnh, mà phần lớn game thủ
Thịnh Thế là người chơi mới, nếu như để họ biết mình nắm giữ vũ khí này, xét theo năng lực của Thịnh Thế, không bao lâu sau, những bí mật được
ẩn giấu ở các đại công hội sẽ bị truy xét rõ ràng.
Huống chi bây giờ cô đang mang theo Lão Lục, cô lại càng không muốn bất cứ ai biết được sự tồn tại của nó.
Hắc hắc.
Đợt rắn mới xuất hiện, vô số rắn cát ngóc đầu lên, phun ra cái lưỡi đỏ
tươi, phát ra âm thanh phì phì, nghe có chút buồn nôn. Lão Lục đang nằm
nhoài trên vai Diệp Từ vô cùng bất mãn với âm thanh này, bời vì quấy rầy nó nghỉ ngơi, nó trừng hai mắt, hướng về đám rằn đang nhe răng trợn
mắt, rống lên mấy tiếng, để lộ ra mấy cái răng sữa. Tư thế rất hoàn
chỉnh, chỉ có điều vóc dáng quá nhỏ, đẳng cấp quá thấp, cả đám rắn không thèm chú ý tới.
Phản ứng như vậy khiến Lão Lục vô cùng phẫn nộ,
điều này rõ ràng là đang khiêu chiến uy phong của Rồng mà! Nó đứng thẳng dậy, hướng về đám Sa Xà gần nhất tiếp tục gầm lên, có điều, hình như
thanh âm hơi nhỏ........ Lão Lục lại một lần nữa bị cả đám rắn bỏ quên.
Diệp Từ cũng khá đau lòng sờ sờ cái đầu của nó, an ủi tinh thần uể oải
Lão Lục. Ôi, xem ra nếu con Rồng này không thành niên sớm, ngày tháng
uất ức vẫn còn dài.
Trong lúc Lão Lục uất ức làm nũng với Diệp
Từ, cô nhạy cảm phát hiện nữ đạo tặc bên nhóm kia đã biến mất, mà ở phía xa có một khí tức đang đến gần mình. Cô cong cong khóe miệng, đây rõ
ràng là cô nang đạo tặc kia, tính trộm lén à? Cô không chút biến sắc
dùng áo choàng che Lão Lục lại, sau đó quay đầu về hướng nữ đạo tặc đang tiềm hành.
Hoa Thương cả kinh.
Chỉ số cảnh giác của người này thật là quá cao, mình còn cách hắn cả một trăm mét, vậy mà đã bị
phát hiện rồi. Chỉ sợ người này không phải là Pháp Sư, mà là Đạo Tặc,
Thợ Săn hay Du Hiệp. Nếu đã bị phát hiện, Hoa Thương cũng không cần phải lẩn trốn nữa, cô hiện hình.
Ở đối diện, Miêu Tử cả kinh "Sao Hoa Thương tỷ còn ở xa như vậy mà đã hiện hình rồi!"
Khinh Phong cũng vô cùng khó hiểu. Anh gửi cho Hoa Thương một mật ngữ, liền
biết được đáp án. Khinh Phong hơi kinh hãi "Hoa Thương bị phát hiện
rồi."
"Cái gì!" Không chỉ Miêu Tử ngạc nhiên, mà ngay cả Mục sư
Lô Vĩ Phiêu Phiêu và Chiến sĩ Mãn Thiên Tinh cũng cơ hồ thất kinh nhảy
dựng lên.