Gái Ế Không Hiền

Chương 42: Quá Khứ (1)


trướctiếp

Thời tiết đầu xuân không nóng, nhưng Hạ lão gia ngồi bên cạnh Hạ Thụy Hi, lại có thể mơ hồ toát mồ hôi, chẳng biết là do nóng hay trong lòng ông không yên. Nhưng tóm lại cuối cùng ông không ngồi được nữa, chỉ muốn đi ra ngoài cưỡi ngựa để gió lạnh thổi vào cho hạ bớt nhiệt độ, vì thế ông vỗ vỗ cửa xe: “Dừng xe.”

Đợi xe dừng lại, ông nhìn Hạ Thụy Hi nói: “Ta cưỡi ngựa. Chuyện này vốn dĩ ta và nương của con không muốn cho con viết, hiện giờ xem ra không thể giấu được nữa, ta sẽ gọi Uyển Nhi đến, con muốn biết điều gì, cứ hỏi nó là được. Con hiểu rõ rồi, sau này trong lòng tự hiểu nên làm những gì. Nói chuyện xong rồi con cứ ở trong xe này đi, dù sao xe này cũng không có người, đừng chen chúc vào chung xe với muội muội con, buồn ngủ cứ ngủ là được.” Hạ Thụy Hi có thể hiểu được toàn bộ lo lắng của ông, biết có những lời ông không muốn nói, tốt nhất nên hỏi qua nha hoàn.

Hạ Thụy Hi muốn hỏi xem ông tính toán xử lý Uyển Nhi như thế nào: “Cha, Uyển Nhi…”

Hạ lão gia dừng một chút, bỏ lại một câu: “Trước tiên cứ hạ nàng một cấp, những thứ khác… Trên đường đi không tiện, tạm thời cứ để nàng ta cũng theo đến kinh thành.”

Lại nói Uyển Nhi luôn luôn nơm nớp lo sợ, chuyện hôm nay tuy rằng hữu kinh vô hiểm, nhưng nàng là người hầu bên cạnh Hạ Thụy Hi, đồ ăn của Hạ Thụy Hi đều phải qua tay nàng, cũng chính nàng đề nghị đi đến nhà phụ nhân kia. Nàng tự biết bất kể thế nào bản thân cũng không tránh khỏi bị trách phạt, cho nên lúc trước khi bị Hạ lão gia đánh, nàng cũng không dám cầu xin tha thứ, còn tính toàn những điều tệ hơn – bị đánh chết hoặc bị bán đi.

Nghe thấy Hạ lão gia gọi nàng, nàng lại càng lo lắng sợ hãi hơn, may mà Hạ lão gia chỉ nói nhẹ nhàng hạ nàng một cấp, không nói muốn đánh nàng hoặc bán nàng đi, còn giao cho nàng, nếu Nhị tiểu thư muốn hỏi nàng vấn đề gì, nàng cứ biết gì nói đấy, nói thật đầy đủ, không khỏi khiến nàng cảm thấy có chút hi vọng – hóa ra nàng còn có chút tác dụng này. Vì thế, nàng càng cảm thấy có chút hi vọng,nàng nghĩ, lúc Nhị tiểu thư muốn phá nhà phụ nhân kia biểu hiện của nàng cũng không tệ lắm, luôn xông lên phía trước, có lẽ thừa dịp này nắm lấy cơ hội lấy lòng Nhị tiểu thư một chút là có thể nhất định tránh thoát tai họa lần này cũng chẳng biết chừng.

Uyển Nhi hạ quyết tâm đi lên xe ngựa, thấy sắc mặt âm trầm của Hạ Thụy Hi, không khỏi có chút sợ hãi, chỉ sợ Hạ Thụy Hi bị mắng không chịu bỏ qua cho nàng, hành lễ xong liền lui sang một bên.

Hạ Thụy Hi lấy cái ví ra đưa cho nàng: “Đây là cái ví của ngươi phải không?”

“Vâng, của nô tì, tiểu thư tìm thấy ở đâu vậy?”

“Không phải ta tìm được, là lão gia lục soát được ở trong nhà phụ nhân kia.” Hạ Thụy Hi mặt không thay đổi: “Chuyện hôm nay, ngươi còn lời nào muốn nói với ta? Toàn bộ đồ ăn của ta đều qua tay ngươi, cũng chính ngươi đi tìm phụ nhân kia, cái túi của ngươi lại phát hiện thấy trong nhà nàng,thật sự là trùng hợp a. Phụ thân chỉ giáng một cấp của ngươi, theo ta thấy, vẫn còn chưa đủ.”

Uyển Nhi sợ tới mức run rẩy, quỳ xuống mặt trắng bệch, môi run run, lời nói ấp úng: “Tiểu thư minh giám, việc này nô tì thật sự không hay biết gì, nô tì trong sạch. Nếu tiểu thư không tin, có thể điều tra.”

“Đi điều tra? Điều tra ở đâu? Điều tra như thế nào? Đi tìm Triệu Minh Thao để điều tra? Hỏi hắn có phải hắn cho ngươi món lợi gì không, để ngươi đến hai tạ?” Hạ Thụy Hi chợt gằn giọng: “Vốn dĩ ta không tin ngươi có lá gan lớn như vậy. Nhưng ta lại phát hiện ra, lúc ấy ngươi chẳng những không giúp ta, còn đi nói tốt cho Triệu Minh Thao, người ngoài không biết, còn tưởng rằng hắn mới là chủ nhân của ngươi, làm ta không thể không nghi ngờ… À, việc này ta quên chưa nói với lão gia, nếu ông nghe xong, nhất định cũng sẽ cho rằng như vậy.” Nàng cũng biết cách cáo mượn oai hùm.

“Nô tì bị oan, nô tì bị oan!” Uyển Nhi đột nhiên bổ nhào tới ôm lấy chân Hạ Thụy Hi, liều mạng cầu xin: “Tiểu thư, nô tì từ nhỏ đã theo hầu ngài, cũng đã được gần mười năm. Là Hạ gia nuôi sống nô tì, cho dù nô tì không nhớ ơn, cũng không có lá gan lớn như vậy để làm những chuyện lấn quyền chủ như này a. No tì biết nô tì còn có nhiều thiếu sót, làm cho ngài không thấy vừa lòng, nhưng sau này nô tì sẽ sửa đổi hết, ngài bảo làm cái gì thì làm cái đó, không bao giờ giám để ngài tức giận nữa.” Náng thực sự bị oan, nàng không dám đắc tội với Triệu Minh Thao, quả thật muốn để cho mình một đường lui, nhưng nếu bảo nàng hại Hạ Thụy Hi, nàng càng không có lá gan lớn như vậy. Tấm gương Hồng Nhi đã chết kia, khiến cho lâu nay nàng đều co đầu rút đuôi làm người, sao lại dám làm chuyện không muốn sống bậc này?

Thấy Uyển Nhi sợ gần chết, Hạ Thụy Hi thầm cảm thấy buồn cười, đương nhiên nàng biết Uyển Nhi là loại người ích kỷ tiếc mạng bậc nào, nhưng nha đầu chết tiệt kia tâm địa không đứng đắn, không dọa cho nàng giật mình, nói mười câu đều ẩn giấu hai câu. Hạ Thụy Hi nhịn cười, trầm mặt nói: “Ngươi sẽ sửa? Ngươi sửa được? Chỉ e đến lúc đó ngươi lại quên mất những lời mình đã nói.”

“Không quên, không quên, trí nhớ của nô tì tốt lắm, nhất định sẽ thay đổi được.” Uyển Nhi hoảng sợ đến mức đầu đầy mồ hôi.

“Vậy ngươi lập tức thể hiện cho ta xem.”

“Tiểu thư muốn nô tì làm gì?”

“Trước tiên nói cho ta nghe một chút những chuyện trong quá khứ, đặc biệt là vị Minh công tử này, những lời hôm nay hắn nói với ta, ngươi cũng nghe thấy, ta muốn biết đó là ý gì. Nếu có nửa điểm giấu diếm, chẳng những ta không tha cho ngươi, e rằng lão gia cũng sẽ không tha cho ngươi.”

Uyển Nhi không vội lấy lòng Hạ Thụy Hi, trái lại còn có chút im lặng suy nghĩ. Nàng đang tính toán, khả năng sau này Hạ Thụy Hi và Minh công tử trở thành người một nhà lớn đến mức nào, nàng nên nói những gì, nói như thế nào để Hạ Thụy Hi cảm nhận được lòng trung thành của nàng, nhưng cũng không trở thành tai họa ngầm cho cuộc sống sau này, đắc tội với Triệu Minh Thao.

Hạ Thụy Hi thấy bộ dáng kia của nàng, biết nàng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không khỏi cười lạnh một tiếng: “Còn đang tính toán gì đó? Tính xem nói như thế nào có lợi nhất cho ngươi? Ta thấy ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Thôi bỏ đi, nếu ngươi không muốn nói ta cũng không ép ngươi. Ngươi trở về đi, bảo Thuần Nhi đến hầu hạ ta.”

Uyển Nhi vội nói: “Nô tì đang nghĩ, chuyện này nên nói bắt đầu từ đâu.”

“Được lắm, ngươi cứ từ từ nghĩ đi. Có điều, ta nhắc nhở ngươi một câu, ngươi muốn chu toàn là điều không thể, ta không phải kẻ ngu. Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, ngươi có thể nghĩ kỹ.”

Một câu nói này của Hạ Thụy Hi xem như hoàn toàn thức tỉnh Uyển Nhi, nói thật, người nhà Hạ gia tính tình tổng thể không phải là loại ôn hòa, có chút dễ nóng nảy, đối với người ức hiếp mình còn hay thù dai, nhưng lại khá quan tâm đến chuyện ăn, mặc, ở, đi lại của đám hạ nhân, thật sự không có gì có thể xoi xét. Hạ nhân nhà họ, nếu an phận thủ thường, ngày thường so với hạ nhân những gia đình phú quý khác sung sướng hơn rất nhiều. Hơn nữa, Uyển Nhi cảm thấy mình chịu khổ nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới leo lên vị trí nhất đẳng nha hoàn, vị trí còn có thể tiếp tục tăng lên, nếu bị đánh chết hoặc đem bán, đó có thể xem như là kết cục bi thảm.

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi hối hận, lúc ấy mình hẳn nên liều chết cũng phải làm vừa lòng Nhị tiểu thư, cho dù đắc tội Minh công tử, ít nhất cũng có thể ghi điểm trong mắt chủ tử. Mặc kệ sau này Hạ Thụy Hi được gả cho ai, trước mắt nàng cần lấy lòng nhất chính là Hạ Thụy Hi, trước tiên cần phải sống sót cho tốt mới được, nếu không những thứ khác sẽ chẳng bao giờ có. Trải qua nhiều phen kịch liệt đấu tranh tư tưởng, cuối cùng nàng quyết định: “Tiểu thư, Minh công tử kia không phải người tốt. Ngài nên đề phòng hắn đó.”

Hạ Thụy Hi cảm thấy hứng thú nhìn nàng: “Hả? Ngươi nói thật sao, hắn không phải là người tốt? Lúc trước không phải ngươi còn bảo với ta, hắn sẽ không hại ta sao? Ngươi cũng không nên chỉ vì muốn ta vui vẻ mà đổi trắng thay đen a.”

Uyển Nhi đỏ mặt, thấp giọng nói: “Tại nô tì sợ tiểu thư đối với Minh công tử vẫn còn… Uhm… Nếu sau này… hắn ghét nô tì, nhìn nô tì không vừa mắt, ngài lại không thích nô tì, nô tì sẽ không còn đường sống.: Nói xong nước mắt thi nhau tuôn rơi: “Tiểu thư ngài là mệnh phú quý, từ nhỏ đã được lão gia phu nhân nâng niu trong lòng bàn tay. Không biết đám hạ nhân bọn nô tì mạng hèn như cỏ rác không giá trị, không nhà không cửa, gió lớn một chút cũng chẳng thể nào chống đỡ nổi.”

Hạ Thụy Hi nghe nàng đang nói những lời thật lòng, lại bị nước mắt của nàng khiến cho mềm lòng, giọng nói không nhìn được cũng dịu dàng hơn: “Ngươi đừng khóc, nếu sau này ngươi làm việc tốt, không phải không thể có được cuộc sống tốt đẹp.” Muốn cố gắng sinh tồn, sống tốt được, là ngươi, đừng hòng đi làm thiếp, nhưng tìm cho Uyển Nhi một tiểu tử không tệ, thì chuyện này nàng có thể làm được.

Uyển Nhi lau nước mắt, cố nặn ra một nụ cười: “Tiểu thư muốn nghe bắt đầu từ đâu đây.”

“Liền nói chuyện ta và hắn quen biết nhau như thế nào đi.”

Suy nghĩ cẩn thận quan hệ lợi và hại, Uyển Nhi cũng không dám giấu diếm điều gì, ngồi xổm trên nền thùng xe bắt đầu kể lại chuyện của Hạ Nhị tiểu thư và Minh công tử kia.

Thoạt nghe, đây là một câu chuyện cũ rất đơn giản.

Tiểu thư ngây thơ hồn nhiên, thẳng thắn vô tư bị gia đình mắng mỏ bỏ ra ngoài chơi, đang rất buồn bực gặp được công tử dịu dàng cải trang đi ra ngoài. Bị người khác chế giễu là hung hăng thô lỗ, ở trong mắt hắn là ngây thơ thẳng thắn, bị người khác coi khinh không có đầu óc, trong mắt hắn trở thành vô tư hồn nhiên.

Tuy rằng mới chỉ gặp mặt vài lần, hơn nữa quy củ nghi lễ cản trở, cơ bản hai người không có cơ hội ở chung một mình, đa số thời điểm cũng chỉ liếc mắt đưa tình, nhưng thiếu nữ mới biết yêu lại tìm được người tri âm, từ đó về sau trong mắt không thể chấp nhận những người khác. Nàng một lòng muốn gả cho hắn, theo hắn đến tận chân trời, cùng vinh cùng nhục. Hắn cũng xác định rõ không phải nàng sẽ không cưới, nhưng lại chậm chạp không chịu tới cửa cầu hôn. Nàng đuổi theo hỏi hắn, có người không muốn nàng gả cho hắn, còn hắn lại không muốn để nàng bị thiệt thòi, chờ hắn vượt trội hơn hẳn mọi người, nở mày nở mặt đi tới cưới nàng vào cửa.

Nàng nói nàng không so đo, chỉ cần có thể ở cùng hắn, cơm rau cháo muối cũng không hề oán hận một câu. Hắn cảm động vô cùng, nói sẽ lập tức cho người đến tìm Hạ lão gia cầu hôn. Nàng mỏi mắt chờ mong, không thấy bà mối tới cửa, cha mẹ lại không biết việc này phải làm sao, nổi trận lôi đình, phạt quỳ, cầm túc, không cho phép nàng ra ngoài, lại càng không cho phép nàng nghĩ đến người đàn ông kia. Nàng không rõ vì sao phụ thân luôn cưng chiều yêu thương nàng lại thống hận người đàn ông hoàn mỹ đó như vậy, lúc này, có người nói cho nàng biết, cha mẹ của nàng muốn cho nàng đi lấy chồng xa tận Đông Kinh. Sau khi trải qua đau khổ nàng đột nhiên nghĩ thông, im lặng ở trong nhà nghỉ ngơi một thời gian, sau khi cha mẹ đều buông lỏng cảnh giác, nàng trốn thoát trong đúng ngày cập kê mười lăm tuổi ấy của mình. Cuối cùng, máu chảy đầm đìa được xe của Thọ vương phủ đưa về, không ai biết ngày hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Cuối cùng Hạ Thụy Hi nắm được điểm mấu chốt nàng muốn biết: “Tuy rằng hai người mới chỉ gặp mặt vài lần, còn bị ngăn trở bởi lễ nghi quy củ, hai người cơ bản không có cơ hội ở một mình, đa số thời gian cũng chỉ liếc mắt đưa tình.” Nói cách khác, trước ngày cập kê ấy, tiền thân và Triệu Minh Thao vẫn chỉ là nảy sinh tình cảm mơ hồ, không có bất kì tiếp xúc thân thể nào phát sinh, nhất cử nhất động đều lọt vào mắt người khác, tiền thân không thể có gì có thể để cho Triệu Minh Thao uy hiếp. Chỉ có ngày cập kê hôm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lúc trước Triệu Minh Thao nói với nàng, hắn biết lần trước nàng chịu thiệt thòi lớn, bảo nàng yên tâm, sau này hắn nhất định trút giận thay nàng. Rốt cuộc ngày ấy tiền thân đã chịu thiệt thòi lớn nào? Ngày sau hắn nhất định trút giận thay nàng, sẽ đi tìm ai để trút giận đây? Hơn nữa biểu hiện của Hạ lão gia cũng không phải tầm thường, trong chuyện này rốt cuộc liên quan tới những gì?


trướctiếp