Cô Phụ Thế Gian
Trên đời này có một
thứ gọi là tội cũng được, không gọi là tội cũng không sai, đó là cố
chấp. Cố chấp. Mà mọi thứ trên thế gian phân nửa là cố chấp. Nàng khi
xưa ngày tháng bám lấy hắn, hắn cho rằng nàng cố chấp. Bây giờ nàng ngộ
ra được, hắn lại muốn nàng một chút cũng không nên để ý tới lời hắn nói, quyết không buông bỏ, nàng liền cho rằng là hắn cố chấp. Rốt cuộc ai
mới là người cố chấp?
Tố Hy vốn định nhốt Tịch Đang Duệ trong Ảo
mộng của nàng, cuối cùng lại đổi ý, mang hắn ném ra ngoài, căn bản thật
sự không có ý muốn lưu lại chút quan hệ nào. Nam nhân bọn họ rốt cuộc
coi nàng là thứ gì? Có cũng được, không có liền đi tìm kẻ khác thay thế, nàng khi xưa lại ngốc nghếch không hiểu. Xét cho cùng, mọi việc bắt đầu từ đâu vẫn là nên ở đó chấm dứt, tình kiếp của nàng thế cũng đủ rồi,
thời gian tiếp theo nên vì bản thân một chút, sống an nhàn thoải mái.
Tịch Đang Duệ thấy đầu óc có chút đau nhức, vốn tưởng là do ảnh hưởng
của Ly Vũ pháp trong cơ thể nàng, lại không ngờ một lát liền phát hiện
đã quay về thể xác, bản thân lúc này rõ ràng là đang ở trong Vô Tâm
điện. Thất Diện lão sư nhìn hắn không nói gì, khẽ thở dài một tiếng.
Thần tiên xét cho cùng cũng không tránh khỏi được Thất tình lục dục.
Muốn thoát khỏi khổ đau của một chữ tình, vẫn là nên tới Tây Phương,
tịnh tâm với Phật pháp. Ly Vũ Thần bất quá cũng không hẳn dễ bị ái hận
lôi kéo, nhưng mà cũng không hoàn toàn tháo bỏ ham muốn, cho nên cũng
không biết khuyên can y thế nào.
Tây Khước ba mươi dặm về phía
Nam chính là lãnh thổ của Hồ tộc, Tố Hy nàng quyết định thời gian sắp
tới đối với việc của thế gian nhất định không nhúng tay vào, bản thân là muốn học theo phàm nhân đi tìm cõi thanh tịnh của lòng thần trở thành
vị thần vô dục vô cầu, trong lòng tự khắc thành thản.
Hồ tộc lúc
ấy chia thành ba sắc hồ, một là Hỏa Ly Hồ, một là Băng Phách Ly Hồ, còn
lại là Tuệ Phong Ly Hồ. Phía trước còn vài dặm là tới Tây Khước, trong
gió thoảng âm thanh tựa như chuông gió, Tố Hy nhanh chóng né người sang
một bên, lập tức một bóng dáng màu lam vọt đến, lại không ngờ va phải
cây cổ thụ mà ngã ngửa ra đất, miệng kêu vài tiếng " Ui za" lại đưa tay
xoa trán. Tố Hy nhìn kĩ tiểu hồ ly, trong lòng có chút hiếu kì.
" Tiểu đệ, ngươi bị sao vậy?"
Tiểu lam hồ vẫn nằm im nhất quyết không chịu đứng dậy, cũng không trả lời
nàng cái gì, miệng hơi rẩu lên. Tố Hy thấy nó nằm im cũng lặng im ngắm
nhìn, quả thực đây là lần đầu tiên thấy một tiểu Tuệ Phong Ly Hồ, trong
lòng kìm không nổi có chút hứng thú.
Tiểu lam hồ trong lòng bực bội, nữ nhân này vì sao lại có biểu cảm đó? Ngu ngốc mà.
" Này, ngươi bị cái gì? Còn không mau đỡ ta dậy?
" Sao ta phải đỡ ngươi?"
Nàng không có chút chuyển biến, suy nghĩ giây lát lại đem ánh mắt tinh nghịch dán lên người tiểu hồ ly:
" Hay là ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ, tỷ tỷ liền đỡ ngươi lên."
Tiểu hồ ly nghe xong mặt tức tới tím tái, tự mình nhảy bật lên đứng dậy, tay nhỏ vươn ra chỉ lên người nàng:
" Nữ tử đáng ghét, dám nói mấy lời này với bổn vương tử? Có tin ta nói phụ vương cho ngươi sớm một chút tới chỗ Phong Lân?"
Tố Hy đối với dáng vẻ này nhịn không được cười lên thành tiếng, tay lại
trực tiếp chọc vào má bụ của tiểu hồ ly, cười cười, lại như đang dụ dỗ
trẻ con:
" Tiểu đệ, hay là nhận ta làm tỷ tỷ ngươi nha, ta có một tiểu muội rất đáng yêu, nếu ngươi đồng ý sau này sẽ gả cho đệ."
Tiểu hồ ly nghe xong miệng lại rẩu lên, " hứ" một tiếng liền đi về phía trước, bỏ mặc nàng một bộ mặt nài nỉ, mà lúc đó tiểu đồng tử Hải Nghi
đang ngồi cạnh Tịch Nhân quân không biết vì sao hắc hơi mấy cái liền,
trong lòng không khỏi có suy nghĩ Tố Hy tỷ tỷ đang nhớ đến nó, vì thế
cảm thấy ngập tràn ấm áp.
Tộc trưởng Tuệ Phong Ly Hồ là Phong Cẩn lúc đó đang chăm cá cảnh thấy hài nhi trở về, vốn định gọi tiểu quỷ này ra chỉ cho nó xem vài thứ hay ho, không ngờ hai chữ " Đan nhi " còn
chưa thốt ra lại thấy một nữ tử theo vào ngay sau đó.
" Tiểu tử,
đồng ý đi, tỷ tỷ sau này sẽ cho ngươi ăn thật nhiều kẹo ngon." Nữ tử này lại không ngừng dụ dỗ tiểu hài tử của y, Phong Cẩn trong lòng có chút
không vui, vốn định hỏi cho rõ, không ngờ nhìn thấy mặt nàng liền có
chút giật mình. Vị này không phải là...Tịnh Thanh Ly Vũ Thần? Bản thân
lại không thể không nhớ tới chuyện của mấy trăm năm trước, Hồ tộc vì
muốn thuần phục tam đại Hoang Thú về làm thần thú trấn bảo tam tộc sắc
hồ mà lợi dụng Thần lực của nàng cuối cùng hại nàng suýt chút mất mạng.
Mà tam thần thú ấy lại từ Thất giới mà ra, suy cho cùng cũng là do lòng
tham. Lần này nàng trở lại, khả năng trả thù không phải không có.
Tố Hy nhìn tới lão hồ ly, thấy hắn có một bộ dạng lo lắng, mặt mũi trắng
xanh liền biết hắn vì cái gì mà lo sợ. Khi ấy nàng bị mất hết pháp lực,
hơn nữa còn bị hôn mê hơn trăm năm, tỉnh lại liền phát hiện bản thân đã
biến thành một người phàm, cũng đành tìm một nơi, học phàm nhân cách
sinh sống. Cũng chính bởi thế kiếp đó của nàng mới gặp Niên Thụ, về sau, mỗi kiếp lại có một nam nhân làm nàng tổn thương sâu sắc. Tình kiếp. Mà thần đan Ly Vũ Diệp Quang trở về,tiên thân mới dần dần hồi phục. Lẽ ra
nên hận bọn họ, bây giờ quyết định buông bỏ rồi, việc đã qua cũng không
muốn tính toán nữa.
" Lão hồ ly, chuyện trước đây ta không tính
toán nữa, có điều, phàm nhân thường hay đi tìm chốn thanh tịnh của tâm,
ngươi có biết nơi nào không?"
Lão hồ ly ngây người một lúc mới tiếp thu được lời nói của nàng, hết lời cảm tạ, đối với câu hỏi của nàng liền trả lời:
" Cái này không phải kinh thư Phật pháp sao? Ngài nên tới thỉnh giáo Phật Tổ."
Tố Hy nghe Phong Cẩn nói xong liền thở dài:
" Ta trước đây đều rất thường ghé qua chỗ ngài ấy, nếu quả thực có thể dễ như vậy ngộ ra đạo lý thì cũng sẽ không có mặt ở đây."
Nàng nói xong lại ngay lập tức cười mấy tiếng:
" Thôi bỏ đi, ta sau này sẽ tự mình đi tìm, ngộ ra hay không là do duyên số, thời gian này làm phiền ngươi rồi."
Vốn định quay đi, nhớ ra gì đó liền nói:
" Còn nữa, sau này gọi ta Tố Hy là được, mấy lễ nghi kia căn bản quá rắc rối."
" Tiểu thần hiểu rồi."
Tiểu hồ ly buổi sáng thức dậy nhìn thấy Tố Hy liền mang bộ mặt cau có.
" Nữ nhân đáng ghét, sao còn chưa đi? Da mặt cũng thật là dày quá."
Lão hồ ly nhìn tiểu tử này trên đầu chảy đầy vạch đen xì, rõ ràng là đã
chiều hư nó mà. Ăn nói không ngờ khó nghe như vậy, thật sự là muốn đem
nó ra đánh cho một trận. Đánh, đánh cho xưng mông, nhỡ mà không may làm
đại Thần này tức giận đem hết nợ cũ, nợ mới ra tính một thể, Hồ tộc diệt vong cũng không phải không có khả năng. Trong đầu tưởng tượng ra muôn
vàn kết quả khó coi lại không ngờ nàng chỉ nhìn tiểu hài tử cười ngây
ngốc, điểm đáng yêu lại tăng thêm vài phần, hơn nữa trước đây nàng ăn
ngủ đều quen với việc bị người nào đó mắng da mặt hết cách cứu chữa.
Nàng đưa tay ra véo nhẹ má bụ của tiểu Phong Đan, quàng tay vào cổ nó
kéo đi:
" Đi thôi, tỷ tỷ dắt đệ đi ăn kẹo."
Tiểu hồ ly bất đắc dĩ bị nàng lôi đi, trong lòng càng thêm khó chịu, bất quá chỉ là
một nữ tử có chút nhan sắc phụ thân lại dương mắt nhìn nó bị người ta dụ dỗ, môi lập tức bĩu dài thêm mấy phân. Phụ vương thật quá vô sỉ mà.
Tố Hy đang cùng tiểu Phong Đan đi dạo, không ngờ đứa nhỏ này suốt dọc
đường giận rỗi nửa lời không nói lúc này bỗng dưng hét toáng lên tựa như đang bị ai bắt nạt, đại Thần như nàng cũng chưa hề có chút kinh nghiệm
nào đối với hài tử cho nên lúc này không biết thế nàonào, dở khóc dở
cười nhìn nó:
" Tiểu Đan nhi, đệ bị làm sao vậy?"
Mà tiểu
tử này một chút cũng không để ý tới nàng, lại càng la to hơn tựa như
không chịu nổi nữa rồi. Sâu trong lòng Tố Hy lại cảm nhận có điều không
ổn, quả nhiên một trận sát khí đang hướng nàng lao đến, nàng cái gì cũng chưa kịp làm liền thấy một thanh bảo kiếm ở sượt qua, cắt đứt một đoạn
tóc của nàng, lại không ngờ nhỏ thần huyết.
" Ngươi là ai?"
Nam nhân mặc áo lam bào, toàn thân tỏa hàn khí, ánh mắt đặt toàn bộ lên người nàng.
Nàng từ đầu tới cuối một chút cũng không hiểu, vốn định kéo tiểu hồ ly sang
một bên, không ngờ hài tử này không những không sợ hãi còn ôm nam nhân
gọi một tiếng ca ca đầy uỷ khuất, hơn nữa ánh mắt nhìn nàng cũng tăng
thêm mấy phần thách thức. Nàng lúc bấy mới hiểu thế nào là nhi tử khó
dạy dỗ.
Đường đường là một vị thần, trước đây cũng chưa từng có
người nào dám đem kiế uy hiếp nàng, nam nhân này quả thực chọc giận nàng rồi. Thế nhưng nàng bây giờ coi như cũng có chút nhẫn nại, hướng y
giọng điệu cũng không tỏ vẻ gì cụ thể:
" Công tử, là hài nhi nhà Phong Cẩn? Có hiểu lầm, vẫn là nên từ từ nói chuyện."
Hài nhi? Trên đầu Phong Nhạn chảy mấy vạch đen xì. Nữ tử này gọi hắn là hài nhi? Đả kích quá mạnh mẽ, hắn nhất thời cũng không biết biểu cảm thế
nào cho phù hợp.
Tiểu Đan nhi thấy ca ca một bộ khó hiểu liền cảm thấy nam nhân trong nhà toàn bộ đều không có tương lai, bị nhan sắc của nữ nhân mê hoặc tới thần trí không ổn định, liền rẩu môi bỏ đi. Tới khi hai người để ý cũng đã đi được mấy dặm.
" Cô nương, vì sao bắt nạt tiểu đệ?"
Nam nhân lúc này mới nhớ tới việc kia, nhìn lại dáng vẻ thiếu nữ yếu ớt, một lời kia nói ra có chút khó khăn.
Tố Hy đối với hành động này cũng không để ý, hôm nay chơi mất vui rồi, vì thế quay ngược trở lại.
Phong Cẩn nhìn thấy thượng thần đại nhân trở về sớm có chút kì lạ, lại phát
hiện trên y phục có dấu vết của thần huyết, một đoạn khí lạnh chạy dọc
khắp cơ thể, không kịp suy nghĩ gì, lập tức quỳ xuống khấu đầu tạ tội,
trong lòng lại không ngừng kêu gào. Cẩu huyết! Tên ngu dốt nào gây ra
cái chuyện tày trời này? Bổn Vương nhất định sẽ đem hắn đánh cho, đánh
cho...hai mông sưng tấy! Cuối cùng lại không ngờ tên ngu ngốc đó là con
cái nhà mình...Những lời vừa rồi lập tức muốn rút lại đôi chút.
Mà Phong Nhạn sau khi chứng kiến sự tình, quả thật muốn tìm một cái lỗ
chui xuống, đệ đệ nhỏ kia của hắn quả thực là gây đại họa rồi.
Tịch Đang Duệ tỉnh dậy liền muốn ngự thần kiếm rời khỏi, hắn muốn đi cùng
nàng, lại không ngờ đi được mấy bước đã ngã xuống. Quả thực ảnh hưởng
quá nặng nề.
Tịch Du Nhiên trong lòng có chút thương xót, có điều sự việc tới mức này cũng đều là nhân quả, phàm là thần tiên cũng không
thể tránh khỏi. Trước đây Tố Hy ngày ngày bên cạnh, hắn vẫn là một tôn
thần lạnh nhạt, một chút rung động cũng không thể hiện, bây giờ nàng lại có thể vô tình nhìn kẻ nào đó vì nàng mà lao đao khốn khổ, vẫn một tay
dứt khoát vứt bỏ. Đây mới là vô cảm chân chính.
" Hy nhi...", hắn trong lúc bất tỉnh cũng không ngừng gọi tên nàng, trước mắt rõ ràng
hình ảnh tơ hồng giữa bọn họ từng chút một mất đi.
Tiểu hồ ly bị
phụ thân la liền giận rỗi, nhốt mình trong phòng, cả ngày cũng nhất định không ăn gì, mà Tố Hy nàng cũng lười biếng, ngủ tới nửa ngày mới thức
giấc, cuối cùng cũng không thấy ai. Bọn họ rốt cuộc chạy đi đâu hêt.