“Cũng không có gì. Gần đây khu phố của chúng ta có vài người trẻ tuổi
mới chuyển đến. Nom bộ dạng cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì. Thấy mấy
người hàng xóm bàn tán rằng bọn chúng tới đây để nghiên cứu địa hình và
dự định ăn trộm. Vậy nên cả khu phố đang bảo nhau tăng cường đề phòng.”
Tả Hiểu Lan vừa nhặt rau vừa nói chuyện với Diệp Từ. Diệp Từ cùng Bạch Mạch trầm mặc, sắc mặt xấu hẳn đi.
“Làm sao vậy?”
Diệp Nam Thiên phát hiện hai người sắc mặt cực kì khó coi, trong lòng
ông hơi kinh hãi, vội vàng hỏi. Ông nghĩ chỉ sợ mấy kẻ đó không đơn giản là trộm như trong suy đoán của Tả Hiểu Lan, nhất định bọn họ có mục
đích khác.
“Cha mẹ, hôm nay chúng ta ra ngoài đi.”
“Đi đâu?” Hai người trăm miệng một lời hỏi.
“Đi đến trung tâm môi giới nhà đất.”
Bạch Mạch thay Diệp Từ trả lời vấn đề của hai người. Chỉ cần mấy câu nói đã khiến Tả Hiểu Lan cùng Diệp Nam Thiên biến sắc. Họ hiểu được ý tứ
của con mình.
“Những người này với đám đã đánh các con là cùng một người đúng không?”
“Chúng con cũng chưa chắc, nhưng tốt nhất thì cứ chuyển nhà đi thì hơn.” Diệp Từ nheo nheo mắt, trong đó là đốm lửa giận không dễ phát hiện:
“Bởi vì nơi ở của chúng ta có quá nhiều người biết.”
Sau khi đã quyết định xong, cả nhà liền bận rộn đi xem nhà. Diệp Từ thì
không tiện đi lại nên đành ở trong nhà theo dõi đám người mới chuyển tới đó. Khi ra khỏi nhà bọn chúng vẫn thản nhiên như đi dạo, cố gắng giảm
bớt biểu hiện khả nghi nhưng vừa ra khỏi cửa đã ngó nghiêng tứ phía và
chẳng để cho ai đuổi kịp. Cứ lén lút như ăn trộm như thế vài ngày, Diệp
Từ rốt cục cũng chọn được hai căn hộ, một căn còn mới, một căn đã qua
tay người khác. Tuy rằng Diệp Nam Thiên cùng Tả Hiểu Lan không hề đồng ý mua nhiều nhà như vậy nhưng cô muốn thế nên cũng chẳng nói gì. Hai căn
hộ này một ở phía Nam, một ở phía Bắc thành phố, tuy khoảng cách khá xa
nhưng vị trí không tồi. Chung quanh là siêu thị, bệnh viện, ngân hàng,
trường học, chợ rất thuận lợi, đương nhiên giá cả khá chát. Nhưng với
Diệp Từ, dù hai căn hộ đó có nuốt hết toàn bộ số tiền tiết kiệm của cô
thì cô cũng cam tâm tình nguyện. Dù sao đây cũng là chuyện liên quan tới tính mạng của gia đình cô nên cô không giám qua loa.
Căn hộ mới vẫn đang xây, còn mấy tháng nữa mới giao nhà. Còn căn nhà cũ
kia thì nằm trong một khu phố nhỏ, vì người chủ trước muốn chuyển nhà
sang thành phố khác nên nó được sửa sang và trang hoàng lại rồi trực
tiếp bán đi. Kỳ thật Diệp Từ thích căn hộ cũ này hơn nhưng tục ngữ có
câu 'thỏ khôn có ba hang', cô không muốn bị tóm đuôi một cách dễ dàng
như thế đâu.
Nơi này được trang hoàng không tệ chẳng qua là Diệp Từ không thích phong cách này lắm nhưng lúc này đâu phải là lúc so đo mấy chuyện đó. Diệp Từ có thể chuyển vào ở ngay. Quả đúng là có tiền làm việc gì cũng dễ. Diệp Từ trả tiền, rồi nhờ vả người chủ nhà mua cho ít đồ điện. Tuy rằng việc này khá vất vả nhưng chủ nhà vẫn rất hài lòng vì Diệp Từ trả tiền vừa
mau, hơn nữa tiền cô đưa cho ông ta mua đồ điện cũng dư dả nên đáp ứng
ngay. Hai bên cùng quyết định ngày mai sẽ chuyển vào ở.
Buổi tối ngồi ở trong phòng khách, Tả Hiểu Lan có vẻ luyến tiếc căn nhà
mà họ sống đã lâu. Có một cảm giác buồn không thể nói nên lời.