Tuyên lục nói: “Bởi vì cả hai chúng ta đều vạch trần điểm yếu của đối phương.” Dừng một chút, nàng dùng sức đâm một mũi kim xuống con mắt của đôi chim uyên ương: “Tam nha đầu nói ta muốn nhanh chóng lấy chồng,
thật ra cũng không sai. Khi định thân hắn mười ba tuổi, ta mới năm tuổi, hắn lớn hơn ta những tám tuổi. Hiện tại ta mười sáu tuổi, hắn đã hai
mươi bốn tuổi, cha và nương của ta muốn ta ở nhà thêm nửa năm nữa, đợi
đến mùa thu mới gả ta đi lấy chồng. Ta cũng muốn được ở nhà thêm vài
ngày, nhưng mà nhà hắn không đợi được nữa, nhà hắn cho người qua nói,
nếu như không thành thân ngay, vậy để hắn nạp thiếp trước nối dõi tông
đường. Cha và nương đều nói, nạp thiếp thì nạp thiếp, nhà nào quyền cao
chức trọng mà người ta không nạp thiếp? Nhưng mà ta không muốn…” Trong
đôi mắt xinh đẹp của Tuyên Lục chan đầy nước mắt, khí chất cao ngạo
thường ngay bay mất không thấy tăm hơi.
“Nhà nào quyền cao chức trọng mà người ta không nạp thiếp?” Những lời này khiến cho trong lòng Hạ Thụy Hi như bị đè một tảng đá lớn, khiến
nàng khó thở. Tuyên Lục cầm kéo, cắt đứt đường chỉ: “Nhìn xem, tâm tư
rối loạn, đường thêu dũng loạn theo.” Tay nàng run rẩy, cầm cây kéo
không biết nên xuống tay như thế nào.
Hạ Thụy Hi không nhìn được nữa, đè tay nàng xuống: “Đợi lát nữa hãng cắt đi? Nếu không phá hỏng mất rất đáng tiếc.”
Tuyên Lục cố chấp gỡ tay nàng ra: “Ta có thể làm được. Mỗi khi tâm
tình ta không tốt. ta sẽ đến đây ngồi thêu nó, mặc kệ trong lòng có bao
nhiêu phiền muộn, chưa từng quên thêu một mũi kim nào. Nhưng bây giờ
tổng thể lại bị lỗi, không hiểu được vấn đề ở đâu?” Một kéo của nàng đi
xuống, đường chỉ thêu bị cắt đứt đồng thời mặt chăn cũng bị mắt thành
lội cái lỗ nhỏ.
“Ai cha!” Hương Liên sợ hãi kêu một tiếng, vội đón lấy cây kéo trên
tay Tuyên Lục, hoảng hồn nhìn mặt chăn kia, môi run rẩy, không nói ra
lời. Việc các tiểu thư tự thay thêu đồ đều tinh tế vô cùng, nhưng năng
suất lại cực thấp, một món đồ bán thành phẩm như vậy, ít nhất Tuyên Lục
làm cũng mất ba bốn tháng. Nói mất nhiều thời gian nhưng thật ra quan
trọng đó là điềm xấu.
Hạ Thụy Hi vội nói: “Không có gì đáng ngại, nơi này dùng sợi tơ cùng
màu vá lại rồi tiếp tục thêu hoa lên trên, không thể phát hiện ra được.”
Tuyên Lục miễn cưỡng đứng lên: “Đúng thế, sợ cái gì? Dù thế nào đi
nữa cũng không phải lần đầu tiên hắn động phòng hoa chúc.” So với bộ
dạng phớt lờ mọi thứ vừa rồi dường như là hai người khác nhau. Thấy Hạ
Thụy Hi vẻ mặt nghi hoặc, nàng thản thiên nói: “Muội biết không? Bên này chúng ta vừa mới quyết định xong ngày kết hôn, rốt cuộc hắn vẫn đem nha hoàn trong phòng thu vào làm thiếp luôn.Nói không chừng ta vừa mới vào
đó đã được đảm nhiệm ngay chức vụ làm mẹ cả cũng chẳng biết chừng.”
Trước kia dù tâm tình lo lắng nhưng vẫn không thêu sai một mũi kim
bởi vì trong lòng tràn ngập hi vọng đối với cuộc hôn nhân này, còn lây
giờ liên tục thêu sai bởi vì tất cả trong lòng đều đã tuyệt vọng. Hạ
Thụy Hi đồng cảm cầm tay Tuyên Lục, muốn an ủi nàng hai câu, nhưng lại
phát hiện ra mình lại kém ăn nói đến vậy, không thể nói nên lời.
“Muội nghỉ trưa không?” Tuyên Lục đưa tay đuổi bọn nha hoàn ra ngoài, kéo Hạ Thụy Hi nằm song song ở trên giường, thấp giọng kể: “Bây giờ mỗi khi ta nhìn thấy mẫu thân lẳng lặng rơi lệ trong lòng liền cực kì khó
chịu, thề nhất định phải làm một người giống như cô, mặc kệ ta có sinh
được con trai hay không, phu quân của ta cũng phải giống như dượng vậy,
không nạp thiếp, đem ta nâng niu trong lòng bàn tay, coi ta như châu
ngọc che chở cho ta.”
“Năm ta tám tuổi, hắn đã là một thiếu niên phơi phới mười sáu tuổi.
Hắn đi theo cha mẹ đến nhà ta bái phỏng phụ thân, ta thoát khỏi vú em
len lén đi theo dõi, gặp hắn ở trong tiểu đình Hạm Đạm Viên. Hương hoa
sen ngập tràn trong không khí, tiếng ve sầu râm ran râm ran, lúc ấy hắn
mặc một chiếc áo choảng xanh nhạt thanh nhã tinh xảo, ngồi ở đó đọc
sách. Lúc ấy ta không biết hắn chính là “hắn”. Hỏi hắn là ai vậy, tại
sao lại chạy đến nhà của ta đọc sách. Hắn tao nhã nhìn ta cười, còn ngâm thơ cho ta nghe. Hắn dễ nhìn như vậy, ôn hòa như vậy, ta nhanh chóng
thấy thích hắn, đến tận khi vú em đuổi đến nơi, lôi ta đi, hắn vẫn luôn
đứng ở nơi đó nhìn ta mỉm cười.”
Tuyên Lục vùi đầu chặt vào trong gối: “A, sau đó ta mới biết được đó
chính là hắn. Nhiều năm như vậy, trong lòng ta hắn vẫn luôn mang bộ dáng đó. Hiện tại ta mới hiểu được, thật ra hắn cũng chẳng khác biệt gì so
với những người đàn ông khác, phúc khí của cô, không phải ai cũng có thể có được.”
Hạ Thụy Hi nói: “Vừa rồi tỷ nói tỷ cùng Bội Bội vạch trần điểm yếu
nào của nhau? Vừa rồi khi đi tới đây ta thấy nàng đang ngồi dưới hành
lang ngẩn người, trời lạnh như vậy cũng không vào trong nhà sưởi ấm. Vị
kia của nàng…?” Là phụ nữ, Hạ Thụy Hi cũng có tính tò mò, vị hôn phu của Hạ Thụy Bội là hạng người gì nàng cũng thực sự cảm thấy hứng thú.
Tuyên Lục thở dài: “Trong lòng ta khổ sở khó chịu, cho nên cũng không muốn nàng ta được thoải mái. Vị kia của nàng không có nghe nói có tiểu
thiếp thông phòng linh tinh, nhưng lại có bệnh lao quỷ. Ngũ ca từng gặp
hắn, nhìn tha thân thể hắn quả thật không tốt, mặt rất trắng, thân thể
thực sự gầy yếu. Có lẽ lần này Dượng và Cô thật sự đã nhìn nhầm.”
Đến giờ Hạ Thụy Hi mới hiểu được tại sao Hạ Thụy Bội lại thất thố như thế. Hạ lão gia thân là y đạo quốc thủ (Người có y thuật giỏi nhất quốc gia), sao lại chọn một kẻ bị bệnh lao quỷ làm con rể? Trong truyện này
nhất định có nội tình bên trong mà người nhà Hạ gia không biết. Hạ Thụy
Hi tính toán xem có nên đem tình hình nói cho Hạ phu nhân hay không,
nàng có đầy đủ lí do để tin rằng, nếu Hạ Thụy Bội gả đi không thuận
lợi,cả nhà Hạ gia quả thật không thể thoải mái. Nhưng mà cho dù Hạ lão
gia và Hạ phu nhân đều biết được, có biện pháp gì hay không? Có thể hủy
hôn hay không? Đây là vấn đề mấu chốt.
Tuyên Lục khe khẽ nói: “Ngay buổi sáng hôm nay, ta còn rất hâm mộ muội.”
“Hâm mộ ta?” Hạ Thụy Hi cười nấc lên: “Ta có cái gì đáng để hâm mộ?
Người khác muốn giữ thể diện cho ta không nói làm gì, đến tỷ cũng có bộ
dạng như vậy là sao?” Nhị tiểu thư Hạ Gia khó lấy chồng, đã là bí mật
sớm được công khai tại Tây Kinh.
Tuyên Lục nắm đầu vai của nàng, nghiêm túc nói: “Hi Hi, Không phải tỷ đang nói giỡn với muội. Ta thay người đó hỏi muội một câu, có người
bằng lòng lấy muội, cả đời đều chỉ đối xử tốt với một mình muội, bất kể
như thế nào cũng sẽ không nạp thiếp, muội có bằng lòng hay không?”
Trong lòng Hạ Thụy Hi sớm đã đoán được là ai, nhưng nàng không muốn
gả cho người này, liền cười gượng: “Tỷ muốn trêu ghẹo muội sao? Đây là
lệnh của cha mẹ, lời của bà mối, ta làm gì có tiếng nói ở đó?”
Tuyên Lục yên lặng nhìn nàng một hồi, thất vọng nói: “Ta không tin
muội không rõ ý của ta. Xem ra là do muội không muốn? Ngũ ca của ta có
gì không tốt? Vì sao cô không đồng ý, muội cũng không ưa huynh ấy?”
Nghe tin Hạ phu nhân từ chối lời cầu hôn của Tuyên phủ, Hạ Thụy Hi
mừng thầm trong bụng, nhưng bên ngoài mặt vẫn mù mờ nói: “Chuyện đó và
Ngũ ca có quan hệ gì?”
Tuyên Lục thở dài: “Hi Hi, từ khi nào muội trở nên nhiều tâm tư như
vậy? Giả bộ hồ đồ với ta. Chúng ta lúc trước kia, không có chuyện gì
không tâm sự với nhau. Muội còn nhớ mùa xuân năm trước không, ở trên cái giường này, muội cùng ta cũng nằm như vậy, muội mói muội nhất định phải gả được cho người mình thích, khi đó ta thật sự rất hâm mộ muội a, tự
do như vậy, có thể cưỡi ngựa chạy trên đường cái, không giống ta, ngày
ngày bị nhốt ở trong nhà.” Trên mặt của nàng đột hiện lộ ra đôi chút
khát vọng: “Hi Hi, người ta vừa nói chính là Ngũ Ca. Ta hiểu rõ huynh ấy nhất, huynh ấy nói được làm được, nhất định sẽ đối tốt với muội. Muội
làm Ngũ tẩu của ta đi?”
Tuyên Lục đã nói rõ ràng mọi chuyện đến như vậy, Hạ Thụy Hi còn giả
bộ không hiểu sẽ có vẻ cực kì giả tạo. Nàng cười khổ: “Ta không thể Lục
tỷ ạ.”
“Vì sao?” Tuyên Lục mở to hai mắt: “Trước đây muội và Ngũ ca quan hệ
rất tốt không phải sao? Không phải muội sợ huynh ấy sẽ bắt nạt muội, cha ta và nương nhất định sẽ làm chủ cho muội. Chẳng lẽ, muội tình nguyện
gả cho một người cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp mặt, cũng không muốn gả cho Ngũ ca sao? Hai nhà chúng ta gia thế như nhau, hiểu rõ lẫn nhau, thân càng thêm thân, muội…” Nàng vẫn còn một câu chưa nói ra, đó chính
là, chẳng lẽ Hạ Thụy Hi cho dù không gả được đi đâu cũng không muốn gả
cho Tuyên Ngũ?
Hạ Thụy Hi khẽ thở dài: “Ta không phải hình mẫu con dâu trong lòng
Đại cữu. Cứ làm cháu gái bên ngoại của ông là được rồi, nếu thật sự vào
cửa nhà tỷ… Ta không nói tỷ cũng hiểu được.” Hiện giờ nàng cũng học được cách nói chuyện lấp lửng, không dám nghĩ gì nói đấy. Tuyên Đại cữu
không thích nàng, nàng sớm đã nhận ra, cảm giác thấy thế. Nếu thật sự
nàng gả cho Tuyên Ngũ, tạm thời không nói đến chuyện đời sau của anh chị em họ thành thân sẽ có vấn đề gì, chỉ cần mỗi ngày trôi qua Tuyên đại
cữu đều xoi xét nàng cũng không thể để cho nàng có thể trải qua những
ngày tháng thoải mái, nàng lại càng không thích kể lại những chuyện như
vậy cho Tuyên Ngũ nghe.
Tuyên Đại cữu luôn có chút nghiêm khắc với Hạ Thụy Hi, Tuyên Lục cũng biết được. Nàng còn tưởng rằng Hạ Thụy Hi sợ Tuyên Đại cữu mới không
chịu gả cho Tuyên Ngũ, liền an ủi: “Muội không phải sợ cha ta, thật ra
ông tốt lắm.”
Hạ Thụy Hi oán thầm: “Bởi vì ổng là cha ruột của tỷ, cho nên tỷ luôn
cảm thấy ổng tốt lắm.” Ngoài miệng lại nói: “Đúng a, đại cữu là người
rất tốt, chỉ do tính cách của ta không thích hợp ở trong nhà các người,
mẹ ta có lẽ cũng sợ ta làm bà mất mặt cho nên mới không đồng ý.”
Những lời này của nàng khiến cho Tuyên Lục thấy có hi vọng, ánh mắt
Tuyên Lục sáng lên: “Chỉ cần muội đi nói với cô,nhất định bà sẽ thay đồi chủ ý.”
Hạ Thụy Hi hoảng sợ, Không! Như vậy đâu có được, nàng không muốn Hạ
phu nhân thay đổi chủ ý chút nào. Nhìn thấy ánh mắt chờ nong của Tuyên
Lục, ở phía sau còn có Tuyên Ngũ luôn một lòng đồi đối tốt với chính
mình, Hạ Thụy Hi đau đầu lo lắng nghĩ xem rốt cuộc mình cần tìm lí do
đường hoàng gì. Vừa không làm tổn thương người khác, vừa có khả nắng
khiến cho Tuyên Ngũ hoàn toàn bỏ đi ý nghĩ trong đầu, do đó từ chối việc hôn nhân này.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hạ Thụy Hi vẫn không tìm được lí do này, đành phải đem tất cả đều đổ lên người Hạ phu nhân. Nàng hít sâu một hơi, bắt đầu
sắm vai một đứa trẻ cực kì hiếu thuận: “Tính tình mẫu thân ta, tỷ hiểu
rất rõ, một khi bà đã quyết định chuyện gì, chắc chắn sẽ không thay đổi
chủ ý, ngay cả cha ta cũng không thể làm bà lung lay. Hơn nữa, ta cũng
không muốn khiến bà mất vui. Tỷ cũng biết, chuyện ta té ngựa lần trước,
đã khiến cho bà rất đau lòng.”
Tuyên Lục trầm mặc hồi lâu, ưu thương lắc đầu: “Hiện tại muội thay
đổi ghê gớm thật. Nhưng Ngũ ca của ta phải làm sao bây giờ? Huynh ấy
gắng hết sức cầu xin cha ta và nương lâu như vậy, hiện giờ cô lại…” Nàng lại bắt đầu miêu tả Tuyên Ngũ đối với Hạ Thụy Hi một tấm chân tình,
điều này dưới mắt Tuyên Lục là một hành động vô cùng thâm tình, nhưng
dưới mắt Hạ Thụy Hi cũng là hành động bình thường của nam nữ ở tuổi
trưởng thành, Hạ Thụy Hi vừa nghe vừa buồn ngủ.