Tiểu Thiên ngiêng
người dựa vào thành nệm êm ái, một tay chống nhẹ lên đầu, tay còn lại
vẫn băng vải trắng ở cổ tay, thong thả đi một nước cờ. Sau đó nhân lúc
Thần Vũ đang suy nghĩ liền đưa mắt ngắm nhìn hắn.
Coi như
hắn có lương tâm, không những không bắt nàng cưỡi ngựa lại còn đem về
một chiếc xe ngựa tốt như vậy, vừa có nệm êm ái vừa thoang thoảng hương
sen, tinh thần Tiểu Thiên tốt lên không ít.
Hiếm có cơ hội
nhìn hắn kỹ càng. Chiếc mặt nạ bạc đã che đi nửa phần khuôn mặt khiếm
khuyết, nửa còn lại phá lệ đẹp như một bức tượng điêu khắc tỉ mỉ. Hoàn
hảo đến từng chi tiết. Mày kiếm đen dài muốn nhập tóc mai, vừa nam tính
vừa cuốn hút; mắt vì nhìn xuống mà lộ ra hàng lông mi dày, nếu cong thêm chút nữa thì đến nữ nhân cũng phải ghen tị; sống mũi cao thẳng, đẹp một cách chuẩn xác; Nhân trung đủ dài và hơi lõm sâu; Khuôn miệng hoàn hảo
với môi trên mỏng vừa phải, môi dưới lại căng mọng như anh đào, khe hở
giữa hai cánh môi cong lượn chạy đến hai khóe miệng nhếch cao thách
thức. Chậc chậc, có ngắm hắn cả ngày chắc Tiểu Thiên nàng cũng không
biết chán.
Trong một phút không nhịn nổi trước cái đẹp, có
một loại xúc động muốn ăn hắn, Tiểu Thiên bất giác đưa tay lên chạm vào
mặt Thần Vũ.
“Thật đẹp!”
Ngay lúc nàng vừa cảm thán
xong các ngón tay cũng liền run rẩy, vội vàng co lại, vì cớ gì trong đầu lại hiện lên hình ảnh lần đầu tiên nàng gặp Hàn ca ca. Cũng như vậy
chạm vào mặt hắn, khen hắn đẹp.
Tiểu Thiên hoang mang.
Thần Vũ cũng hoang mang.
Thời điểm Tiểu Thiên chạm vào hắn, mềm mại ấm áp, thốt lên câu nói đó, hắn đánh rớt quân cờ trên tay, đưa nhanh mắt nhìn nàng.
Xúc cảm trên mặt vẫn còn!
Vẹn nguyên! Chân thật!
Như mười năm trước nữ tử nhỏ nhắn đã từng.
Đáy mắt Thần Vũ như hai hố đen sâu thẳm, tựa hồ muốn hút tất cả vào trong
đó, làm cho nó trở nên rõ ràng nhất, để hắn thoát khỏi những ảo ảnh hàng ngày quấn lấy hắn.
Trước mặt hắn là Tiểu Thiên! Thần Vũ hít một ngụm không khí tự nhắc nhở chính mình. Hắn trở lại vẻ điềm tĩnh ban
đầu, hạ một nước cờ thu về quân xe của đối phương.
Tiểu Thiên thấy vậy liền cướp quân xe, mặt dày lên tiếng:
“Quân xe của ta có hai mạng, cải tử hồi sinh!”
Thần Vũ cười lạnh, đưa tay gõ đầu nàng :
“Là đệ gặp may hay tên kỳ thủ hôm trước hữu danh vô thực mà đệ lại thắng được hắn?”
Tiểu Thiên không thèm trả lời, giữ lại quân xe tiếp tục đi nước cờ mới.
Sau đó là mã, pháo lần lượt cải tử hồi sinh. Cuối cùng Tiểu Thiên bực quá
lấy quân sĩ của Thần Vũ ăn tướng của hắn. Còn ngang ngược nói rằng đó là gián điệp do nàng bồi dưỡng.
Thần Vũ nhận thua rồi nhàn nhạt cười, ánh mắt lóe lên tia sáng hướng Tiểu Thiên buông một câu:
“Còn đệ do ai bồi dưỡng?”
Tiểu Thiên ngẩn người, nàng mở miệng lại không nói nên lời. Hắn là ý gì?
Không phải nghi ngờ nàng theo hắn vì có mưu đồ chứ? Nàng có nên lôi bài
thề thốt của nàng ra diễn thuyết thêm lần nữa?
Cuối cùng Tiểu
Thiên không trả lời, nàng chỉ yên lặng nhìn Thần Vũ. Nếu hắn đã có lòng
ngờ vực thì nói thế nào cũng vẫn sẽ ngờ vực. Tùy hắn vậy!
Có lẽ cuộc
sống của hắn khác nàng, hắn có quá nhiều nghi kỵ. Còn nàng luôn lựa chọn tin tưởng vào những người nàng xem là bạn. Nhưng căn bản hắn có xem
nàng là bạn đâu. Là thuộc hạ, hắn đã từng nói thế…
Tiểu Thiên
chợt thấy khó chịu, cảm giác thế nào nàng không diễn tả cũng không lý
giải được. Có lẽ xe ngựa lắc khiến dạ dày có chút nôn nao.
Không gian nhỏ hẹp của xe ngựa tĩnh lặng rất lâu, tiếng bánh xe lạch cạch
vang lên đều đặn. Người ngồi bên trong cũng lắc lư theo quán tính, duy
chỉ có ánh mắt nhìn đối phương là không hề di động.
“Không cần nhìn ta chăm chú như vậy” – Hồi lâu sau người lên tiếng phá vỡ cục diện là Thần Vũ.
Tiểu Thiên nhoẻn miệng cười rộ lên hai lúm nhỏ bên khóe miệng, bá khí đáp lời:
“Ta thích!”
Thần Vũ cũng cười nhạt một tiếng rồi ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Xe ngựa dừng trước một gia trang khá rộng lớn. Bên ngoài nhộn nhịp ồn ào
nhưng bước qua cổng chính vào bên trong thì không gian như tách biệt
hẳn.
Tiểu Thiên tuy đã nhìn quen cảnh vật cổ đại, nhưng mỗi lần ngắm
một công trình kiến trúc cổ nào đó nàng đều không kiềm lòng được.
Gia trang này cũng không ngoại lệ. Tầm nhìn của nàng nhìn thế nào cũng
không ước lượng nổi nó rộng bao nhiêu. Chỉ biết cảnh vật thu được từ
cổng lớn đến sảnh ngoài, đến những đình viện, lầu các nhấp nhô, từ những hành lang gấp khúc uốn lượn đến những hòn non bộ, suối giả, hồ nước,…
tất cả đều toát ra hơi thở đặc trưng của cổ đại, từng chi tiết đều giống như tranh. Tiểu Thiên ngắm nhìn bao nhiêu cũng cảm thấy không đủ.
Bất ngờ hơn gia trang này lại thuộc sở hữu của Thần Vũ, nàng nói hắn giàu
quả nhiên là giàu thật. Trong lòng cứ mãi tấm tắc, mắt nhìn người của
nàng ngoài từ chuẩn ra chính là rất chuẩn. Vừa nhìn liền trúng ngay đại
gia. Nếu Tiểu Thiên có thể biết được toàn bộ những gì Thần Vũ đang sỡ
hữu, không biết nàng sẽ dùng từ gì để đề cao tầm nhìn của nàng nữa.
Tiểu Thiên được dẫn đến một phòng riêng, căn phòng trang hoàng so với phòng
hạng nhất của Kỳ Lâu chỉ có hơn chứ không có kém. Thật làm lòng người
thỏa mãn. Chính vì thỏa mãn nên việc đầu tiên của nàng là ngủ. Xem ra
khả năng nhạy cảm, lạ nhà của nàng càng ngày càng xuống thấp. Chỉ cần
nơi nào đẹp, có giường nệm êm ái nàng đều ngủ rất ngon lành.
Sáng hôm sau Tiểu Thiên lại là một bộ dáng ủ dột ngồi trong đình viện. Thần
Vũ vừa uy hiếp nàng, bảo nàng mau chóng uống thuốc để lành vết thương,
sau đó làm tròn bổn phận ở nhờ của nàng. Tiểu Thiên đau lòng lấy ngọc
bội tùy thân của gia gia nàng ra ngắm nghía. Trước lúc bế quan, gia gia
trao lại cho nàng, bảo rằng mỗi khi nhớ đến ông thì lấy nó ra, thấy vật
như thấy người.
Tiểu Thiên thở dài, cháu gái bảo bối mà gia
gia cưng chiều hết mực bây giờ lại phải hầu hạ người khác để được tá
túc. Gia gia biết được khẳng định sẽ cho cái người ức hiếp nàng một trận nhớ đời. Nếu không phải nàng suy tính thiệt hơn, đợi đến lúc nguy cấp
nhất mới lấy ra Huyết thạch thì nàng cũng không phải chịu ủy khuất thế
này.
Tiểu Thiên vừa vuốt ve miếng ngọc bội vừa thương nhớ
gia gia lại ngẫm nghĩ phiền lòng cho tình cảnh phụ thuộc người khác của
nàng. Đợi đến kinh thành, nàng nhất định bán Huyết Thạch cho Thần Vũ với giá vạn lượng hoàng kim, lúc đó sẽ dùng làm vốn tự tay gây dựng cơ đồ.
“Miếng ngọc bội này sao lại trên tay ngươi?”
Một âm thanh khàn nhưng có lực bay thẳng vào tai Tiểu Thiên, cơ hồ suýt thì khiến nàng rách luôn màng nhĩ, cùng lúc đó miếng ngọc bội trong tay
nàng cũng bị giựt phắt đi.
“Ông già, trả ngọc bội lại cho ta!”
Tiểu Thiên tức giận hét lên.
Nhưng vẻ ngoài hung tợn của lão già trước mặt lại khiến nàng chột dạ.
Hai hàng lông mày dài xếch ngược, râu tóc muối tiêu lùm xùm. Dáng người to
cao như hộ pháp lại mặc y phục đen thùng thình. Nhìn qua hệt như một con quạ chúa.
Cái cổ của nàng từ khi rời khỏi Thiên Xuyên Cốc đã bị uy hiếp hai lần, nàng không muốn lặp lại lần thứ ba.
Tiểu Thiên vô thức đưa tay sờ cổ thận trọng đề phòng, giọng nói sau khi suy nghĩ thấu đáo liền trở nên mềm mỏng:
“Lão bá, miếng ngọc của ta…”
“Nói! Tại sao ngươi có nó?” – Hai mắt già nua trợn trừng dí sát vào mặt Tiểu
Thiên. Lão quạ đen nói với lực mạnh đến nỗi hàm râu dài của lão quất
phần phật vào mặt nàng. Rồi Tiểu Thiên bị túm cổ nhấc bổng lên cao, đôi
chân chới với không chạm đất.
Nàng quẫy đạp yếu ớt. Tiểu
Thiên nàng xuất cốc đúng là không coi ngày, hoặc người thời này chính là có sở thích túm cổ người khác để thị uy.
Lực tay của lão quạ đen còn mạnh hơn lực tay của Hàn ca ca, Tiểu Thiên cảm giác cổ họng sắp đứt ra làm đôi, đau đến choáng váng mờ mắt.