Cô bốn, chính là muội muội của Hạ lão gia năm đó tuy đã định thân rồi nhưng không có đồ cưới. Bà được gả cho một người họ Ngô làm quan bình
thường ở kinh thành, tuy lấy chồng chậm hai năm, nhưng Hạ lão gia lại
chuẩn bị cho bà rất nhiều của hồi môn nên nhà chồng quả thật vô cùng hài lòng, hơn nữa, mẹ chồng mới qua đời, liền chính thức quản lý gia đình.
Đã nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ bà vẫn không quên ơn của Hạ lão
gia, bởi vậy đối với tỷ muội Hạ Thụy Hi đương nhiên vô cùng yêu thương.
Vừa nghe nói cháu gái tới đây, vội vàng sắp xếp, mang theo túi lớn túi
nhỏ quà cáp vội vã đi tới.
Bà cô này hình dáng cũng tương tự Hạ lão gia, bởi vậy không có nét nữ tính dịu dàng, bộ dạng không xinh đẹp, dáng người không thon thả, giỏi
giang nhưng nóng nảy, tính cách thẳng thắn, chuyện gì nhìn không vừa
mắt, sẽ nói thẳng luôn, luôn mắng vợ chồng Hạ đại bá không nên thân,
mắng tính tình Hạ Thụy Bội được nuông chiều nên cổ quái quá mức, mắng Hạ Thụy Hi lỗ mãng không ngoan hiền, nhưng cái này không ảnh hưởng đến
tình yêu thương các cháu được xuất phát từ nội tâm của bà.
Khi Hạ Thụy Bội còn nhỏ từng gặp qua bà cô này vài lần, nàng không
thích bà cô này lắm. Mỗi lần bà cô này thấy nàng, tuy rằng tặng cho nàng vô số quà cáp, nhưng sau đó một khắc liền trở mặt mắng nàng, không để
lại cho nàng chút thể diện nào. Hạ Thụy Hi không biết tình cảm của tiền
thân với bà cô này thế nào, nhưng nàng cũng chẳng để ý, chỉ cần đóng vai người tốt như bình thường là được.
Tỷ muội hai người quy củ hành lễ vấn an với cô bốn, Hạ Thụy Hi cười
hai tay dâng trà: “Cháu gái đang nghĩ sáng sớm ngày mai sẽ đi tới nhà
bái kiến cô, ai ngờ cô lại đến thăm chúng cháu trước, vậy là cháu gái
không đúng rồi.”
Cô bốn uống một ngụm trà lớn nói: “Con của ta, là cô rất nhớ các
ngươi, cho nên mới vội vàng chạy tới đây như vậy.” Vừa cười nói: “Vài
năm không gặp, cũng đã lớn lên thành đại cô nương, hiểu biết không ít.
Ha ha, càng ngày càng xinh đẹp.” Hai cháu gái thay đổi nhiều nhất chính
là Hạ Thụy Hi, bóng dáng lỗ mãng trước đây không còn thấy nữa, vậy cũng
là trong họa gặp phúc đi.
Hạ Thụy Hi thẹn thùng cúi đầu: “Cô quá khen.”
Cô bốn thấy Hạ Thụy Bội ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, trên mặt tuy rằng đang cười, nhưng lại giống như đầu gỗ, trong lòng mặc dù biết nàng đang giả bộ nhã nhặn lịch sự cho mình xem, lại cảm thấy không tệ, cười nói:
“Bội Bội những năm qua, cũng hiểu biết hơn rất nhiều.”
Hạ Thụy Bội cũng khiêm tốn vài câu. Cô bốn sai nha hoàn bưng mấy hộp
sơn son thiếp vàng lên: “Lại đâu xem, đâu là quần áo gần đây thịnh hành
nhất ở trong kinh thành. Cô không có gì cho các ngươi, nên chuẩn bị cho
hai ngươi những thứ này, nhìn có thích hay không, có hợp không? Nếu
không thích ta sai người đem sửa.”
Hạ Thụy Bội và Hạ Thụy Hi vừa nhìn, con mắt liền sáng lên. Vải may
quần áo trân quý, công phu thêu thùa tinh mỹ không cần phải bàn, màu sắc mịn màng lịch sự tao nhã, kiểu dáng khi còn ở Tây Kinh các nàng chưa
từng thấy qua. Từ xưa đến nay nữ tử vẫn thích chưng diện, huống chi là
hai thiếu nữ tuổi dậy thì các nàng? Hạ Thụy Hi thay mặt hai tỷ muội cảm
ơn cô, ba người cùng nói chuyện phiếm một hồi. Cô bốn cũng ở lại dùng
cơm chiều, đợi gặp nhị ca của mình.
Sau khi ăn cơm chiều xong một lúc lâu mới thấy Hạ lão gia mang theo
bộ mặt mệt mỏi trở về. Lúc này Hạ Thụy Bội đã sắp không chịu nổi đến
nơi, Hạ Thụy Hi cũng cười đến mức mặt sắp cứng ngắc, chỉ cảm thấy bà cô
này cũng có nhiều điều tốt.
Hạ Thụy Bội thấy Hạ lão gia trở về, như được đại xá, nhanh chóng tìm
cớ chuồn, Hạ Thụy Hi không dám đi theo. Nàng là con lớn, cho dù vẫn mệt, mệt lắm lắm, dù không chịu được nữa, cũng nhất định phải ở lại đón tiếp cô, chăm sóc phụ thân.
Hạ Thụy Hi dâng trà cho lão gia, tự đi sắp xếp nước ấm và cơm chiều.
Đợi khi nàng trở về, đúng lúc nghe thấy cô bốn đang nói: “Bây giờ hai tỷ muội chúng nó đã trưởng thành, khác biệt càng lúc càng lớn. Hôm nay
muội thấy, Hi Hi bình tĩnh kiên cường, khác xa lúc còn nhỏ, kế thừa rất
nhiều ưu điểm của người nhà chúng ta. Còn Bội Bội thì vẫn còn điêu ngoa
mềm yếu, tính tình càng ngày càng giống đại ca đó, lúc nào cũng chỉ muốn lợi về mình. Sau này nhị ca vẫn nên nghiêm khắc với Bội Bội hơn mới
được.”
Hạ lão gia nghe thấy nói con gái mình không tốt, tuy là em gái ruột,
vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, bênh vực nói: “Chúng ta đói với
Bội Bội đã đặc biệt nghiêm khắc, bây giờ nó còn nhỏ, hai năm nữa sẽ khá
hơn một chút thôi.”
Cô bốn cười lớn, không tranh luận với ông, nói: “Chuyện dâng hương là vì Hi Hi phải không? Hôm nay muội chờ ở đây chính vì muốn nói một tiếng với nhị ca. Có chuyện là thế này, nhị ca cũng đừng nên gấp quá, muội đã nghĩ rất nhiều, lão tam nhà muội tính khí rất ôn hòa, đối xử với mọi
người cũng rất chân thành, Hi Hi so với hắn cũng chỉ lớn hơn nửa năm,
không bằng để cho tỷ đệ hai người…”
Bà cô này nói thẳng quá, Hạ Thụy Hi vội khẽ ho một tiếng. Nghe thấy
bên trong không có động tĩnh gì mới đi vào nói: “Phụ thân, cơm canh đã
chuẩn bị xong. Hiện tại ngài có muốn dùng không?”
Cô bốn nói chuyện phiếm thêm vài câu, mới cáo từ rời đi. Hạ Thụy Hi
tiễn nàng ra tới kiệu mời trở về. Đợi Hạ lão gia dùng cơm tối xong, Hạ
Thụy Hi sai người chuẩn bị nước ấm, đích thân rửa chân cho Hạ lão gia.
Kiếp trước mỗi khi nàng mệt mỏi, thích nhất là được ngâm chân trong nước âm, sau khi ngâm xong, có thể giảm bớt vô số mệt mỏi.
Hạ lão gia cảm thấy không quen khi con gái tự mình làm chuyện như
vậy, rốt cuộc không lay chuyển được ý tốt của Hạ Thụy Hi. Hạ Thụy Hi cởi tất cho Hạ lão gia, thấy chân ông đã sưng không chịu nổi, nghĩ đến cũng vì nàng, không khỏi cảm động vạn phần. Hạ lão gia hơi béo, ban ngày đã
cưỡi ngựa nửa ngày, vừa đến kinh thành vẫn ngựa không dừng vó đi tìm
người, xin người giúp đỡ, cả ngày, không chút nghỉ ngơi, chân kia không
muốn sưng cũng không được.
Hạ Thụy Hi yên lặng không nói gì, ngồi xổm trên mặt đất nghiêm túc
rửa chân cho Hạ lão gia, mỗi một kẽ ngón chân, mỗi một đốt ngón chân,
đều kỳ cọ rất cẩn thận, mát xa sạch sẽ mạnh yếu vừa phải.
Hạ lão gia vô cùng thoải mái, trong lòng ấm áp, chỉ cảm thấy vì con gái dịu dàng hiểu biết như vậy làm gì cũng đáng.
“Hi Hi, vừa rồi con đã nghe thấy lời cô nói có phải không?”
“Dạ.” Hạ Thụy Hi lên tiếng, buồn bực vô cùng, cô ở lại đây đợi Hạ lão gia mấy canh giờ e rằng vì câu nói kia mà thôi. Chẳng lẽ nàng thật sự
thê thảm đến vậy, không gả được cho người ngoài, lại phải để người thân
thu nhận giúp đỡ như một tên ăn xin ngoài đường vậy?
Hạ lão gia cẩn thận quan sát sắc mặt của Hạ Thụy Hi, khẽ nói: “Hôm nay ta đi tìm người nhưng cũng chẳng tìm được.”
“Con biết.” Khi ông bắt đầu đi vào, Hạ Thụy Hi nhìn sắc mặt của ông
đã biết ông không thu được kết quả gì. Nàng chờ ông nói một câu, có phải nếu không thể thắp được nén hương đầu tiên kia thì sẽ đem nàng gả cho
biểu đệ nhỏ hơn nàng nửa tuổi, chưa bao giờ gặp mặt ở nhà cô không? Để
cho người ta thu nhận tên ăn xin không ai muốn này? Hạ Thụy Hi không tự
giác mím chặt môi, nàng cũng chẳng cần!
Không hai hiểu con gái bằng cha, Hạ lão gia vừa nhìn vẻ mặt của Hạ
Thụy Hi, đã hiểu ý của nàng, không khỏi thở dài thất vọng: “Ta cũng rất
tiếc khi phải gả con đi xa như vậy.”
Hạ Thụy Hi khẽ nói: “Con bằng lòng gả cho người không có tiền, cũng
không muốn bị đối xử như ăn xin, không muốn cách quá xa cha và nương.”
Rời nhà xa như vậy, nếu nàng giận dỗi với người ta, cũng chẳng có chỗ
nào mà đi.
“Cái gì? Đối đãi như ăn xin?” Hạ lão gia ngạc nhiên, lập tức hiểu ra
lòng tự trọng của Hạ Thụy Hi bị tổn thương, không khỏi cười khổ: “Cô của con có ý tốt, nàng thương con, tất nhiên sẽ không muốn con khổ. Tính
cách của nàng chính là như vậy, nói chuyện thẳng thắn không lươn lẹo.”
Hạ Thụy Hi hừ nhẹ một tiếng, tự cầm khăn vải lau khô chân cho Hạ lão
gia, thay vớ giày sạch cho ông: “Nếu thật sự không nhờ ai được, ngày
mồng tám tháng tư, cứ để cho con gái nữ giả nam trang sớm đến trước cửa
núi chờ đợi? Ngài phái thêm mấy người khỏe mạnh biết võ nghệ đi theo,
nếu không có nhóm người nào quá độc ác thì chỉ cần tranh giành sẽ cướp
được!”
Hạ lão gia buồn bực mãi mới thốt ra một câu: “Còn mấy ngày nữa, đến lúc đó nói sau.”
Hạ Thụy Hi hoảng hốt, đến lúc đó nói sau? Được hay không cũng quyết
định ở lúc này, làm sao lại đến lúc đó nói sau được? Đang muốn nói thêm
vài lời, Hạ lão gia phất phất tay: “Cả ngày con đã mệt mỏi rồi, nghỉ
ngơi sớm đi, ta muốn ngồi một lát.”
Hạ Thụy Hi đành phải đứng dậy cáo lui: “Phụ thân bảo trọng thân thể, đi nghỉ ngơi sớm, con gái cáo lui.”
Khi nàng đi đến cửa, Hạ lão gia dường như mới nhớ ra nói với theo một câu: “Ngày mai sau khi ăn xong cơm chiều hai tỷ muội các con liền chuẩn bị đặc sản và lễ vật từ Tây Kinh, bảo Hạ Kim đưa các con đến nhà của
cô.”
Hạ Thụy Hi sản sinh ra cảm xúc mâu thuẫn mãnh liệt: “Con không đi!”
Nàng không muốn giống người được thương hại, biến mình thành con khỉ để
người ta xem diễn trò.
Hạ lão gia không nhịn được: “Hoang đường! Đây là lễ nghi tối thiểu,
chẳng lẽ con lại không đi vấn an cô dượng? Huống chi hôm nay cô đã đến
thăm con trước!”
Cổ họng Hạ Thụy Hi đau buốt, không để ý xem nàng có mất hình tượng
hay không, có quy củ hay không, ngang bướng dậm chân: “Con nhất quyết
không đi! Con không muốn người ta nghĩ rằng con sa cơ thất thế! Cũng
không muốn bị người ta đối xử như ăn mày!”
Sau khi đến nơi này làng luôn cẩn thận sinh hoạt, không dám lộ ra bản tính đích thực của mình, áp lực đã lâu lắm rồi. Hiện giờ hiếm khi được
ngang bướng, không ngờ không nhịn được nữa, nước mắt như suối. Hạ lão
gia mắng thế nào, nha hoàn khuyên ra sao cũng không dịu xuống được.
Hạ lão gia thấy nàng mới nói vậy đã khóc, đau đớn như thế, muốn mắng
cũng không mắng được. Không khỏi lén thở dài một hơi, con gái cho dù dịu dàng hiểu biết thế nào, rốt cuộc cũng vẫn chỉ là một đứa bé gái mười
lăm mười sáu tuổi, hơn nữa lạp đề cập đến chung thân đại sự của nàng, có thể chịu đựng đến nước này đã không dễ dàng, làm sao có thể tiếp tục ép buộc được? Liền dịu giọng: “Chỗ cô của con, cho dù thế nào con cũng
phải đi, có điều, phụ thân đồng ý sẽ không để con bị thiệt thòi là
được.”
Hạ Thụy Hi vừa nghe, thấy có hi vọng, vội nâng hai mắt long lanh đẫm
lệ lên, thút thít nói: “Tương lai phụ thân sẽ không giống Phát Khiếu Hoa vội vàng đưa con gái đi lấy chồng chứ?”
“Nói gì vậy? Giống Phát Khiếu Hoa vội vàng đưa con gái đi lấy chồng?” Hạ lão gia lắc đầu thở dài: “Nếu ta từng nghĩ giống như Phát Khiếu Hoa
vội vàng đưa con gái đi lấy chồng, còn ở đây rối loạn thế này sao?”
Hạ Thụy Hi nín khóc mỉm cười: “Con gái biết mà, phụ thân thương con
gái nhất.” Nàng tính toán được voi đòi tiên: “Nếu con gái không tìm được một nhà môn đăng hậu đối, tương lai gả cho một người không tệ, nhưng
gia thế không được tốt lắm, cha và nương cũng sẽ không ghét bỏ con gái
chứ?” Nàng rất tham lam, vừa muốn tìm được một người thỏa mãn yêu cầu
của mình, lại không muốn bởi vậy mất đi sự yêu thương của vợ chồng Hạ
lão gia.
“Cha và nương tại sao lại ghét bỏ con? Ngốc quá rồi? Nhanh đi ngủ! Mai phải dậy sớm.”
“Dạ!” lúc này Hạ Thụy Hi mới hài lòng bỏ đi.
Hạ lão gia ngồi dưới ánh đèn, lên tiếng gọi: “Hạ Ngọc, ngươi vào đi, ngày mai chúng ta phải đến phủ Duệ Vương.”
Hạ Ngọc sắc mặt nghiêm trọng: “Lão gia đã nghĩ kỹ chưa? Nô tài đã
nghĩ kĩ chuyện này, ngày vẫn nên cân nhắc thật kỹ. Chung thân đại sự của tiểu thư đương nhiên quan trọng, nhưng an nguy của một nhà già trẻ còn
quan trọng hơn. Không cẩn thận một cái, liền bị cuốn vào trong trận phân tranh này, uổng công mấy năm nay lão gia cẩn thận không gây chú ý, vậy
phải làm thế nào cho phải?”
Hạ lão gia giận dữ nói: “Đương nhiên ta biết chuyện này không thể qua loa được? Nhiều năm như vậy ta vắt óc cố gắng tránh né những nhà quyền
quý này, chính là không muốn bị kéo vào những chuyện tranh giành của họ. Nhưng chuyện ngày hôm nay, ta liền cảm thấy việc này ta không đi không
được, người ta đã đưa cây thang ra chờ chúng ta đi tới? Nếu ta đi rồi,
tất cả đều vui vẻ, nếu không đi, đợi đến khi người ta lấy đao dí vào cổ
lúc đó tất cả đã muộn rồi.”
Hạ Ngọc im lặng một lúc lâu gượng cười nói: “Lão gia không nên quá lo lắng, cát nhân sẽ có thiên tướng, cùng lắm chỉ là trúng gió bình thường thôi, với khả năng của ngài, tất nhiên ra tay là bệnh sẽ tiêu trừ.”
“Cũng bởi vì chỉ trúng gió bình thường, bọn họ lại cố gắng nghĩ cách
tới tìm ta, cho nên mới khiến ta lo lắng a.” Hạ lão gia tự cười giễu:
“Hiện giờ chuyện này hỏng hết thứ này đến thứ khác, khiến cho lão gia ta không thể không tin thật sự vận khí đang suy.”
Hạ Ngọc nói: “Nếu thật sự như thế, vậy cố gắng hết sức để Nhị tiểu
thư đốt nén hương này không phải là xong sao? Khi đó chuyển vận cũng
không phải việc khó.”
“Ta cũng muốn như thế, hai bên trái phải đều không tránh khỏi, đương nhiên muốn thử một lần.”
Ngày thứ hai Hạ lão gia đã dẫn theo Hạ Ngọc ra ngoài từ sớm, chỉ để lại Hạ Kim dẫn hai cô con gái đi đến nhà cô bốn.
Hạ Thụy Bội lo lắng nói: “Nhị tỷ, hôm qua muội quên hỏi phụ thân đã tìm được người chưa? Tỷ có hỏi không?”
Hạ Thụy Hi lắc đầu: “Cha nói đi muộn nên người ta không có nhà cho
nên sáng nay mới đi sớm như vậy. Đợi lát nữa chúng ta đến nhà cô, muội
cần phải chuẩn bị tinh thần ứng đối, có chỗ nào ta không làm được, muội
cũng phải nói giúp ta một chút, đừng để người ta cười chuyện chúng ta.”
Hạ Thụy Hi tất nhiên đồng ý: “Tỷ muốn nói, chúng ta không thể để mẹ và cô mất mặt phái không?”
Hạ Thụy Hi lại sai người đem những thứ đưa sang nhà cô bốn kiểm tra
lại một lượt, tin rằng không còn quên thứ gì mới ngồi lên kiệu rời đi.
Vừa đi không bao lâu, kiệu đã ngừng lại, Hạ Thụy Hi ngồi bên trong
kiệu nghe thấy có người kêu “Lão gia.” Vừa ló đầu ra thấy thần thái lão
gia thoải mái dắt ngựa đứng bên đường nhìn nàng cười, trong lòng không
khỏi vui mừng như điên, chuyện này đã xong rồi sao?
Quả nhiên thấy Hạ lão gia khẽ gật đầu, đưa tay ra hiệu mọi chuyện đều tốt khiến Hạ Thụy Hi nhất thời cảm thấy toàn thân thả lỏng, hận không
thể nhảy phắt lên hô to ba tiếng. Không có chỗ trút ra, liền gọi Uyển
Nhi lại: “Uyển Nhi, ngươi mau đi nói cho Tam tiểu thư biết tin này, để
cho nàng cùng vui mừng.”
Hạ Thụy Bội cũng vui mừng không thôi, tỷ muội hai người cố gắng nhịn
cười, tới nhà cô bốn. Không có ý muốn ngồi lâu, chịu đựng vất vả lắm mới ở lại ăn cơm trưa, sau đó vội vàng cáo từ trở về. cả đường đi, Hạ Thụy
Hi giống như người lọt vào trong giấc mộng huyền ảo không thể tin được.
Nàng vốn dĩ không tin, cuối cùng tin, sau khi tin lại nghĩ rằng có thể
đốt được nén hương này không, thất vọng rất nhiều, cuối cùng lại có hi
vọng, không thể không tin vào số mệnh.
Sau khi trở về mới biết được, chuyện này vốn không có hi vọng, nhưng
bởi vì vừa mới có một quý nhân bị bệnh, Hạ lão gia bốc thuốc xong, bệnh
khởi sắc rất nhanh, người ta nhất thời vui mừng đồng ý chuyện này, còn
nói, đây chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, không đáng để Hạ lão
gia lo lắng như thế.
Bởi vì vui mừng, bởi vì có hi vọng, hai tỷ muội Hạ Thụy Hi quả thật
rất vui mừng, nhanh chóng quen thuộc đường đi nước bước tỏng viện này.
Duy chỉ có một điều chính là, Hạ lão gia vội vàng điều dưỡng thân mình
cho vị quý nhân kia, luôn trong cảnh vội vàng, đi sớm về khuya, hai tỷ
muội Hạ Thụy Hi cũng chẳng gặp được ông, càng đừng nói đến chuyện cùng
đi du ngoạn với các nàng.
Buổi sớm ngày mồng bảy tháng tư, Hạ Thụy Hi ngạc nhiên nhìn Hạ lão
gia ngồi bên bàn điểm tâm, tuy rằng sắc mặt Hạ lão gia tiều tụy, nhưng
tinh thần không tệ, liền hỏi: “Phụ thân, hôm nay không bận sao?”
Hạ lão gia nói: “Ngày mai chính là mồng tám tháng tư, hôm nay con
liền đi lên núi đi. Sáng sớm ngày mai, trong chùa sẽ chờ con thắp hương
xong mới mở cửa.”
“Tốt như vậy sao?” Có thể kích thích sự phẫn nộ của dân chúng hay
không? Nghìn người kia làm vậy cũng chỉ vì điều gì? Hạ Thụy Hi vẫn còn
có chút lo lắng.
Hạ Thụy Hi không cho là đúng nói: “Có gì mà không tốt? Nếu không làm
sao mới tốt? Ta còn đi cầu xin người khác làm gì? Ta không có thời gian, để con đi cùng cô. Đến lúc đó tất cả con cứ nghe theo sự dặn dò của cô
là được.”
Hạ Thụy Hi nghe Hạ lão gia bảo không đi, có chút thất vọng, nhưng
cũng hiểu rằng Hạ lão gia không đừng được, liền nói: “Mọi chuyện phụ
thân nên cẩn thận một chút, thân thể của mình quan trọng hơn.”
Hạ lão gia mỉm cười: “Ta biết rồi.”
Hạ Thụy Bội gẩy cơm trong bát nói: “Con cũng muốn đi. Tỷ tỷ thắp nén
hương đầu, con sẽ thắp nén hương thứ hai, con cũng muốn đi cầu phúc xin
quẻ.”
Hạ lão gia ngạc nhiên một chút, không nói gì.
“Cho dù không thể thắp được nén hương thứ hai, con chỉ cần xin quẻ,
dính một chút phúc khí cũng được. Con nhất định sẽ không gây phiền phức
gì cho nhị tỷ và cô, gần đây con đã hiểu chuyện lên rất nhiều, có phải
vậy không Nhị tỷ?” Hạ Thụy Bội lay lay tay áo Hạ Thụy Hi, ý bảo nàng nói đỡ giúp mình.
Hạ lão gia có chút khó xử, muốn đồng ý đi, lại sợ Hạ Thụy Bội không
hiểu chuyện sinh sự, phá hỏng đại sự, nếu không đồng ý, yêu cầu này của
Hạ Thụy Bội không hề quá đáng chút nào, không đồng ú cũng có chút bất
công, không khỏi đưa mắt nhìn Hạ Thụy Hi.
Hạ Thụy Hi nghĩ, Hạ Thụy Bội muốn đi thì cứ để nàng đi, có cô bốn trấn thủ, nàng cũng không sợ Hạ Thụy Bội bày trò gì.
Liền cười nói: “Phụ thân cứ để Bội Bội đi cùng, con sẽ chăm sóc tốt cho nàng.”
Hạ lão gia mới vừa gật đầu, Hạ Thụy Bội đã vui mừng hân hoan nhảy
phắt dậy: “Cám ơn cha! Cám ơn nhị tỷ!” Liên tục không ngừng chạy tới bắt Yến Nhi chuẩn bị quần áo phục trang cho nàng, yêu cầu chỉ mặc quần áo
thời thượng cô bốn mới đưa tới, lại sai người đến mượn cây râm vàng ròng gắn hồng bảo thạch trước Hạ phu nhân cho Hạ Thụy Hi.
Hạ Thụy Hi không muốn cho mượn, liền bảo để quên ở Tây Kinh, không có mang theo. Có lẽ tâm tình Hạ Thụy Bội tốt, có lẽ nàng đã đạt được mục
đích không muốn Hạ Thụy Hi đeo cây trâm này ra ngoài đoạt nổi bật của
nàng, tóm lại nàng không làm phiền nữa. Đây coi như là một khởi đầu tốt
đẹp, khiến cho trong lòng Hạ Thụy Hi thở phào thoải mái một chút, có
điều vị cô kia không có dễ đối phó như trong tưởng tượng của nàng.