Lời này nhất thời khiến cho trán ba người đàn ông ở đây đầy hắc tuyến,
bọn họ thật sự không hiểu trong đầu Mạn Mạn Nguyệt Sắc đang nghĩ cái gì, cho nên, rất nhanh bỏ qua lời nói và hành động của cô, tiếp tục nhìn
về cuộc chiến của hai người kia.
Tuy Mạn Mạn Nguyệt sắc không được mọi người chú ý, nhưng cô cũng không quan tâm, bởi vì cô bắt đầu lấy giấy ra từ hệ thống, kéo ống kính lại
gần, nhìn hai người đang chiến đấu không chút lưu tình vẽ lên. Vẽ còn
chưa đã nghiền, thậm chí cô mở ra hệ thống ghi hình bắt đầu làm video.
Mãi cho đến khi Lưu Niên lôi kéo mắt cá chân Diệp Từ, hai người cùng
té ngã lăn trên đất cát, Mạn Mạn Nguyệt Sắc kích động hét lớn lên, sắc
mặt cô hồng nhuận, thở gấp, ai không biết còn tưởng rằng cô đã làm gì
không muốn người khác biết đây.
"Quá kích thích, quá kích thích rồi, Lưu Niên sao anh không đẩy ngã
Công Tử U hả, Công Tử U cô cũng có thể đè lên người Lưu Niên mà." Mạn
Mạn Nguyệt Sắc ở trên đài cao vừa la lên vừa nhảy, có điều khoảng cách
giữa hai người quá xa, cho nên người nghe thấy lời của cô chỉ có ba
người đàn ông bên cạnh cô, và cái hệ thống ghi hình….
Trên đài cao xem náo nhiệt mọi người có tâm tình khác nhau. Diệp Từ và Lưu Niên cùng nằm trên mặt cát, thở hổn hển.
Mặc dù chỉ có mấy phút đồng hồ, tuy nhiên hai người cảm thấy mệt mỏi giống như trải qua cuộc chiến tám năm.
"Còn mười bốn giây, cô còn muốn tiếp tục không.?” Lưu Niên nhìn thời
gian kết thúc chiến đấu một chút, ngẩng đầu nhìn Diệp Từ đang nằm kế
bên, nở nụ cười nói.
"Lần trước tôi đã nói, lần này tôi nhất định phải giết anh." Diệp Từ
chỉ cảm thấy trong cổ họng gần như bốc cháy rồi, cô nuốt nước miếng,
nhưng càng cảm thấy khô hơn..
"Ừ." Lưu Niên lập tức gật đầu, cười đến muốn ăn đòn, "Tôi còn nhớ rõ
cô có nói qua, 'Tiện nhân, tôi nhất định phải giết anh đến 0 cấp', có
phải muốn giải quyết luôn ngay hôm nay không?"
Diệp Từ nhìn nụ cười trên mặt Lưu Niên chỉ muốn giẫm lên mặt anh, khóe miệng cô giật giật. Không biết tại sao, cô có cảm giác, chỉ cần thấy
Lưu Niên thì cô như mất đi năng lực nói. Người này hình như khi sinh ra
đã có thiên phú chọc tức người không cần đền mạng ah, giống như hiện
tại, anh ta chỉ nói lại câu nói trước của cô, khiến cho cô không biết
làm sao trả lời tiếp.
Lưu Niên thấy Diệp Từ không nói gì, nhún vai: "Được rồi, mặc dù tôi
rất vui chứng kiến mình làm sao chết trên tay của cô đến 0 cấp, có điều
bây giờ thời gian không đủ." Anh nhìn thời gian chiến đấu, chỉ cón vài
giây, sau đó anh vừa cười nói: "Cô muốn mở căn phòng để hai chúng ta
1V1 hay không? Chúng ta muốn đánh thế nào thì sẽ đánh như vậy?"
Muốn đánh thế nào thì đánh như vậy? Không thể phủ nhận, việc này có
lực hấp dẫn rất lớn, nhưng chỉ chốc lác Diệp Từ liền từ bỏ ý nghĩ này.
Cô cảm giác mình gần đây quá thoải mái, lúc này khai chiến với Lưu Niên
lại không có phần thắng, không chỉ có như vậy, hơn nữa hôm nay cô mệt
chết đi, cô mệt mỏi chỉ muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi thật tốt.
"Im lặng là đồng ý? Hay là không để ý đến tôi?" Lưu Niên lật người,
lấy tay chống đầu, mỉm cười nhìn Diệp Từ cũng không nhúc nhích, tâm tình của anh bây giờ rất tốt, căn bản không quan tâm Diệp Từ cự tuyệt hay
đồng ý, anh chỉ cần nhìn thấy cô nổi giận đùng đùng là tốt rồi.
Diệp Từ cũng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lưu Niên nói: "Này, anh rất phiền đó, anh có biết hay không."
"Biết biết, không phải cô đang nói sao?” Lưu Niên gật đầu, rất phối hợp trả lời.
"Anh..." Lưu Niên càng phối hợp như vậy, Diệp Từ càng cảm thấy không
thoải mái, trong lòng thật giống như có một tảng đá đè lên, cô nhìn chằm Lưu Niên đang cười híp mắt, cũng không có tâm tình tốt như anh. Cúi đầu vừa nhìn, thấy mắt cá chân của mình còn bị anh ta nắm, nhất thời nổi
trận lôi đình, một cước đá văng tay Lưu Niên, nổi giận đứng lên.