Hạ lão gia từ trước đến nay là một vị chủ nhân vừa
có thể kiếm tiền vừa biết cách hưởng thụ, xe ngựa để cho con gái ngồi
đương nhiên cũng cố gắng là loại ung dung thoải mái nhất. Bên trong xe
chẳng những có đệm gấm lụa êm dẻo mềm mại, còn có thêm một chiếc bàn
nhỏ, nước ấm cùng vô số đồ điểm tâm, tránh để cho hai cô con gái xinh
đẹp ngọc ngà phải lặn lội đường xa chịu đói khổ.
Cảng xuân tươi đẹp cùng phong cảnh như vẽ, lại thêm việc ra ngoài thật mới mẻ khiến cho Hạ Thụy Hi cùng Hạ Thụy Bội tạm
thời quên ưu sầu và phiền não, hai người nằm ở bên cạnh cửa sổ xe, chỉ
có một chiếc mành vải hơi mỏng, hương phấn thò đầu ra bên ngoài xem
phong cảnh líu ríu nói chuyện không ngừng. Hạ lão gia mang theo mấy tay
hộ viện cao lớn vạm vỡ cưỡi ngựa đi bên cạnh, nghe thấy tiếng cười nói
vui vẻ của con gái, cười đến mức ánh mắt híp lại như sợi chỉ. Đời người
còn mong muốn gì hơn? Áo cơm không lo, cả nhà an khang đó là hạnh phúc
lớn nhất.
Bởi vì Uyển Nhi hơi say xe, Hạ Thụy Hi liền bảo
nàng đi sang xe của bọn nha hoàn nằm nghỉ ngơi, để Thuần Nhi cùng Yến
Nhi opwr trong xe hầu hạ hai tỷ muội các nàng. Bọn nha hoàn thấy hai vị
chủ nhân đều vui vẻ, cũng lấy làm phấn khởi.
Đáng tiếc tỷ muội hai nàng trời sinh bất hòa, nói
cười một lúc, chung sống hóa bình không quá một hai canh giờ, đã bắt đầu tranh cãi.
Thuần Nhi cười nói: “Gió thổi mát lạnh, thật là thoải mái. Giá mà thiếu gia cũng đi cùng, không biết còn vui vẻ đến nhường nào?”
Hạ Thụy Bội nói: “Đệ đệ một lòng muốn đi cùng chúng ta, xin cha mẹ hồi lâu, ta cũng đỡ lời cho nó rất nhiều, nhưng cha mẹ
vẫn không đồng ý. Bình thường Nhị tỷ không phải quý nó nhất sao? Vì sao
lần này không chịu hnois giúp vài lời cho nó?”
Hạ Thụy Hi nhớ tới lúc các nàng đến vẻ mặt Hạ Thụy
Đồng cơ hồ đã muốn khóc, mỉm cười lắc đầu: “Không phải cha và nương đã
nói rồi sao? Thụy Đồng còn phải học, nó là con trai, tương lai còn nhiều cơ hội ra ngoài, cần gì phải nóng lòng nhất thời? Ta đã đồng ý sẽ mua
đồ chơi và thức ăn ngon mang về cho nó.”
Hạ Thụy Bội cười lạnh một tiếng: “Cho tới bây giờ
tỷ lại nghe lời cha mẹ như vậy.” Ở trong mắt nàng, Hạ Thụy Hi đối với
cha mẹ dịu dàng hiếu thuận cũng vì muốn lấy lòng cha mẹ, do đó luôn đối
tốt với nàng ta, trong lòng nàng luôn cho rằng mình xui xẻo như vậy
nguyên nhân đều do Hạ Thụy Hi, cho nên càng nhìn càng thấy Hạ Thụy Hi
không vừa mắt.
Hạ Thụy Hi không rõ tại sao lại đột nhiên đắc tội
với nàng ta, có điều nàng ra ngoài vì muốn vui vẻ, không phải muốn tức
giận. Lập tức cười ôn hòa: “Cha mẹ đối với chúng ta tốt như vậy, công
việc quản lý nhà cửa lại vất vả, ta không có khả năng chia sẽ phiền não
với họ, chỉ có thể để họ bớt lo lắng, đương nhiên muốn cố gắng nghe lời
của hai người. Chẳng lẽ muội cho rằng không đúng sao?”
Hạ Thụy Bội không phản bác được, mất hứng nói: “Ta
chỉ nói một câu mà tỷ nói nhiều như vậy, ta thấy tỷ hình như không vui
khi ta cùng tỷ đi đến kinh thành? Biết vậy nói sớm với phụ thân, để phụ
thân đưa ta về nhà, đỡ phải làm tỷ tỷ vướng mắt.”
Hai nhà hoàn vừa nãy còn thấy hai vị chủ nhân lúc
trước còn rất tốt, trong nháy mắt lại nổi phong ba, không khỏi đưa mắt
nhìn nhau. Chỉ sợ trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết, chủ nhân đem lửa
giận trút lên trên người mình, không tự chủ xê dịch đến bên cạnh xe,
gường như làm vậy có thể an toàn thêm một tí.
Hạ Thụy Hi nén dằn lừa giận trong lòng, cố gắng để
giọng nói của mình nghe bình tĩnh và ôn hòa: “Bội Bội, lời này muội nói
không đúng sự thật nha. Muội biết rõ cả nhà ta đều quan tâm đến muội,
thương xót muội, lại luôn dùng những lời khó nghe châm chọc chúng ta,
thật sự làm cho người ta thất vọng.”
Đây là phương pháp hữu hiệu Hạ Thụy Hi học được từ
Hạ phu nhân, mặc kệ người đang giận dỗi nói nhảm, nói một mình, chỉ cần
ra dáng cùng người giãi bày giảng giải đạo lý. Tuy rằng việc này làm cho mình nhìn qua có chút cổ hủ không thú vị, nhưng vẫn có thể duy trì
phong độ của mình, cũng có thể khiến cho đối thủ á khẩu không trả lời
được.
Quả nhiên Hạ Thụy Bội thẹn quá hóa giận, tức giận
nói: “Nếu thấy lời của ta khó nghe, tỷ đừng có nghe. Ta cũng không muốn
nói chuyện với tỷ.”
Không nói chuyện với ngươi thì không nói chuyện với ngươi, xem ai chịu đựng được hơn ai? Hạ Thụy Hi nhẹ nhàng cười, quay
đầu, ngồi sang một bên cửa sổ khác, đưa mắt ngắm nhìn phong cảnh, thỉnh
thoảng cùng bọn nha hoàn nói đôi lời,cũng cảm thấy vui vẻ.
Hạ Thụy Bội thấy Yến Nhi cùng chủ tớ Hạ Thụy Hi
cười cười nói nói, chẳng ai nói chuyện với nàng, chính mình dường như bị cô lập, tức giận muốn chết, lớn tiếng nói: “Yến Nhi, mang trà cho ta!”
Yến Nhi vội thu hồi nụ cười trên mặt, cẩn thận rót cho Hạ Thụy Bội một chén trà nóng, hai tay dâng lên.
Hạ Thụy Bội oán hận uống một ngụm, “Phì!” liền phun ra, phun lên trúng thân ba người kia. Lại dùng sức liên tục véo Yến
Nhi, mắng: “Nha đầu chết tiệt kia, nha đầu ăn cây táo rào cây sung chết
tiệt kia! Cho ta uống trà đắng như vậy! Đáng ra không nên đưa ngươi đi
cùng, nhìn ngươi kinh cuồng như vậy không biết xương cốt nặng bao nhiêu
đây hả!”
Yến Nhi hoảng sợ mở to hai mắt, không ngừng xin
tha, co rúm lại rúc vào một góc xe. Hạ Thụy Hi không nhìn được, ý bảo
Thuần Nhi đang liên tục không ngừng lau quần áo cho nàng dừng tay,
nghiêm túc nói: “Đây là đang ra ngoài! Có thể nói năng thoải mái như ở
nhà? Có thể muốn nói gì thì nói làm gì thì làm, trách mắng nha hoàn như
vậy còn ra thể thống gì? Để cho người ta thấy, còn tưởng rằng nhà chúng
ta chuyên ngược đãi hạ nhâ, khiến cho thể diện và thanh danh nhà chúng
ta biết để đi đâu?”
Hạ Thụy Bội đem chén trà trong tay đặt mạnh xuống
bàn nhỏ: “Tỷ muốn giả bộ làm người tốt? Lúc này vẫn muốn nói chuyện
thanh danh và thể diện Hạ gia với ta ư? Thanh danh và thể diện Hạ gia
sớm đã bị tỷ cho mất hết rồi! Hừ, làm ta cười muốn chết! Ai mà không
biết Nhị tiểu thư Hạ gia một lời không vừa ý liền lấy roi đánh người?
Hỏi thử Uyển Nhi xem, từ nhỏ nàng ta đã phải chịu bao nhiêu trahcs mắng
của tỷ? Lúc này lại sắm vai hiền thục? Đến trước mặt người khác giả bộ
đi! Tỷ cho rằng tỷ giả bộ hiền thục là có thể gả được ra ngoài? Tỷ cho
rằng tỷ chỉ cần đốt một nén hương là có thể gả ra ngoài? Ta cho tỷ biết, phàm là người có chút đầu óc người ta sẽ không lấy sao chổi là tỷ! Quậy cho gia đình không yên đã đành, còn hại ta cũng không hay ho theo.”
Sắc mặt Hạ Thụy Hi đại biến, giơ tay lên giáng cho
khuôn mặt phấn hồng mịn màng của Hạ Thụy Bội một cái tát: “Ta thay cha
và nương giáo huấn cho kẻ không hiểu quy củ là muội, nói hưu nói vượn gì đó!” Hạ Thụy Bội bị nàng cho một cái bạt tai có chút sững sờ, không
khịp phản ứng, bắt đầu gào khóc, lăn lộn nhào lên muốn liều mạng với Hạ
Thụy Hi.
Hạ Thụy Hi linh hoạt thoát được, lệnh cho Thuần
Nhi: “Giữ chặt Tam tiểu thư! Nhất định nàng đã đụng vào một vật gì không sạch sẽ! Không biết mình đang nói gì! Chờ ta báo cáo với phụ thân, sẽ
tính tiếp.”
Thuần Nhi thấy cô ba vênh vênh váo váo bị tiểu thư
nhà mình đánh, không khỏi cảm thấy hả lòng hả dạ, sức khỏe nàng vốn đã
tốt, lại nghe thấy lời nói của Hạ Thụy Hi, không sợ đắc tội Hạ Thụy Bội, lập tức ôm lấy Hạ Thụy Bội, giữ hai tay Hạ Thụy Bội thật chặt, Hạ Thụy
Bội càng vũng vẫy càng chặt, cuối cùng không thể giãy thoát ra.
Hạ Thụy Hi thoải mái, vỗ vỗ cửa khoang xe kêu tài
xế dừng xe đi mời Hạ lão gia lại đây. Hạ lão gia ở bên ngoài sớm đã nghe thấy bên trong tranh cãi ầm ỹ, đau đầu đi tới: “Chuyện gì thế?”
Hạ Thụy Hi cười lạnh nhìn Hạ Thụy Bội liếc mắt một
cái, liền muốn mở cửa xe. Tin rằng chỉ cần nàng đem hành động của Hạ
Thụy Bội thuật lại một lần, Hạ lão gia tất nhiên sẽ lập tức đem tai họa
này trục xuất về phủ. Trở về nhà, hn cũng sẽ không bỏ qua cho Hạ Thụy
Bội, cầm túc phạt tĩnh tâm là chuyện nhỏ, phạt quỳ phạt tiền mới là
chuyện lớn.
Lúc này Hạ Thụy Bội trở nên thông mình đột xuất,
gắng hết sức đẩy Thuần Nhi ra, bổ nhào đến bên cạnh hthm nũng nịu đnags
yêu kéo tay áo Hạ Thụy Hi, nước mắt từng giọt từng giọt tuôn rơi: “Nhị
tỷ, muội không hiểu chuyện, tỷ đại nhân đại lượng đừng tính toán với
muội có được không? Muội đau lòng quá nên hồ đồ, rối loạn quá mới nói
lung tung, nể tình chị em ruột, tỷ tha cho muội một lần được không? Đừng nói với phụ thân, muội tin tỷ. Nếu lần này muội không thể đến kinh
thành, cả đời này kos có khả năng ra ngoài nữa, chỉ có thể nhốt mình
trong căn phòng tối tăm mù mịt, lẻ loi hiu quạnh cả đời, muội xin tỷ,
được không? Muội sai rồi. Tỷ nếu chưa hết giận, cứ đánh muội hai cái
trút giận được không?” Nói xong thật sư cầm lấy tay Hạ Thụy Hi vung lên
đánh nàng.
Hạ Thụy Hi nhìn thấy bộ dáng đáng thương của nàng,
nghũ đến thiếu nữ như hoa lại có vận mệnh bi thảm, lại nghĩ tới lời cổ
nhân tin tưởng chuyện sao chổi, nàng thất thố như thế là chuyện có thể
hiểu được, liền mềm lòng, mặt vẫn trầm lại nói: “Không phải muội chê ta
hại muội không hay ho sao? Hay là nên sớm cách xa ta một chút cũng tốt,
đỡ phải hại muội không tốt thêm. Buông tay!”
Hạ Thụy Bội khóc lúc giữ chặt tay áo của nàng không buông: “Muội không buông! Muội không buông! Muội không muốn về, có chết muội cũng không muốn về!”
Hạ Thụy Hi hít sâu một hơi: “Nếu muội vẫn không buông tay, khi phụ thân tới ta sẽ nói hết sự thật.”
Hạ Thụy Bội vừa nghe thấy có hi vọng, nhanh chóng
rút tay về, lau nước mắt trên mặt, lộ ra một nụ cười tươi rói, khuôn mặt biến sắc cực nhanh khiến Hạ Thụy Hi nhìn thế là đủ rồi.
Hạ lão gia không kiên nhẫn đẩy cửa ra: “Sao vậy? Ở bên trong cãi nhau ầm ỹ, chẳng chú ý thân phận gì cả.”
Hạ Thụy Hi cười nói: “Bội Bội nói nàng ngồi trên xe thấy đau, muốn nghỉ ngơi chốc lát, hỏi phụ thân xem ở gần đây có nơi
nào nghỉ chân không.”
Hạ lão gia trầm mặt nói: “Đi ra bên ngoài còn muốn
thoải mái như ở nhà? Chịu thêm lát nữa đi, phía trước có một cửa hàng,
chúng ra đến đó ăn cơm trưa.” Ánh mắt lại hướng về Hạ Thụy Bội: “ Ta
cảnh cáo con, nếu con dám cố tình gây sự với Nhị tỷ, cẩn thận ta tóm cổ, đưa con trở về!” Cho dù ông không nghe thấy bên trong đã xảy ra chuyện
gì, cũng có thể căn cứ tính tình hai người này mà đoán được đại khái.
Hạ Thụy Bội rụt rụt cổ, không phục nói: “Tại sao
lại cứ nói mỗi con? Con chẳng làm gì cả.” Cuối cùng dưới ánh mắt nghiêm
khắc của Hạ lão gia, không dám nói nhiều, cùi đầu, thuận theo nhỏ giọng
đáp: “Đã biết.”
Hạ Thụy Hi vội kéo Hạ lão gia: “Phụ thân cưỡi ngựa
có mệt không? Có cần đi vào ngồi nghỉ cùng chúng con một lát không?
Chúng con cũng muốn biết thêm chút kiến thức về phông thổ, thổ nhưỡng
đoạn đường này?”
Vốn Hạ lão gia ngoại trừ ngựa cưỡi ra, còn tự chuẩn bị xe, nghe Hạ Thụy Hi vừa nói như vậy,cũng hiểu được Hạ Thụy Hi không
muốn ở một mình cũng một chỗ với Hạ Thụy Bội, gây thêm mâu thuẫn, lập
tức thở dài, vén áo choàng lên ngồi vào toa hành khách.
Thân thể
ông cao lớn, ngồi vào trong thùng xe, trong xe liền có vẻ chật chội chen chúc, Yến Nhi càng ngồi sát vào góc tường hơn. Hạ lão gia thấy bộ dạng
sợ hãi rụt rè của Yến Nhi, giả bộ nghiêm mặt nói: “Yến Nhi, ngươi rót
cho lão gia chén trà.”|