Cô của Thanh Cẩn gả cho một tướng quân trấn thủ biên cương, biên
thành ở ngay cạnh đất Tây Vực. Ở đó thường xuyên xảy ra chiến sự, trong
một chiến dịch, thành bị phá, cả nhà tướng quân già trẻ đều chết trong
tay người Tây Vực. Tất cả mọi người đều tưởng bà cô này nhất định đã
chết, kết quả nửa năm sau trong một đêm khuya mưa sa gió giật, nàng đang hấp hối được người lạ đưa tới Âu gia địa viện, khi đó, nàng đã có bầu
năm tháng, còn trượng phu của nàng đã chết từ hơn nửa năm trước rồi, đứa trẻ này rõ ràng là con ngoài giá thú.
Cho nên vừa đến Âu gia địa viện, nàng lập tức bị bí mật nhốt lại.
Tiểu thư quý tộc từ nhỏ đã chịu giáo dục nghiêm khắc bị cha mẹ ép hỏi,
im lặng chống đỡ, kiên quyết không chịu nói ra cha của đứa trẻ là ai,
nàng đã gặp phải những chuyện gì. Còn người lạ đưa nàng tới, khi nàng
vừa vào cửa, đã nhanh chóng biến mất trong đêm mưa, từ đó về sau không
thấy nữa, người nhà Âu gia muốn tìm hắn để tìm hiểu chuyện gì căn bản
cũng không thể nào tìm được.
Đêm trăng tròn, cô im lặng không một tiếng động sinh ra A Khác – đứa
trẻ này có huyết thống của người Hồ ở Tây Vực, lại lặng im không một
tiếng động mà chết. Việc xấu trong nhà không thể để người ngoài được
biết, Âu lão thái gia vốn dĩ muốn dìm chết A Khác cho xong chuyện, nhưng mà, Âu Nhị lão gia và Âu nhị phu nhân đứng ra bảo vệ tính mạng cho đứa
bé. Đứa bé này lấy thân phận con côi của họ hàng xa nhà Âu Nhị phu nhân, Âu lão thái gia đặt cho hắn một cái tên , Khác, muốn hắn cả đời yên
phận tuân thủ nghiêm ngặt, đừng nên vọng tưởng những thứ mình không đạt
được.
A Khác không có họ, hắn chỉ là một tồn tại đặc thù, từ từ lớn lên
trong sự lạnh nhạt kinh thường của trưởng bối Âu gia. Người hầu trong
nhà chỉ có một số ít lão bộc biết thân phận thực sự của hắn, những người hầu khác đều xem hắn là họ hàng đến ăn nhở ở đậu, nể mặt phu nhân đương gia, không quá ngạo mạn cũng không quá tôn kính. Trong đám thế gia càng không có ai biết hắn là ai, ngẫu nhiên gặp mặt, đều chỉ biết hắn là con côi của một người họ hàng xa nhà Âu Nhị phu nhân, tên là A Khác.
Khi A Khác vừa mới hiểu chuyện, đã bị Âu Lão thái gia gọi lên giáo
huấn, nói cho hắn biết thân thế của hắn và lí do tại sao hắn lại có cái
tên này, Âu lão thái gia nói rõ rằng, điều kiện để hắn được ăn được
uống, không bắt hắn phải làm gì, chỉ cần hắn đừng gây cho Âu gia thêm
phiền toái mất thể diện là được.
Bởi vì hoàn cảnh sinh sống đặc biệt, tính cách A Khác nhìn chung có
thể nói là nhát gan yếu đuối, nhưng hắn lại chôn chặt ở sâu trong dòng
máu tư tưởng muốn được tự do, thỉnh thoảng những điều đó lại kích thích
hắn, khiến cho tính cách hắn trở nên vặn vẹo, nhát gan sợ phiền phức
đồng thời lại dễ xúc động mang thù.
Bởi vì đau khổ và sỉ nhục, hắn vô cùng mong mỏi được tới Tây Vực trong truyền thuyết kia, nơi sinh sống của cha hắn.
Hắn ảo tưởng si mê tất cả những vật liên quan tới Tây Vực, cho nên
vừa thấy co0n ngựa Tây Vực, hắn liền lớn mật muốn mượn ngựa của Hạ Nhị
tiểu thư.
Dau khi bị Hạ Nhị tiểu thư từ chối tính vốn không chịu thua, mặc kệ
chuyện bị xem thường bị sỉ nhục, hắn đi theo Hạ Nhị tiểu thư đến mấy cái ngã tư, vừa nghĩ ra đủ trò đùa dai vừa có tâm lý thù dai tìm thời cơ
trả thù. Hạ Nhị tiểu thư thấy mắng hắn cũng không đi, liền rút roi đánh
hắn, kết quả bị hắn tóm được đầu roi kéo ngã xuống, nằm lăn trên đường,
chật vật không chịu nổi. Hạ Nhị tiểu thư thấy người này cao hơn nàng
tròn một cái đầu, dáng người khỏe mạnh, vẻ mặt thiếu niên hung ác quật
cường bó tay không có cách nào.
Lúc này mọi chuyện lại xoay chuyển, những người cung quanh đều biết
Hạ Nhị tiểu thư, nhưng không ai biết A Khác, cho nên nhanh chóng có
người vội vàng đi đến tòm lấy A Khác, đưa hắn đi đến trước mặt Hạ Nhị
tiểu thư để nàng xử trí.
Hạ Nhị tiểu thư vừa bị tóm lấy mũi roi đương nhiên không khách khí
đánh về phía A Khác. Roi đầu tiên đánh trúng lưng, A Khác khinh thường
nhổ ra một ngụm nước miếng giận dữ. Roi thứ hai đánh về phía mặt hắn.
Nếu lúc ấy không phải Âu Tứ thiếu gia ở bên cạnh kịp thời ngăn cản, A
Khác sớm đã đi đời. Cho nên A Khác nhớ kĩ vị Hạ Nhị tiểu thư lỗ mãng tâm ngoan thủ lạt này. Vừa có cơ hội, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng. Vì thế mới có chuyện viên tuyết đánh người bị thương, Âu Tứ thiếu gia
dính vào một màn kịch phiền phức.
Âu Tứ thiếu gia lắc đầu thờ dài: “Sau khi đệ bị đánh, trong lòng hắn
áy náy vạn phần. Nhìn ta thề rằng, sau này không làm những chuyện như
vậy nữa. Đệ nhìn hắn lớn lên, đệ tin rằng hắn nói được làm được.”
Mộc Phỉ thở dài: “Thì ra là thế. Nhưng thần phật quá mức phiến diện. Ta thà tin vào mình còn hơn tin thần phật.”
Âu Tứ thiếu gia cười khổ: “Đệ cũng không tin, nhưng hắn tin. Đệ nghĩ
lại, trong lòng có niềm tin, có hi vọng so với hắn chẳng tin điều gì,
coi thường tất cả còn tốt hơn nhiều. Nếu để hắn tin rằng giấc mộng của
hắn nhất định có thể thực hiện được. Hắc sẽ cố gắng thực hiện, ta cũng
có thể yên tâm hơn.”
“Cũng may hắn thoát được nạn lần này. Lại suýt nữa để ngươi cưới Hạ
Nhị tiểu thư về nhà. Chuyện này sau đó vì sao lại như vậy?” Mộc Phỉ lộ
ra vẻ mặt tò mò hí hửng.
Âu Tứ thiếu gia lườm hắn một cái, tức giận nói: “Ai biết bọn họ nghĩ
sao? Không phải tại Tam tẩu của ta nhiều chuyện, đi kể với mẹ ta. Lí do
ta đánh Hạ Nhị tiểu thư, là bởi vì nhìn trúng nàng, xẩu hổ quá, mới cố
tình làm như vậy. Tam ca của ta bảo nàng đừng nói lung tung, nàng càng
nói hùng hồn hơn hỏi ta đứng trong đống tuyết nhìn người ta chằm chằm
nửa ngày làm gì? Đưa hoa mai đến nhà người ta làm gì? Mẹ ta lại thực sự
tin vào những chuyện nhảm nhí của tẩu ấy. Sai người ta đi cầu hôn, đến
khi mãi không thấy Hạ gia đáp lời, tẩu ấy lại nói khích với mẹ ta, nói
Hạ gia không nể mặt nhà ta, thật sự không để Âu gia vào trong mắt. Ta
chưa từng gặp nữ nhân nào có thể ồn ào như vậy.”
Mộc Phỉ khẽ cười một tiếng: “Tương lai nếu trong nhà đệ muốn ra ở
riêng, nhất định của hồi môn của vợ đệ cũng phải chia cho Tam tẩu đệ một phần quá.”
Âu Tứ thiếu gia nói: “Nàng thật sự muốn lấy thì cứ lấy, dù sao tay trái nàng cầm đi, tay phải Tam ca của đệ lại đưa lại cho đệ.”
Mộc Phỉ không có ý định buông tha cho hắn: “Có điều nói đi phải nói
lại, Đệ đứng trong đống tuyết nhìn người ta chằm chằm, rối cuộc có
chuyện này hay không?”
“Ta sợ nàng đem chuyện của A Khác nói ra, nên đưa mắt ra hiệu cầu xin nàng.” Nếu lời này hắn nói để cho Hạ Nhị tiểu thư nghe thấy được, có lẽ sẽ chẳng phục, ánh mắt hung ác như vậy mà nói cầu xin?
“Vậy vì sao lại tặng hoa mai?”
“Đó là cảm tạ nàng, nhận lỗi với nàng, Huynh chớ nói lung tung nữa,
nếu còn nói lung tung ta sẽ không nói chuyện với huynh nữa.” Nữ nhân kia lỗ mãng chẳng nói làm gì, nha hoàn bên cạnh càng tồi tệ hơn, lại có thể mắng hắn đọc sách như để trong bụng chó, nghĩ lại đã thấy tức giận.
Khi nói chuyện, A Khác đã dạo một vòng qua khách điếm Hạ gia ở trở
về, thấy hai người vẫn đang nói chuyện phiếm, không khỏi khẩn trương:
“Vẫn chưa ăn xong? Mau mau! Chậm một chút không kịp mất.” Liên tục không ngừng sai người dắt ngựa và lấy hành lý.
“Đệ vội vàng như vậy để làm gì?”
“Huynh không biết nha đầu độc ác kia muốn đi làm gì đâu? Vừa rồi ta
nghe tiểu nhị đối diện nói, nhà nàng cũng muốn đi thắp nén hương đầu
tiên, chúng ta đi nhanh lên, không thể để cho nàng vượt mặt chúng ta
được.” al một tay giữ chặt cánh tay Âu Tứ thiếu gia kéo hắn ra bên
ngoài.
Mộc Phỉ bộ dạng uể oải leo lên lưng ngựa: “Hôm nay không phải ngày
mồng tám tháng tư, cho dù ngươi bay lên trước họ cũng vô dụng. Huống hồ
không phải ngươi nói rằng, ngươi sẽ thức cả đêm ngồi ở cửa đại điện
trông chừng sao? Ngươi yên tâm, thân thể Hạ Nhị tiểu thư kia tuyệt đối
không thể chen qua người ngươi đâu.”
A Khác mở to con mắt: “Không phải như vậy, nghe tiểu nhị nói, nhà họ
hình như lợi dụng được quan hệ với một quý nhân nào đó trong kinh thành
hay sao ấy.”
Âu Tứ thiếu gia phi thân lên ngựa: “Một khi đã như vậy, đêk muốn làm sao? Đệ có thể tranh giành với quý nhân sao?”
A Khác nói cứng: “Đệ mặc kệ hắn có quý nhân nào, trước mặt thần phật
không phân cap thấp sang hèn chi cả, chỉ nhìn có thành tâm hay không.
Đại điện kia không phải nha môn muốn trông là trông, đệ không tin hắn có thể vượt qua được đệ? Tuy rằng nhà hắn nhiều tiền.”
“Phì…” Mộc Phỉ cúi người sát lưng ngựa cười không dậy được: “A Khác
ơi A Khác có phải ngươi bị tiểu nhị bên đó lừa rồi không? Nhà hắn không
bệnh không tai họa, huống chi bình thường cũng chẳng nghe nói nhà hắn
hết lòng tín phật như vậy, chuyện gì đáng để nhà hắn chạy từ xa tới như
vậy, mất rất nhiều công sức đi thắp được nén hương đầu này? Hơn nữa cho
dù có là sự thật, loại chuyện này hắn cũng đi làm ầm lên cho tất cả mọi
người cùng biết?”
A Khác vừa thẹn vừa giận, dậm chân nói: “Không phải như thế. Tiểu nhị đó không có gạt ta đâu, cón nói tiểu thư nhỏ tuổi hơn của nhà đó vừa
khóc vừa ăn vạ, bắt cha của nàng nghĩ cách.”
Âu Tứ thiếu gia thản nhiên nói: “Nếu vừa khóc vừa ăn vạ, đã nói lên
sự việc không hoàn thành, đệ vội cái gì?” Trong lòng hắn đã tin lời A
Khác, lại đang đoán xem rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cho Hạ gia coi
trọng chuyện này như thế? Lại còn dám mua chuộc quan chức trong kinh
thành để đạt được mục đích này? Nếu Hạ Thụy Bội vừa khóc vừa ăn vạ, phải chăng có quan hệ tới Hạ Thụy Bội.
“Đúng vậy, vội cái gì? Trời sập xuống cũng có người vóc dáng cao lớn gánh đỡ, từ từ sẽ tốt hơn, từ từ sẽ tốt hơn.”
Con ngựa của Mộc Phỉ thấy chủ nhân bộ dáng uể oải, cũng làm bộ uể oải đi theo phía sau mọi người.
A Khác xông lên dùng sức đánh vào mông ngựa của Mộc Phỉ: “Ta muốn đi
trước canh chừng, tránh để nhà hắn đi hối lộ Lão hòa thượng.”
Con ngựa của Mộc Phỉ bị đau kêu một tiếng phóng vọt lên trước, suýt
nữa đem Mộc Phỉ hất văng xuống đất, thân mình Mộc Phỉ nảy lên giữa không trung, bộ dạng uể oải bị tiếng ngựa thét chói tai làm bừng tỉnh, ghìm
chặt gây cương, tức giận mắng A Khác: “Ngươi mà làm ta ngã chết, xem
ngươi đi làm sao.”
A Khác không để ý tới hắn, đánh ngựa chạy đến bên người Âu Tứ thiếu
gia, thấp giọng cầu xin: “Tứ ca, đệ xin huynh, nhất định phải giúp đệ.”
Cho dù hắn bại dưới tay người khác, cũng không thể thua trong tay ác phụ Hạ gia này.
Âu Tứ thiếu gia thản nhiên liếc nhìn hắn một cái: “A Khác, ta đồng ý
sẽ cố hết sức giúp đệ. Chính đệ cũng phải nhớ kỹ một câu, phật độ người
hữu duyên. Tất cả đều pahir xem duyên phận, nếu đệ thật sự thành tâm,
nén nhang thắp cuối cùng cùng chẳng khác gì nén nhang mà hắn dùng tiền
mua được đâu. Nhưng nếu như đệ chỉ muốn hơn thua với người khác, vậy
thắp cũng như không thắp, đệ hiểu chưa?”
A Khác câu hiểu câu không nhìn hắn một cái, thấy vẻ mặt hắn nghiêm
túc, đành phải giả vờ nghe rõ, đáp lại một câu: “Hiểu rồi.” Tóm lại hắn
biết Tứ ca của hắn sẽ không hại hắn, đối xử với hắn tốt nhất là được.
Âu Tứ thiếu gia nhìn bộ dáng A Khác liền hiểu rằng hắn căn bản nghe
không hiểu, nhje nhàng cười: “Ý ta nói, nếu đến lúc đó nguyện vọng của
đệ không thể đạt được, đệ cũng phải tin rằng, phật tổ đã nghe thấy tâm
nguyện của đệ, đang phù hộ cho đệ, Đệ phải hiểu rằng, mỗi năm chỉ có một ngày mồng tám tháng tư, người có thể thắp được nén hương đầu tiên cũng
chỉ có một, nhưng trong mắt Phật tổ không chỉ có một người, mà là thiên
hạ chúng sinh. Lúc này đã hiểu chưa.”
A Khác lên tiếng, hắn vẫn nghe không hiểu, nếu mọi người đều nói nén
hương đầu tiên linh nghiệm nhất, thì phải đốt nén hương đầu tiên linh
nghiệm nhất, tại sao Tứ ca lại dong dài như vậy?
Âu Tứ thiếu gia còn đang muốn giải thích thêm cho A Khác, đã thấy A
Khác hào hứng hô lên: “Tứ ca, hoa đào ở đây vẫn còn chưa tàn?” Vung roi
ngựa lên vọt tới.
Âu Tứ thiếu gia bất lực lắc đầu, bọn họ đi lên phía bắc, càng đi lên
phía bắc mùa xuân càng tới muộn, nên vẫn có hoa đào, có gì kì lạ đâu?
Tiểu tử này rõ ràng ngại phiền phức. Tiếc cười nhạo của Mộc Phỉ vang
lên: “Lão phu tử, đệ tử của ngươi chê ngươi nhàm chán nha.”
Âu Tứ thiếu gia đang muốn phản bác lại, ven đường có người hô lớn:
“Xin hỏi khách nhân phía trước có phải chính là Âu Thanh Cẩn Âu Tứ thiếu gia ở Tây Kinh không?”
Âu Tứ thiếu gia quay đầu lại, chỉ thấy một địa hán quần áo bất phàm
đứng ở bên đường nhìn hắn tha thiết cười: “Tiểu nhân là Lý Thành. Công
tử nhà ta lệnh cho tiểu nhân ở đây đợi Âu Tứ thiếu gia đã lâu rồi, không biết tôn giá có thế dời bước không?”
Lý Thành kia toàn thân mặc quần áo gấm vải hoa, trên mặt mặc dù có
nét cười, nhưng bên trong lại chứa vài phần kiêu căng, nhìn qua không
giống nô bộc, giống bộ dáng của quan chức có chút tiền đồ hơn. Một gã
sai vặt gương mặt thanh tú dắt hai con tuấn mã cương hoa yên gấm đứng ở
xa xa, tư thế đứng thẳng cùng vẻ mặt cho thấy đã trải qua huấn luyện
nghiêm khắc. Âu Thanh Cẩn vừa nhìn trong lòng liền cân nhắc, dùng những
người như vậy làm nô bộc, e rằng thân phận không tầm thường.
Lý Thành thây Âu Thanh Cẩn không nói lời nào đnáh giá hắn, cũng không giận, cười hì hì nói: “Công tử nhà ta có một điền trang ở ngay gần đây, lúc này hoa đào nở rộ, đẹp không tả xiết. Ngài biết Âu Tứ thiếu gia qua đây nên cố ý chuẩn bị rượu nhạt, lệnh cho tiểu nhân đón ở đây, mời Âu
Tứ thiếu gia đến ôn chuyện.”
“Công tử nhà ngươi là ai?” Âu Thanh Cẩn không nhớ ra mình có quen
người nào như vậy không. Bọn quý công tử, hắn quả thật quen biết không
ít, có điều Lý Thành này có thể đảm bảo mình chưa từng thấy qua, càng
không biết quen biết quý nhân nào có điền trang ở gần kinh thành.
Lý Thành mang vài phần kiêu căng cùng vài phần ra vẻ khiêm tốn: “Công tử nhà ta nói, năm đó hắn từng cùng Tứ thiếu gia uống rượu nói chuyện ở Đệ Nhất lâu, nói ra là Âu Tứ thiếu gia biết liền.”
Âu Thanh Cẩn giật mình cười: “Hóa ra là Minh công tử.” Trong lòng hắn đã thấy không đồng ý, cứ nói rõ ra là được, làm phải làm bộ bản thân
rất bận rộn, không chịu nói ra tên mình còn muốn người khác phải đoán
biết, tính cách vị quý nhân này không thay đổi chút nào. Hắn quay đầu
lại nhìn Mộc Phỉ: “Ta còn có hau bằng hữu nữa.”
Lý Thành thấy quần áo Mộc Phỉ từ trên xuống dưới đều bạc phếch, có
thể thấy không phải công tử thế tộc giàu có gì, liền xa xa giả bộ chắp
tay nói với Mộc Phỉ: “Chủ nhân nhà ta hiếu khách, nếu có thể mời mấy vị
công tử cùng đến, nhất định sẽ rất đỗi vui mừng.”
Mộc Phỉ không quen vẻ cung kính của hắn, liếc mắt hỏi Âu Thanh Cẩn: “Là nhà ai?”
Âu Thanh Cẩn thấp giọng: “Là trưởng tử của Thọ Vương. Ta không quen
biết hắn, không hiểu sao hắn lại mời ta? Không thể không đi được không
tự dưng sẽ đắc tội với hắn.”
Mộc Phỉ gật gật đầu: “Tùy đệ, ra chỉ cần có rượu là được.”
Âu Thanh Cẩn gọi A Khác quay về, A Khác nghe nói muốn buông đại sự
của hắn đi đến nhà người ta làm khách. Rất mất hứng chu môi lên không
muốn đi. Bình thường hắn chịu nhiều áp lực, hiếm khi được thả lỏng và có thời gian phóng thích bản tính của mình, Âu Thanh Cẩn và Mộc Phỉ không
muốn vì chuyện này ép buộc hắn, để cho hắn không vui.
Sau khi hai người thương lượng, Mộc Phỉ nói: “Đi, đưa ngươi vào thành trước, để một mình Tứ ca của ngươi đi, vậy được rồi chứ?”
A Khác vừa nghe, tươi cười rạng rỡ: “Tốt”. Nghĩ lại, lại cảm thấy
mình bỏ mặc Âu Thanh Cẩn có vẻ không có nghĩa khí: “Tứ ca, một mình
huynh có thể đi chơi được không?”
Âu Thanh Cẩn bật cười: “Ta cũng không hẳn là đi chơi, đệ cứ yên tâm đi đi.”
A Khác đợi hắn cam đoan xong, mới vui mừng đi cùng Mộc Phỉ. Thấy hai
người đi xa, Âu Thanh Cẩn dẫn theo hai trường tùy từ từ đi theo Lý
Thành.
Lại nói một hàng xe ngựa Hạ gia nhanh nhanh chóng chóng cuối cùng sau giờ ngọ dừng ở trước cổng kinh thành xếp hàng chờ đợi tiến vào kinh. Hạ Thụy Hi nhìn xuyên qua khe mành đầy ắp hi vọng nhìn về thành thị trung
tâm quyền lực của vương triều Đại Tần, tường thành phong trần sừng sững, mũi thương của binh lính thủ vệ dưới ánh mặt trời lóe ánh sáng lạnh.
Binh lính luôn mang bộ mặt lạnh lùng bất biến, ác thanh ác khí xô đẩy
người dân muốn vào thành, người dân thì vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ.
Không ngoài dự đoán của nàng, chỗ này không có một chút bóng dáng của thành Bắc Kinh, cùng với thời đại nàng quen thuộc kia cuối cùng vĩnh
viện cách ở hai đầu thời không. Khóe miệng Hạ Thụy Hi không khỏi nhếch
lên một nụ cười cay đắng và thất vọng, vì sao chính mình luôn ôm ảo
tưởng không thực tế, vọng tưởng từ nơi này tìm được bóng dáng của Bắc
Kinh? Cho dù là hai nơi giống nhau như thế nào? Cuối cùng nàng vẫn không thể vượt thời gian trở lại tương lai.
Hạ Thụy Bội nằm trong thùng xe như một bóng ma, lẳng lặng nhìn nhất
cử nhất động của Hạ Thụy Hi, trong chớp mắt, nàng nhìn thấy vẻ bi thương cùng thất vọng của Hạ Thụy Hi lóe lên rồi biến mất.
Đương nhiên Hạ gia không phải chờ đợi quá lâu, cũng không phải xuống
xe để binh sĩ thủ vệ kiểm tra, Đại tổng quản Hạ Ngọc sớm đã phái người
đắc lực ở nơi này lo lót xong xuôi, chỉ còn chờ nghênh đón bọn họ vào
thành.
Cho nên bọn họ chỉ chờ chưa tới một khắc, đã có người đi đến dẫn xe
của họ vượt qua đám người ngựa đi vào, vào thế giới phồn hoa nhưng lạnh
lẽo như băng kia.
Sự phồn hoa của kinh thành đương nhiên Tây Kinh không thể so sánh
được, có điều loại phồn hoa này đối với người nhìn quen đô thị hiện địa
phồn hoa Hạ Thụy Hi mà nói, vẫn chưa là gì. Trong tiếng cảm thán ngạc
nhiên của bọn nha hoàn, nàng chỉ giả bộ hơi quét mắt nhìn ngó tình hình
lại uể oải rụt trở về.
“Tỷ cảm thấy kinh thành không tốt sao?” Hạ Thụy Bội nằm trên đất lạnh nói một câu.
“A?” Hạ Thụy Hi mở trừng hai mắt, không rõ vì sao nàng lại đột nhiên hỏi mình chuyện này.
“Muội cảm thấy hình như tỷ rất thất vọng, không có một chút hứng thú
nào với kinh thành. Hay là tỷ cảm thấy kinh thành chưa đủ phồn hoa?” Ánh mắt Hạ Thụy Bội sáng lên.
Hạ Thụy Hi nghe vậy rùng mình, chẳng những không giữ vững tinh thần,
ngược lại càng uể oải không phấn chấn: “Không có tâm tư. Ta nghĩ tới
chuyện kia liền cảm thấy chẳng có hứng thú gì nữa.”
“Tỷ cũng lo lắng sao?” Hạ Thụy Bội cuối cùng cũng tìm được một chút
cân bằng, “Ta còn tưởng tỷ cho dù trời sập xuống mặt cùng không đổi sắc
chứ.” Mỗi lần gặp chuyện nàng lại bối rối không biết làm sao, vừa khóc
vừa ăn vạ, Hạ Thụy Hi luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, không chỉ
không khóc, e rằng cả tóc cũng không rối một sợi, sau mỗi lần như vậy
nghĩ lại nàng đều tự thấy xấu hổ.
Hạ Thụy Hi cười tự giễu: “Tại sao ta lại không lo lắng?” Nàng dừng
lại một chút, thấp giọng nói: “Có điều, người ta ai chẳng một lần phải
chết, nên không quá để ý đến chuyện này. Bởi vì ta biết, rất nhiều
chuyện cũng không do ta, cũng không do cha mẹ, đều phụ thuộc vào sự vui
buồn của ông trời mà thôi.”