Ý nghĩ của phụ nhân quả thật chính xác, nếu đổi lại là nữ tử khác,
nghe vậy sẽ có chút lo lắng, ngần ngại. Nhưng Hạ Thụy Hi lại khác với
người, đầu tiên tư tưởng nàng luôn nghĩ rằng người ăn hoa màu ngũ cốc,
đương nhiên ngũ cốc phải có chỗ để tuần hoàn, chẳng có gì phải xấu hổ
cả. Huống hồ mục đích của nàng không phải muốn tranh cãi lí lẽ với phụ
nhân này, mà muốn làm loạn cho người khác xem, quả thật nàng chẳng muốn
nể mặt hắn, không muốn có bất kì liên quan gì với hắn.
Hạ Thụy Hi cười lạnh: “Được! Bổn tiểu thư cũng muốn xem, quý nhân nào sẽ dung túng cho ngươi việc trộm cắp? Ta thấy ngươi thủ đoạn thuần
thục, chống chế mặt không đổ tim không loạn, chắc chắn có không ít phu
nhân tiểu thư bị ngươi trộm đồ! Hôm nay ra sẽ trừ hại cho dân. Lục soát
cho ta! Tìm xong rồi nói!” Nàng quang vinh khoác thêm chiến bảo vì dân
trừ hại.
Phụ nhân kia há có thể để mặc cho bọn họ lục soát? Lại nói Triệu Minh Thao thưởng cho nàng một đĩnh bạc trắng lớn, còn có cái túi của Uyển
Nhi nàng ta cũng dấu trong vại gạo dưới chân giường. Nhìn nhà của nàng
làm sao có thể nói có nhiều bạc như vậy? Cái túi của Uyển Nhi còn có thể nói là nhặt được, nhưng cái đĩnh bạc trắng kia thật sự rất lớn, lại có
lai lịch không rõ ràng, quan phủ nhất định sẽ sinh nghi, nếu nói là được quý nhân thưởng cho,vị quý nhân kia trốn còn không kịp, làm sao có thể
làm chứng thay cho nàng? Nếu không cẩn thận, lại lòi ra vài chuyện cũ
năm xưa, tiếp tay với người khác phá hoại thanh danh trinh tiết của nữ
tử, là loại tội lớn tới bậc nào? Lập tức ôm chặt lấy cửa, ngồi bệt xuống đất gào khóc: “Các ngươi ỷ thế hiếp người, một lòng một dạ muốn hại dân thường như ta. Nếu để cho các ngươi vào nhà, chẳng phải là để mặc cho
các ngươi vu oan hãm hại? Ta cứ đứng chặn trước cửa này đấy. Nếu ai dám
đi vào, liền lấy mạng của ta đi! Ta không thiết sống nữa.”
Hạ Kim bước mạnh lên phía trước một bước, nàng ta liền chỉ vào Hạ Kim mắng to: “Tên đàn ông thối tha không biết xấu hổ nhà ngươi, ngay trước
mặt chồng bà mà dám đánh lão nương sao? Trong lòng ngươi không yên sao?
Nếu ngươi dám để bàn tay bẩn thiut của ngươi chạm vào lão nương, để lão
nương mất đi sự trong sạch, lão nương liền đập đầu chết ngay trước mặt
các ngươi!”
Chuyện này nói một lượt lại nói đến chuyện trong sạch của nữ tử, Hạ
Kim cùng mấy hộ viện giật nảy mình, không dám bước lên trước nửa bước,
trơ mắt nhìn Hạ Thụy Hi.
Lúc này nàng ta thật biết lợi dụng hai chữ trong sạch a, Hạ Thụy Hi
cười lạnh: “Ngươi thật đúng là loại người không biết xấu hổ, chưa từng
thấy người nào lại muốn tự hất bát nước bẩn lên người mình. Ngươi tưởng
rằng ngươi cứ tiếp tục ôm cửa khóc lóc om sòm ta sẽ không có cách bắt
được ngươi sao? Ta sai nha hoàn đến bắt ngươi! Hạ Kim, các ngươi kêu lớn tiếng cho ta, để hàng xóm đến đây chứng kiến, đây là một con mụ trộm
cắp không biết xấu hổ! Không chừng trong phòng còn giấu những tang vật
trộm ở nơi khác nữa.”
Hạ Kim cũng mấy hộ viện thật sự lớn tiếng hô lên: “Đến xem bắt trộm
a!” Giọng nói của bọn họ vang tận mây xanh, đương nhiên không lo những
nhà khác không có nghe thấy.
Phụ nhân kia hoảng sợ. Nàng ta thấy Hạ Thụy Hi mang danh là một đại
tiểu thư nhưng bản tính còn ngang ngược hơn cả mình, hơn nữa như vậy
trong nhà mình chắc chắn có cái vòng vàng của nàng, trong lòng không
khỏi thầm kêu, e rằng thật sự sẽ tìm thấy cái vòng vàng, chính mình khó
tránh khỏi một kiếp này. Liền cảm thấy hối hận không nên tham đĩnh bạc
trắng kia, làm mối cho vị công tử kia, đắc tội với một ác nữ da dày gan
lớn như vậy, phá hoại gốc rễ làm ăn.
Vốn chỗ ở của phụ nhân này cũng vừa khéo, ở ngay bên cnahj tửu quán
kia. Tửu quán kia cực kì sơ sài, ngay cả phòng riêng để cho phu nhân
tiểu thư cũng không có, càng đừng nói đến nơi đi giải quyết. Chẳng nói
đến những vị khách thân phận thấp kém, những vị khách thân phận hơi cao
một chút cũng chẳng thể chịu được giải quyết vấn đề ở chỗ đó, nhưng cũng chẳng thể nhẫn nhịn được, liền phải gặp nơi nào ngồi bừa ở nơi đó.
Vì thế nàng ta rất thông minh nghĩ ngay tới nhà vệ sinh công cộng,
lúc mới bắt đầu chỉ muốn kiếm lấy phân và nước tiểu của khách, đem bán
cho mấy nhà nông ở nơi này đổi ít tiền lẻ chi tiêu thêm trong nhà. Nàng
nhờ người viết một tờ thông báo dám trên tường ở tửu quán, nói rõ không
thu tiền, phân ra cầu tiêu nam nữ, có giấy vệ sinh, thực sự đưa tới
không ít khách, có chút danh tiếng.
Sau đó một lần nàng gặp được một vị quý nhân, vị công tử kia nhất
thời quá mót, thấy không có chỗ, lại không muốn đi ở trên xe của mình,
nói là chỗ chỉ lớn hơn bàn tay một chút, mùi lại khó ngửi, quá ghét,
nghe nói ở nhà nàng có chỗ ngồi, nhất thời tò mò liền cố ý đến xem xem.
Sau khi dùng xong, chê vừa thối vừa đơn sơ, nói với nàng, người phân ra
ba bảy loại, có người đồng ý bỏ tiền ra đi cầu tiêu tốt nhất, ví dụ như
hắn là một người như thế, vui lên, tiền thưởng một lần đủ cho nhà nàng
chi tiêu trong một tháng.
Có người bằng lòng đi nhà cấu như vậy a? Nàng vốn không tin, nhưng tỳ nữ của công tử kia che miệng cười, cầu tiêu ở nhà công tử của nàng so
với nhà ở của người bình thường còn đẹp đẽ hơn, trong cầu tiêu vàng son
lộng lẫy, thơm tho không cần phải bàn, còn có khăn thơm luôn để sẵn,
dùng để khi đi vào trong nhét vào mũi phòng mùi hôi; đợi sau khi xong
việc, thị tỳ bưng ra một cái chậu lưu ly đựng nước ấm thơm nức, dùng bát lưu ly, phục vụ công tử rửa tay. Trong vòng một tháng, sửa lại nhà cấu
này mất hai lượng bạc cũng vẫn còn thừa.
Lúc ấy nàng nghe thấy líu lưỡi, công tử kia lập tức lệnh cho tỳ nữ
thưởng cho nàng hai lượng bạc, lại bảo với nàng, nhà cầu thu phí của
nàng có thể sửa sang lại như vậy, sạch sẽ lại không thúi. Cuối cùng, vị
công tử kia còn đắc ý cười nói: “Ngươi hãy dùng bạc này tu sửa lại đi,
coi như bổn công tử làm phúc cho người đi đường.”
Nàng bán tín bán nghi đem một nửa số bạc đó sửa thành cầu tiêu mà Hạ
Thụy Hi đã dùng qua kia, tuy rằng ít khách hơn, nhìn chung mà nói lợi
nhuận lại tốt hơn so với trước kia. Nhưng kể từ đó, bên phái tửu quán
không vui, muốn chia tiền, nàng đương nhiên không chịu, vì thé tứu quán
liền xé bỏ thông báo của nàng, cũng không chịu nói cho khách biết có chỗ như vậy. Nàng cũng chẳng sợ, liền thường xuyên đi qua chỗ cầu tiêu của
tứu quán đứng đợi, thấy có ai quần áo chỉnh tề, liền ra sức mời đến chỗ
nàng, nhưng cuối cùng việc làm ăn vẫn bị ảnh hưởng.
Nàng đang vắt hết óc nghĩ xem làm sao để cải thiện tình hình làm ăn
thì đúng lúc có tên lãng tử lớn mật lại nhắm trùng một vị khách nữ độc
thân từ nơi nào đi đến, dùng một số tiền lớn mong nàng mai mối cho, nàng vô cùng sợ hãi, nhưng cuối cùng không chịu nổi lực hấp dẫn của số tiền
lớn, vẫn cứ giúp.
Có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, sau vài lần không yên tâ, thấy mọi chuyện thật sự thuận lợi, đám khách nữ chịu thiệt thòi vì thanh danh,
cũng đều nén giận, không dám làm ầm lên. Lá gan của nàng cũng dần dần
lớn lên, đều xuống tay với những nữ tử nhìn qua hơi yếu đuối độc thân
hoặc nhìn qua đã có gia đình. Nhưng chuyện hôm nay, bởi vì nàng thấy Hạ
Thụy Hi ăn mặc không tầm thường, người lại thấu đáo, vẫn cảm thấy có
chút bồn chồn, mặc dù được Triệu Minh Thao cho rất nhiều tiền, nàng cũng đành cùng hắn giở trò tính kế.
Vốn dĩ Triệu Minh Thao muốn gặp người ở trong nhà nàng, bảo nàng nghĩ cách giữ người lại đợi hắn, nàng cũng đã đồng ý, nhân lúc sắp xếp cho
Hạ Thụy Hi vào nhà cầu thì trộm cái túi ở trên người Uyển Nhi. Nhưng Hạ
Thụy Hi vừa bảo người đi gọi người nhà tới đón, lại kiên quyết muốn đi
khiến nàng cảm thấy quá mạo hiểm, liền vội vàng sửa lại chủ ý, nghĩ
thầm, nếu người bị ngăn lại ở bên ngoài, cũng chẳng liên quan tới nàng.
Cho nên, khi Hạ Thụy Hi cố gắng muốn đi nàng cũng không ngăn đón, sau
khi ra cửa gặp Triệu Minh Thao, lại muốn tránh về thì nàng càng phải
đóng chặt cửa.
Thấy ngoài cửa không có tiếng động, người cũng đã đi, tưởng rằng
không sao, nàng mới an tâm lấy đôi bông tai bạc ra đeo. Nào biết vị này
không ngờ vị này chẳng hề chịu chút thiệt thòi nào, nhanh như vậy đã
nghĩ ra một cái cớ đường hoàng, vu oan cho nàng trộm cái vòng vàng, mang theo một đám người hung thần ác sát tới phá cửa.
Việc hôm nay khó mà thoát được, phụ nhân kia hối hận cực kì, nhưng mà hiện tại nàng chỉ mong đừng tìm ra chiếc vòng vàng kia. Đang hoang mang lo sợ, Hạ Thụy Hi đã tiến tới một bước thấp giọng nói: “Chuyện cái vòng vàng là việc nhỏ, những chuyện bẩn thỉu ngươi làm chắc hẳn không ít.
Hôm nay ngươi đắc tội với bổn tiểu thư, bổn tiểu thư nhất định dạy dỗ
cho con mụ trộm cắp vô liêm sỉ như ngươi biết thế nào là kiếm tiền trái
lương tâm! Có lẽ đòn roi của quan phủ cho thể cho ngươi hoàn toàn hiểu
được cái gì nên làm, cái gì không nên làm.” Nói xong hung hăng tặng cho
phụ nhân kia một cái bạt tai, bộ dáng giả trang hào môn ác nữ đủ cả mười phần.
“Làm cái gì vậy! Còn ra thể thống gì nữa!” Tiếng nói trầm thấp uy nghiêm của Hạ lão gia vang lên sau lưng Hạ Thụy Hi.
Hạ Thụy Hi thu tay, nói qua tình hình cho Hạ lão gia, mới lớn tiếng
nói: “Cha, con mụ này thật đáng giận, ngài nhất định phải tìm chiếc vòng vàng trở về cho con gái, rồi đem mụ giải lên quan xử lí thật nghiêm a.”
Hạ lão gia nghiêm khắc trừng mắt lườm nàng một cái, quát: “Ngươi lập
tức quay về trong xe cho ta! Còn chưa thấy đủ mất thể diện xấu hổ sao?
Uyển Nhi ở lại nói rõ mọi chuyện là được!”
Phụ nhân kia thấy Hạ lão gia, liền khóc lóc bổ nhào qua: “Lão gia,
lão gia, tiểu phụ nhân bị oan, ngài phải làm chủ cho tiểu thụ nhân a!”
Hạ lão gia lui về phía sau một bước, né bàn tay của nàng ta đang lao
tới, lạnh lùng trừng mắt lườm nàng ta một cái: “Nam nữ thụ thụ bất thân, đừng có sờ loạn. Đứng lên nói đi! Nếu ngươi không lấy, bản nhân sẽ
không vu oan cho ngươi nửa phần!”
Khí thế của ông uy nghiêm, lời nói lại cay nghiệt, phụ nhân kia bị ông lườm một cái, không dám làm càn nữa, vâng lời đứng dậy.
Ánh mắt Uyển Nhi chỉ nhìn chằm chằm vào đôi bông tai bạc trên tai phụ nhân kia, thêm mắm thêm muối kể bậy lại một mạch, chỉ giấu mỗi đoạn
Triệu Minh Thao chặn Hạ Thụy Hi ở trong rừng hoa đào.
Có Hạ lão gia ở đây lo liệu, còn gì Hạ Thụy Hi có thể không yên tâm?
Từ từ thu lại vẻ mặt liều lĩnh dẫn theo Thuần Nhi và hai hộ viện trở về
không nói thêm gì nữa.
Bóng dáng Hạ Thụy Hi vừa biến mất trong rừng liễu, Triệu Minh Thao
trong rừng hoa đào từ từ đi ra cùng với một đại hán mặc cẩm y.
Triệu Minh Thao phủi phủi vạt áo: “Ngươi có cảm thấy nàng có chút thay đổi không giống lúc trước hay không?”
Cẩm y đại hán kia nói: “Thuộc hạ cảm thấy nàng không chút thay đổi,
tính khí vẫn nóng nảy như vậy, không để mình chịu thiệt thòi. Nếu nói
thay đổi, có sẽ đã thông minh hơn một chút, học được các kiếm cớ vu oan
trừng trị người khác, nhưng rốt cuộc vẫn có thiếu sót. Thuộc hạ đoán
rằng, nàng làm như vậy, nhất định muốn để cho ngài xem, tỏ vẻ nàng không muốn có bất kỳ liên quan gì với ngài, nhưng làm loạn đến mức gà bay chó chạy, chẳng hề có chút phong độ đại tiểu thư,thù đoạn cũng quá ngây
thơ, suy nghĩ không chu đáo, quá xúc động, không kỹ càng.”
“Nếu nàng tinh khôn như cha và mẹ của nàng, ta cũng chẳng dám đụng
vào đâu.” Triệu Minh Thao trầm ngâm một lát, nói: “Không đúng, tuy rằng
tính khí chẳng hề thay đổi, nhưng ta cảm thấy nàng không giống lúc
trước. Ánh mắt nàng nhìn ta rất xa lạ, dương như thực sự quên mất ta,
nhưng đối với ta lại rõ ràng có ý sợ hãi đề phòng chán ghét. Nếu thật sự quên mất ta, không biết ta, khó tránh có thể sợ hãi đề phòng, nhưng
cũng không thể nào chán ghét đến thế. Chẳng lẽ chuyện lần trước đã bị
nàng nhìn thấu?”