Tiểu Thiên đứng trước hắc mã còn cẩn thận cách nó một khoảng, trong lòng có
chút hồi hộp. Nếu con ngựa này có linh tính thì nhất định phải lấy lòng
nó. Nàng đầu tiên mỉm cười thân thiện, nghĩ nghĩ lại giơ tay chữ V, mắt
đá lông nheo, miệng chúm chím hôn gió hắc mã. Phải cho hắc mã thấy nàng
vô cùng hòa ái, như vậy nó mới thương tình không thèm nghe lời xúi bậy
của chủ nhân nó, để cho nàng thuận lợi leo lên.
Hắc mã quả
nhiên sau động tác vừa rồi của Tiểu Thiên liền có thái độ khác. Con mắt
đen to của nó chớp vài lần, bốn chân lộp cộp trên nền đất. Nó di chuyển
đến gần nàng, dùng mũi cọ nhẹ vào vai nàng. Tiểu Thiên thấy kết quả khả
quan thì cười rộ lên, xem ra nhan sắc này của nàng đến ngựa cũng yêu, a
hi hi. Nàng bạo dạn đưa tay vuốt ve hắc mã. Nó lại cư nhiên hưởng thụ,
một chút phản ứng tiêu cực cũng không có, đuôi phe phẩy thích thú.
Tiểu Thiên được đà lấn tới, ghé vào tai hắc mã thỏ thẻ: “Hắc mã đại ca, có thể khuỵu xuống thấp một chút cho ta cưỡi lên không?”
Bờm ngựa rung rung, đầu hất lên, bốn chân đung đưa, mình ngựa từ từ hạ
xuống, đến nỗi muốn nằm bẹp sát đất chỉ để tạo điều kiện hết sức cho
thân hình bé nhỏ cưỡi lên.
Tiểu Thiên không kiềm được vui
sướng lại không thể cười ra tiếng vì sẽ đánh động đến hai nam nhân kia.
Nàng cứ ngoạc miệng hả hê, múa vài động tác ăn mừng chiến thắng rồi hí
hửng trèo lên lưng ngựa. Đợi Tiểu Thiên ngồi vững chắc, hắc mã mới chậm
rãi đứng dậy.
“Ha ha ha…”
Thần Vũ và Đỗ Kỳ nghe
tiếng cười như muốn rung chuyển trời đất thì vội vàng quay phắt người
lại. Nhìn cảnh tượng Tiểu Thiên đang chễm chệ trên lưng ngựa mà hoa mắt
chóng mặt, bước chân cũng lảo đảo. Nếu là bất kỳ con ngựa nào khác, bọn
họ cũng sẽ không kinh ngạc như vậy. Đỗ Kỳ đương nhiên không cần bàn tới, hắn trước nay chưa bao giờ dám chạm vào hắc mã. Còn Thần Vũ cũng phải
mất bảy ngày bảy đêm nó mới chịu khuất phục.
Vậy còn Tiểu Thiên? Chỉ hơn một khắc?
Thần Vũ ánh mắt tỏa ra tà khí, hàn đầm sâu không thấy đáy nhìn thẳng vào hắc mã. Là nó lần đầu tiên nghe lời hắn một cách thái quá hay Tiểu Thiên
thật sự không đơn giản?
“Còn không đi?” – Giọng nói của Tiểu Thiên vang lên phá vỡ bầu không khí đang ngưng trọng của hai tên nam nhân.
Thần Vũ phi thân ngồi phía sau Tiểu Thiên. Đang định xuất phát thì nàng lại lên tiếng:
“Khoan đã! Ta không cưỡi chung với huynh, ta ngồi với Đỗ Kỳ!” - Nàng vẫn còn
ghim cái cục tức từ sáng giờ, còn lâu mới ngồi chung với hắn.
“Giúp ta xuống ngựa!” – Tiểu Thiên quay người nhìn Thần Vũ yêu cầu.
Hắc mã hí vang một tiếng dài, không chịu nghe lời Thần Vũ. Nó cắn vào vạt
áo của Tiểu Thiên kéo nàng lại. Tiểu Thiên nhăn nhở cười rồi vuốt ve nó
bảo: “Ta không thích ngồi chung với huynh ấy”.
Nhưng hắc mã
vẫn nhất quyết không nhả ra, phải đợi đến khi Thần Vũ gầm lên một tiếng
“Buông”, nó mới tiếc nuối quay đầu. Lại hí vang thêm một tràng dài nữa.
Hắc mã sầu não không nguôi. Tên tiểu tử ngu ngốc, người ngươi cần tìm
đang ở ngay trước mặt, ngươi lại không nhận ra. Bổn mã ta thì nhớ mãi
tiểu nữ tử đáng yêu ấy đã từng dùng động tác lạ lùng kia để làm quen với ta, vừa nhìn lại lần nữa ta đã nhận ra ngay, nhận ra ngay rồi. Ngươi
còn ở đó làm ra bộ mặt bắc cực?
Cuối cùng ba người cũng lên
ngựa rời khỏi Đông Ninh Thành. Dường như cũng không có việc gì gấp gáp,
bọn họ cho ngựa đi rất thong thả.
Tiểu Thiên ở trên lưng
ngựa của Đỗ Kỳ lầm rầm mắng Thần Vũ: “Dám nói ta vô dụng, đáng ghét,
huynh biết cưỡi thì hay lắm sao, ta đá huynh rớt xuống ngựa, đá đá đá….”
Đương nhiên Tiểu Thiên không dại gì chửi lớn tiếng, nàng giảm tối đa âm lượng chỉ đủ để nàng nghe. Có điều không như nàng nghĩ, nam nhân đang cưỡi
hắc mã phía trước, mặt càng lúc càng đen hơn đít nồi, chỉ hận muốn quay
lại quăng tên nhóc phía sau xuống ngựa, dạy dỗ cho tử tế. Còn Đỗ Kỳ nhìn đến tiểu tử ngồi trước mình mà âm thầm lau mồ hôi. Tiểu Thiên ơi Tiểu
Thiên, đệ không muốn sống nữa sao?
Người ngựa đi khoảng vài
canh giờ thì đến được một thành nhỏ gọi là Tầm Vu Thành. Lòng vòng xem
khung cảnh trong thành ước chừng một khắc, cuối cùng Thần Vũ quyết định
dừng chân ở một khách điếm có cái tên rất lạ: Kỳ Lâu.
Kỳ Lâu
được xây theo hình vòng cung, chính giữa là sảnh lớn, hai bên có cầu
thang dẫn lên các tầng phía trên, tổng cộng có ba tầng, mỗi tầng có hai
mươi phòng. Mỗi phòng trên tầng đều có cửa sổ bao quát phía dưới sảnh.
Bước vào bên trong sảnh chính, liền cảm giác như một trường thi đấu cờ.
Những chiếc bàn nhỏ đặt thành hàng dài, nhìn quanh đều thấy mọi người
đang chăm chú đến ván cờ trước mặt. Không gian nghiêm túc tập trung,
chốc chốc lại vang lên vài tiếng vui mừng hoặc than thở.
Tiểu Thiên cùng Đỗ Kỳ ngó đông ngó tây. Nàng liếc qua phía Thần Vũ để chắc
chắn hắn không vào nhầm nơi. Bọn nàng cần ăn cần ngủ cần nghỉ ngơi, đâu
cần chơi cờ.
Không để ba người các nàng đợi lâu, một tên tiểu nhị liền chạy ra:
“Các vị khách quan, muốn thuê phòng sao?”
Đỗ Kỳ mang tâm trạng hoang mang gật đầu đáp trả.
“Vậy mời các vị ngồi vào bàn, tiểu lâu của chúng tôi có quy định, các vị
phải đánh thắng cờ mới được trọ.” – Tiểu nhị lời nói trôi chảy mạch lạc
thốt ra, cùng lúc đem hai kẻ nãy giờ vẫn lộn xộn nhấp nhỏm về tình trạng bất động tạm thời.
“Hả?” – Cả Tiểu Thiên và Đỗ Kỳ đều thu hồi những động tác thừa thãi, đồng thanh kêu lên.
“Trong thành này không phải chỉ có một khách điếm chứ?”
“Vẫn còn nhiều khách điếm, chỉ e các vị sẽ không thoải mái…” – Tiểu nhị
trước sau một thái độ, chậm rãi đáp, hẳn đã quá quen với những phản ứng
và lời nói như vừa rồi.
Tiểu Thiên chớp mắt không thốt thêm
được lời nào. Nàng nhìn qua Thần Vũ, hình như hắn không có ý định rời
đi. Những khách điếm kia có lẽ rất tệ, nếu không việc gì nhiều người
phải đâm đầu vào đây, tốn hết mớ nơron thần kinh để thuê phòng.
Chủ khách điếm này xem chừng rất bá đạo. Ở cái thời ai ai cũng xách dao
xách kiếm lại dám đưa ra quy định như vậy. Khẳng định có không ít kẻ chỉ quen dùng tay dùng chân, nếu phải kiên nhẫn ngồi đấu trí đấu cờ còn
không làm loạn tan tành cái nơi này ra sao? Kinh doanh vẫn tốt thế kia
thì bản lĩnh chắc cũng không nhỏ.
“Luật chơi thế nào?”– Thần Vũ lúc này mới lên tiếng.
“Các vị từng người đều phải chơi, có hai cách, một là đánh thắng ba người
bất kỳ trong sảnh này, hai là đánh thắng một kỳ thủ do lâu chúng tôi cử
ra. Thắng trong một khắc đầu tiên các vị sẽ được ở phòng hạng nhất không mất tiền, thắng trong khắc thứ hai các vị sẽ ở phòng hạng hai cũng
không mất tiền. Sau khoảng thời gian này, nếu thắng chỉ được ở phòng
hạng thường và phải thanh toán tiền với giá tiền của phòng hạng nhất.”
Tên tiểu nhị lúc này ngẩng cao đầu, ngạo mạn nói to luật chơi, trong ánh
mắt thể hiện rõ ý “để ta xem các ngươi đến khi nào mới thuê được phòng”, nhìn rất không vừa mắt.
Tiểu Thiên nghe xong luật, gật gù tán thưởng:
“Rất biết cách làm ăn, không phải đểu bình thường đâu nha.” – Thử hỏi có mấy người trong hai khắc đầu tiên có thế thắng được ba người, hoặc là một
kỳ thủ đã được tuyển chọn trước, chứ đừng nói tới một khắc. Làm ăn với
giá hời như vậy không muốn giàu cũng không được.
Trước lời nói châm chọc của Tiểu Thiên, tiểu nhị tỏ ra khó chịu, hắn liếc nàng một cái rồi nghênh mặt hỏi:
“Các vị có chơi hay không?”
Đỗ Kỳ đứng một bên xanh mặt nhìn Thần Vũ cầu cứu: “Chủ nhân! Thuộc hạ ….”
“Gọi kỳ thủ của các ngươi ra đây, ta đấu với hắn” – Thần Vũ hoàn toàn phớt
lờ Đỗ Kỳ, hắn không nhanh không chậm tiến đến một chiếc bàn còn trống.
Ánh mắt trong một thoáng liếc nhìn lên trên – nơi có người cũng đang dõi theo bọn hắn, mắt lóe tia sắc bén như báo đêm rồi lại trầm ổn tĩnh
lặng. Điệu bộ đi đứng nhấc tay nhấc chân của hắn đều có thần thái vương
giả, khiến người khác không thể không cung kính, e sợ.
Đỗ Kỳ
đưa ánh mắt tuyệt vọng nhìn theo Thần Vũ, rồi hắn quay sang phía Tiểu
Thiên lại cảm thấy an ủi phần nào, ít nhất hắn vẫn có đồng minh chịu
trận cùng:
“Tiểu Thiên, may còn có đệ”.
Nhưng Tiểu Thiên chưa nghe lọt tai câu của Đỗ Kỳ cũng đã phe phẩy quạt giấy trong tay hô to:
“Ta muốn ở phòng hạng nhất, miễn phí, đấu với kỳ thủ của các ngươi vậy. May mắn thì đánh nhanh thắng nhanh, a hi hi”.
Thần Vũ nhìn nàng đầy vẻ thưởng thức, Đỗ Kỳ nhìn nàng một cách ngơ ngác. Cả
sảnh ai nấy đều ngưng lại cuộc đấu, trợn mắt nhìn về kẻ vừa ba hoa khoác lác, khi thấy chỉ là một tên nhóc vắt mũi chưa sạch liền lắc đầu cười
nhạo rồi tiếp tục ván cờ đang dang dở.