Yến Nhi vội lên tiếng, muốn đổ tách trà đặc lúc nãy pha đi, bị Hạ lão gia ấn bình trà xuống: “Đi ra khỏi nhà, có nhiều bất tiện, cứ dùng nó
đi.”
Yến Nhi khiếp đám liếc mắt dò xét Hạ Thụy Bội một cái, lại đưa tách
trà lên. Hạ lão gia uống trà, thỏa mãn thở phào: “Cưỡi ngựa nửa ngày,
chỉ cảm thấy khát nước, cũng chẳng nghĩ đến uống chén trà. Trà này uống
ngon thật, thật thoải mái a. Yến Nhi rót thêm cho lão gia một chén nữa.”
Yến Nhi tươi cười đi tới rót thêm một chén: “Mời lão gia.”
Hạ lão gia uống trà, nhìn hai nha hoàn hòa nhã nói: “Ở nơi này chật chội quá, các ngươi đi qua xe phía sau nghỉ ngơi đi.”
Yến Nhi và Thuần Nhi cảm kích quỳ gối đáp lễ, đi ra xe phía sau nghỉ ngơi không nói thêm gì nữa.
Trong xe chỉ còn lại ba cha con, Hạ Thụy Hi lại rót thêm cho Hạ lão
gia một tách trà, Hạ lão gia nhìn hơi trà nóng bốc lên nghi ngút, thấp
giọng nói: “Mọi người đều nói ta thích kiếm tiền, hơn thích công danh.
Thật ra, cuộc sống nhàn rỗi hiển quý ai không nghĩ tới? Huống chi nhà
chúng ta đã có nhiều thế hệ làm quan? Nhưng năm đó ông nội các con mất
sớm, để lại cả nhà ta bơ vơ. Đến năm ta mười lăm tuổi thì chúng ta chỉ
còn tiếng chứ chẳng có miếng. Trên thực tế sớm đã bấp bênh, chỉ được cái tiếng, tài sản cô nhi quả mẫu trên danh nghĩa sớm đã bị người trong tộc chiếm đoạt gần hết. Bà nội các con bị bênh, mỗi ngày phải uống thuốc,
hai cô của các con phải gả đi mà không có của hồi môn, mặc dù ta may mắn đậu tiến sĩ, nhưng không có tiền đút lót, chỉ có thể ngồi im chờ đợi.
Còn khế đất cùng khế nhà đều bị mấy người đại bá các con mang ra hiệu
cầm đồ cầm cố thanh toán nợ nần.”
“Chủ nợ tới cửa, đại bá các con chạy không thấy tăm hơi bóng dáng,
đại bá mẫu trở về nhà mje đẻ. Mắt thấy cả nhà sắp bị đuổi ra khỏi nhà
của tổ tiên, lưu lạc đầu đường, ta vác mặt dày đi cầu cứu người trong
tộc, người tỏng tộc ra mặt đảm bảo, không dễ dàng gì mới có thể để cho
cả nhà ta hoãn lại một năm không bị đuổi ra ngoài. Ta nghĩ rằng, chỉ cần ta có thể có một ít tiền, được bổ nhiệm làm quan, liền có thể giải
quyết sinh kế cả nhà, chấn hưng uy danh Hạ gia. Bà nội các con nói cho
ta biết, bà từng cho đại bá mẫu các con một ít trang sức tổ truyền quý
giá, bảo ta đi mượn lại để cầm cố ứng phó nhu cầu bức thiết. Ta đi cầu
xin đại bá mẫu các con, nhưng chị ta sống chết không chịu lấy ra, cho dù ta bảo chị ta sẽ viết giấy vay nợ, nói rõ tương lai trả lại nàng gấp
mười gấp trăm lần, chị ta cũng vẫn không chịu, trái lại còn châm chọc
ta, nói người nhà Hạ gia không biết xấu hổ, chú em em gái của chồng hết
cách rồi lại muốn đi lấy của hồi môn của chị dâu. Ta vừa xấu hổ vừa giận dữ, mới biết rằng trăm nghề thì thư sinh là vô dụng nhất. Vì miếng cơm
manh áo của cả nhà, chuộc lại sản nghiệp của tổ tiên, không còn cách nào khác, ta phải hoàn toàn cắt đứt ý niệm ra làm quan ở trong đầu.”
“May mà trời không tuyệt đường con người, trước đây vì tò mò nên ta
từng học qua y thuật của một vị thấy thuốc lang thang, nhận biết dược
liệu, liền đem toàn bộ sách mà tổ tiên để lại đem bán làm tiến vốn, vừa
buôn bán dược liệu, vừa đi khám một vài bệnh đơn giản cho người ta, tích lũy được chút tiền vốn mở hiệu thuốc bắc. Buôn dược liệu thì đường xá
xa xôi gian nan, tiền vốn lại thiếu, nhất định phải tính toán tỉ mỉ,
thường thường sau khi thanh toán tiền mua dược liệu và phí vận chuyển,
cũng chỉ đủ tiền ăn bánh bao chay và uống nước lã, buổi tối cũng chỉ có
thể ở lại nhà trọ rẻ mạt nhất, nào dám mơ tưởng có trà nóng để uống? Có
nhiều lúc rừng sâu nước độc, thấy khát nước, không tìm thấy sông suối,
đến cả nước trong vũng bùn cũng phải uống thôi.”
“Dù sao ông trời đối đãi với ta không tệ, trong lúc tối tăm vẫn có
thể tìm ra ánh sáng, một lần trên đường đi ta thấy một vị tiểu hậu sinh
bởi vì chẩn đoán bệnh sai, bị người đuổi đánh, rất thảm hại, ta nhất
thời mềm lòng, đem một nửa lộ phí ra để cứu hắn. Truy hỏi tỷ mỉ một hồi, mới biết hắn chưa xuất sư đã lén đi ra ngoài, không có lộ phí mới đi
xem bệnh cho người ta, ai ngờ lại chẩn đoán sai bệnh. Vị hậu sinh kia
sống chết muốn đi theo ta, nói là học thêm kiến thức. Ta đuổi hắn cũng
không đi, đành để hắn đi theo. Ai ngờ sau đó lại cứu ta một mang, nhờ
vậy mà sau này ta phú quý.”
“Vị hậu sinh kia đi theo ra chưa được một tháng, ta liền sinh bệnh
nặng một hồi, tưởng rằng sắp chết, những người buôn thuốc cùng ta đều
cho rằng ta không sống nổi, trộm xe chở dược liệu của ta, đem ta ném lại trong tiểu điếm chờ chết. Chỉ có vị hậu sinh kia luôn ở bên cạnh quan
tâm chăm sóc ta, không có tiền mua dược liệu, hắn liền đi hái thảo dược
trị bệnh cho ta, tiếc rằng có công hiệu không đáng kể. Một ngày hắn ra
ngoài vui mừng đưa về một vị lão nhân, nói là sư phụ hắn, cũng chính là
tổ sư gia của các con. Tổ sư gia của các con chẳng những chữa khỏi bệnh
cho ta, một thân y thuật đều truyền thụ lại cho ta, ta cho rằng ông trời vẫn còn thương xót ta, hận một ngày không thể dài như mười ngày, khắc
khổ học tập y thuật, cuối cùng cũng có một môn tài nghệ phòng thân, rồi
có thanh danh, mới có phú quý hôm nay, không để các con phải chịu khổ.”
Hạ Thụy Hi nghe xong trong lòng chua xót không thôi, một quý công tử
ngày ngày chỉ biết đèn sách khi gia cảnh xuống dốc, vì cuộc sống cả nhà, không để ý đến thể diện đi đến gặp chị dâu lớn mượn của hồi môn chạy
chức quan, lại bị chị dâu cười chế nhạo. Bất đắc dĩ phải bán sách quý
như tính mạng đi buôn dược liệu, trèo non lội suối, chịu đói chịu rét,
chịu hết thế nhân nhạo báng khinh thường, gây dựng gia sản như bây giờ,
cần phải có biết bao dũng khí và nghĩ lực a.
Hạ Thụy Hi để ý thấy, khi Hạ lão gia kể chuyện ngày trước, sụt sịt
rất nhiều, mặc dù đối với những người hại mình ông không hề oán hận,
nhưng lại vô cùng cảm kích người đã từng giúp mình trong cảnh khốn cùng. Ánh nắng xuân rực rỡ chiếu xiên qua khe cửa sổ lên trên đầu Hạ lão gia, đem bên tóc mai đã lốm đốm bạc của ông chiếu sáng trắng lấp lánh, ông
híp mắt lại, yêu thương chăm chú nhìn hai cô con gái, giống như đây
chính là của cải lớn nhất trong cuộc đời ông.
Hạ Thụy Hi tự hỏi nếu nàng gặp phải những chuyện tương tự như vậy, e
rằng chẳng có các nào đối xử tốt với vợ chồng Hạ đại bá như vậy. Cho nên càng lúc càng cảm thấy hành động của Hạ lão gia thật đáng khâm phục,
không khỏi kêu một tiếng từ tận đáy lòng: “Phụ thân.” Ôm chặt lấy cánh
tay Hạ lão gia, nói như thề: “Tương lai con nhất định sẽ hiếu thuận với
người và nương, đối xử tử tế với muội muội đệ đệ.”
Hạ lão gia xoa xoa tóc nàng, nhẹ nhàng cười, chân thành nói: “Ta biết các con đều rất hiếu thuận. Cha nói với các con những lời này, không
phải muốn mấy đứa oán hận nhà đại bá cùng những người đã từng hại ta,
cũng không phải kêu khổ với các con. Chỉ muốn nói cho các con biết, làm
người phải biết tích phúc, biết rằng cơm cháo kiếm được không dễ ràng,
đôi khi phải đề phòng lúc vạn nhất. Cũng chớ có khắt khe với người ngoài quá, biết đâu sau này có lúc lại cần người ta, phải dựa vào người ta để cứu mạng.”
Hạ lão gia muốn để con gái từ trong kinh nghiệm của mình biết chút ít việc thể gian khó khăn, học từ đó đạo lí đối nhân xử thế, tương lai
cuộc sống đỡ hơn. Nhưng Hạ Thụy Bội không hiểu, nàng cảm thấy từng câu
từng chữ của Hạ lão gia đều gián tiếp mắng nàng không hiểu chuyện, không biết tích phúc, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, cười mỉa nói: “Con gái tốt
số, đều được hưởng nhờ phúc của phụ thân.” Lại hầm hừ mắng: “Đại bá và
Đại bá mẫu thật sự quá ghê tởm, nếu như là con, con sẽ đuổi hết bọn họ
đi ra ngoài ăn xin mới hả giận. Còn muốn đi chiếm gia sản nhà chúng ta,
phụ thân nên đưa bọn họ đến quan phủ mới phải.”
Thật ra với tính tình Hạ lão gia, mặc dù đối xử với vợ chồng Hạ đại
bá thật sự rất tốt, nhưng người ngoài đúng thật không phải không có
chuyện như vậy, cái chính ông muốn dạy cho Hạ Thụy Bội nên có lòng khoan dung, chẳng hề thực sự muốn tốt cáo. Đành bất đắc dĩ thở dài một hơi:
“Bội Bội, người cha và mẹ lo lắng nhất chính là con. Con tính tình dễ
kích động, không chịu được khổ, lại dễ nói nóng, người tỏng nhà bởi vì
quan hệ máu mủ, nên đều nhường nhịn con. Nhưng nếu đi tới nhà người
khác, chỉ sợ không ai chịu nhường con như vậy, hại người cũng chính là
hại mình. Con gái lấy chồng, đã là con nhà người khác, cha mẹ dù cho có
thương con, rốt cuộc vẫn ngoài tầm với, có một số việc không nên để ý,
cũng không cần biết, con vẫn nên sớm sửa đổi tính tình thì hơn.”
Hạ Thụy Bội thấp giọng nói: “Nhị tỷ chỉ giảo hoạt hơn so với con, chứ tính tình nàng cũng chẳng tốt hơn con ở điểm nào. Các người không biết, đều tưởng rằng nàng đã sửa đổi được, ai ngờ so với trước đây còn hung
dữ hơn, vô pháp vô thiên hơn.”
Hạ lão gia đương nhiên biết Hạ Thụy Hi không phải là một chiếc đèn
cạn dầu, lập tức mỉm cười: “Hung dữ không phải không tốt, tính khí nhị
tỷ con chính là như vậy. Nhưng nàng biết khi nào nên hung dữ, khi nào
nên mềm mỏng, như vậy tốt quá rồi.”
Hạ Thụy Bội không phục nói: “Cha và nương luôn che chở cho nàng, nàng làm cái gì cũng tốt, cũng đúng. Lại cứ nói con không hiểu chuyện, nói
con làm sai, một ngày kia, con nhất định phải vượt qua nàng.”
Hạ lão gia cười nói: “Tốt, cha cùng nương sẽ đợi đến ngày con vượt
qua nhị tỷ. Con gái phải đứa này nạnh mẽ hơn đứa kia mới tốt.”
Khi nói chuyện, xe ngựa dừng lại. Trường tùy Hạ Kim của Hạ lão gia đi đến cạnh xe cười nói: “Lão gia, tới chỗ nghĩ chân rồi.”
Hạ Thụy Hi lặng lẽ xốc mành nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy trên một gốc
đại thụ bên đường treo một chiếc cờ nền trắng vải xanh, trên viết một
chữ “Tửu” thật to, bay bay trong gió. Dưới bóng cây buộc vài con tuấn mã màu lông bóng loáng như nước, yên cương hoa lệ đang ở đó ăn cỏ khô.
Cách đó không xa có một rừng liễu, cạnh rừng liễu có hai gian nhà làm
bằng cỏ tranh, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong bảy tám nam nhân đang
dùng cơm uống rượu. Đúng là một phong cảnh quán rượu rất phổ biến ven
đường.
Hạ lão gia nhìn hai tỷ muội Hạ Thụy Hi, hơi nhíu mày. Số lần ông đi
trên con đường này đã không còn nhớ rõ, lần nào đi cũng dừng lại nghỉ
chân ở nơi này. Một đám già trẻ lớn bé cũng chẳng sao, thế nhưng lần này lại không giống, ông dẫn theo hai cô con gái yểu diệu chưa lấy chồng.
Vừa nghĩ tới con gáu phải nghỉ chân ăn cơm ở chỗ này, lại còn để người
đi đường qua lại nhìn ngó, trong lòng ông liền cảm thấy khó chịu. Đang
muốn kêu tỷ muội Hạ Thụy Hi không cần xuống xe, sai người ra đem thức ăn lên trên xe, đã thấy Hạ Thụy Bội mệt mỏi duỗi duỗi cánh tay: “Mệt chết
đi được, toàn thân đều mỏi rã rời, con phải đi xuống vấn động một chút,
hoạt động gân cốt mới được.”
Hạ lão gia thở dài: Hạ Kim xuống thương lượng với chủ quán một chút,
bảo họ nghĩ cách gì để cho hai vị tiểu thư ngồi trong một gian nhỏ đi,
bạc không thành vấn đề.”
Hạ Kim lĩnh mệnh rời đi, Hạ Thụy Hi đột nhiên nảy ra ý tưởng: “Phụ
thân, không bằng hai tỷ muội chúng con nữ giả nam trang, đỡ phải phiền
toái như vậy.”
Hạ lão gia lời nói mau lẹ, vẻ mặt nghiêm nghị: “Nói bậy! Nữ tử chính
là nữ tử! Vì sao lại phải giả dạng nam tử? Còn ra thể thống gì?”
Hạ Thụy Hi có vẻ gục đầu xuống, âm thần tự trách mình quá sơ suất, vì đắc ý mà quên đi dáng vẻ vốn có của mình. Xem ra Hạ lão gia tuy rằng
yêu thương con gái, nhưng rốt cuộc vẫn là người thời địa này, chung quy
vẫn tuân thủ quy phạm đạo đức thời đại này.
Hạ Thụy Bội lúc này có vẻ hả hê, châm chọc nói: “Nhị tỷ xem hí kịch
bao lần rồi? Nhưng ngay cả trong hí kịch, nữ tử giả nam trang, đều phải
bất đắc dĩ mới giả dạng nam tử. Có thiên kim tiểu thư nào tự hạ thân
phận đi giả dạng nam tử xuất đầu lộ diện?”
Khi nói chuyện, Hạ Kim bên kia đã thương lượng thỏa đáng với chủ
quán, cũng chỉ huy hộ viện Hạ gia dùng gậy trúc ngăn ra một gian phòng
nhỏ, đến thỉnh hai bị tiểu thư xuống xe.
Tỷ muội Hạ Thụy Hi được bọn nha hoàn vậy quanh, nhìn không chớp mắt
đi theo sát sau lưng Hạ lão gia vào gian cỏ tranh. Thấy có người tiến
vào, tất cả nam tử ngồi bên trong đều quay đầu, Hạ Thụy Hi nghe thấy có
người vô cùng kinh ngạc “A” một tiếng, tiếp theo đứng lên kêu: “Hạ tiên
sinh.”
Hạ lão gia nghe tiếng nhìn lại, sắc mặt có chút khó coi, lấy lại vẻ tươi cười rất nhanh.