Đại bá mẫu Vương Thị của Hạ Thụy Hi xuất thân
không cao, bà ta cũng không được học hành, kiểu người thiếu hiểu biết,
mặc dù là đương gia chi thứ hai gọi, bà ta cũng sẽ không để người khác
gọi phải tới bảo phải đi với người hầu của mình, nhất định phải tìm cớ
giữ người ở lại. Huống chi Ngưu ma ma ngoại trừ là vú em của con bà ta,
còn do nhà mẹ đẻ của bà ta dẫn tới, Vương Thị bình thường cũng luôn chú ý coi trọng, nên sẽ không đồng ý đưa Ngưu ma ma đến nơi đây để người khác dạy bảo.
Hạ phu nhân lạnh lùng cười, “Nếu để sót
Ngưu ma ma vì lí do muốn trông tứ tiểu thư, lần sau những người khác
cũng sẽ không nghe lệnh? Đem hết nha hoàn bà vú trong phủ cần phải xử lý đến đây! Nếu không đến, báo cho phòng thu chi để bắt đầu từ hôm nay sẽ
dựa theo văn khế cầm cố không phát tiền công nữa, đem bán đứt ra ngoài
luôn.” Bà quản lý gia đình nhiều năm, bình thường cũng không chấp nhặt
với Vương Thị, nhưng hiện giờ, Vương Thị càng tỏ ra không coi người quản lý gia đình như bà để trong mắt, quả nhiên không thể nhịn được nữa.
Hạ Thụy Hi thở dài, một chuyện đơn giản bị
Vương Thị đánh đồng sang chuyện khác, lại biến thành chiến tranh giữa
hai phòng. Cũng nghĩa là Lương Nhi nhất định sẽ chịu khổ, nếu không may
còn có thể bị đuổi đi. Hạ Thụy Hi vắt hết óc suy nghĩ, rốt cuộc phải làm như thế nào để Lương Nhi bị phạt ít và còn có thể được ở lại.
Lệ Nương thấp giọng dặn dò vài câu, lập tức một gia đinh dẫn theo vài người đi, qua vài chén trà, mấy chục nha hoàn bà vú hoảng sợ tiến vào dập đầu với Hạ phu nhân. Trong đó còn có trưởng phòng với không ít người trong phòng Hạ lão phu nhân, nhưng mà vẫn
không thấy vị Ngưu ma ma kia, xem ra Vương Thị muốn quyết tâm đối đầu
với Hạ phu nhân.
Hạ phu nhân cũng không nói nhiều, gật đầu: “Được rồi, Lệ Nương, bắt đầu đi.”
Lệ Nương gật gật đầu, trầm mặt quay về phía cửa tuyên bố: “Phu nhân có lệnh, Hồng Nhi, Thúy Nhi, Lương Nhi trái với điều thứ ba trong gia quy Hạ Thị gia quy, thân là nô bộc thì không được vô cớ sinh sự, người nào vi phạm phạt đánh hai mươi gậy.” Quay đầu lại nói với bà vú bên cạnh: “Vú Trương, còn không mau ra tay? Phu nhân đang chờ ngươi đó!”
Vú Trương đi đầu, phía sau có mấy bà vú tay chân thô to tiến lên đè bả vai của ba nha hoàn xuống, đồng thời chân
hướng mông bọn họ đá, ba nha hoàn liền ngã xuống đất.
Vú Trương tiến lên như sói như hổ xốc váy
của mấy nha hoàn lên, tụt quần bông xuống, còn muốn cởi cả tiết khố trên người, Hạ phu nhân nói: “Chúng ta là dòng họ thi thư gia truyền, vẫn
nên cho bọn họ chút thể diện, cứ đánh như vậy được rồi, không cần cởi
nữa. Đánh từng cái từng cái một, không phải các ngươi thích xem cãi nhau sao? Xem cho thật kĩ đi, chưa xong không được cáo lui.”
Nhóm nha hoàn bà vú hôm qua xem cãi nhau
đều tái mặt, lặng im như thóc. Hạ phu nhân muốn chỉnh đốn gia phong, đây là giết gà dọa khỉ. Hạ Thụy Hi biết nếu lúc này mình nói đỡ cho Lương
Nhi, sẽ giống như đổ thêm dầu vào lửa, lựa chọn thông minh là không lên
tiếng, chỉ có nhẹ nhàng nói với Uyển Nhi hai câu.
Bên này vú Trương đem ra một cây gậy để mọi người chứng kiến, cây gậy thấm nhiều máu tươi màu đỏ sậm ẩn hiện ra
ngoài, bà ta đem gậy gỗ cắm thật mạnh xuống trên mặt đất, xoa tay như hổ rình mồi nhìn ba tiểu nha hoàn mềm mại, trong mắt đầy vẻ hưng phấn.
Lương Nhi, Thúy Nhi đều cắn chặt răng không lên tiếng, Hồng Nhi cứ lớn
tiếng khóc: “Tiểu thư cứu ta.”
Hạ Thụy Bội rõ ràng không như Hạ Thụy Hi,
lạnh lùng nói: “Khoan đã!” Đi lên trước mặt Hạ phu nhân nói: “Nương,
chưa thẩm vấn sao lại đánh người trước?”
Hạ phu nhân lạnh lùng nhìn nàng, “Nếu trái
với gia quy, đương Nhiên nên đánh. Hay là, con có ý kiến gì đối với gia
quy?” Lệ Nương nháy mắt với Hạ Thụy Bội, trưởng phòng với vài bà vú đều
thắc mắc sao tam tiểu thư lại nhảy ra phá chứ?
Hạ Thụy Bội trái lại còn trừng mắt nhìn Lệ
Nương một cái, nói: “Con không có ý kiến gì đối với gia quy. Chẳng qua
là, nếu như không phải lỗi của Hồng Nhi, Thúy Nhi thì vẫn muốn đánh
sao?”
Hạ phu nhân nói: “Cả ba tham gia thì phải đánh cả ba! Vú Trương, ngươi đứng đó làm gì? Muốn có người hầu sao?”
Hồng Nhi kêu một tiếng: “Tiểu thư, nô tỳ bị oan.” Vú Trương liền đá thật mạnh: “Còn không câm miệng! Trước mặt phu
nhân còn dám la to hả?”
Hạ phu nhân liếc mắt nhìn Lệ Nương một cái, Lệ Nương hiểu ý, tuyên bố: “Hồng Nhi không tuân quản giáo, la to, không có thể thống, đánh thêm hai mươi roi.”
Hạ Thụy Bội nóng nảy, “Nương!” Muốn lên
tiến đến kéo tay áo Hạ phu nhân bị Hạ phu nhân lạnh lùng liếc mắt nên sợ tới mức lùi về. Hạ phu nhân nhíu mày: ” Vú Trương, bắt đầu với Hồng
Nhi. Xúi giục chủ tử, không nghe lệnh chủ tử, cứ đánh nặng vào, tiếp đó
đánh thêm hai mươi roi, đánh tới khi nó biết quy củ mới thôi.”
Hạ Thụy Hi thấy Lệ Nương trên mặt lộ vẻ
không đành lòng, lại thấy Hạ phu nhân phân phó như vậy, Hồng Nhi cho dù
không bị đánh tới chết cũng sẽ thành tàn phế, từ nay về sau lại không
tài nào ở viện này nữa.
Hồng Nhi liều mạng dập đầu: “Phu nhân, nô
tỳ biết sai rồi, cầu xin phu nhân tha cho nô tỳ lần này, kiếp sau nô tỳ
xin làm trâu làm ngựa cho phu nhân.” Đập đầu đến chảy máu ròng ròng. Hạ
phu nhân mắt nhìn chằm chằm lò sưởi, cũng không thèm nhìn nàng ta một
cái.
Một vị tức phụ đếm một tiếng, vú Trương cao tay giơ gậy đánh lên người Hồng Nhi, chỉ một chút liền có thể thấy tiết khố của Hồng Nhi từ màu trắng đã thấm máu tươi. Hồng Nhi trước còn kêu
la, giãy dụa, sau không một tiếng động, giống như xác chết để mặc đòn
roi đánh vào. Từng gậy như đánh vào lòng Hạ Thụy Hi, làm nàng hết hồn,
nắm tay Thuần Nhi, mồ hôi lạnh thấm ướt tầng tầng áo khoác.
Hạ Thụy Bội xem đến đây cũng hiểu ý Hạ phu
nhân, quỳ xuống khóc: “Nương, là lỗi của con, cầu xin Nương tha mạng
Hồng Nhi. Nàng là người cùng con lớn lên.”
Hạ phu nhân bình tĩnh lạnh lùng nói: “Quốc
có quốc pháp, gia có gia quy. Hôm nay nha hoàn này phạm lỗi, ngươi đến
nói đỡ cho nó, ta tha cho nó. Ngày mai nha hoàn của người khác lại phạm
lỗi, người ta cũng đến nói đỡ, ta cũng tha, sau này sao dạy bảo toàn thể được nữa?! Tiếp tục đánh!”
Lệ Nương dìu Hạ Thụy Bội đứng lên: “Tam tiểu thư, trên mặt đất lạnh, thân mình ngài quan trọng hơn.”
Hạ Thụy Bội chỉ vào Lệ Nương nói: “Các
ngươi đúng là điêu nô, ỷ được mẫu thân che chở. Ngươi…” Xoay người muốn
đi ra ngoài, Hạ phu nhân vỗ bàn, “Đứng lại cho ta! Con muốn đi đâu?”
Hạ Thụy Bội khóc ròng nói: “Người không
đồng ý để con nói đỡ, con không nhìn được cảnh này, sao lại không tránh
đi chứ?”
Hạ phu nhân lạnh lùng nói: “Đúng vậy! Hôm
nay con phải ở trong này xem ta dạy con trách nhiệm của chủ tử là cái
gì, bổn phận của nô tài là cái gì! Xem xong rồi hãy đi! Thế nào? Con là
muốn giữ thể diện cho chính mình? Hay là muốn ta mời con?”
Hạ Thụy Bội khóc thút thít, rốt cuộc cũng
phải đứng sang bên cạnh Hạ phu nhân. Hạ phu nhân ném cho nàng cái khăn
tay, quát: “Con khóc cái gì! Còn ra thể thống gì? Lau sạch nước mắt đi!”
Lệ Nương nhìn Hạ phu nhân, thấy nàng không tỏ vẻ gì, nên bảo: “Trước tiên kéo ra một bên, chờ phu nhân quyết định.”
Kế tiếp là Lương Nhi, Lương Nhi sắc mặt
trắng bệch, nhắm chặt mắt, tay cũng nắm lại, cắn răng vẫn không nhúc
nhích. Hạ phu nhân nói: “Lương Nhi, ngươi có phục không?”
“Phu… Phu nhân, nô tỳ phục.” Lương Nhi thật vất vả nói được một câu.
“Được rồi. Ra tay đi.”
Vú Trương đang muốn giơ gậy đánh, một bà vú bên cạnh cười tiến lên đỡ lấy gậy trong tay bà ta, nói, “Trương gia,
ngươi mệt rồi, nghỉ một lát đi, để ta làm cho, ngươi ở một bên nhìn là
được.”
Vú Trương có quen biết với người này, vừa
thấy ánh mắt của người đó, liền hiểu chuyện, nhìn nhìn Hạ Thụy Hi, thấy
Hạ Thụy Hi im lặng nhìn lại, lập tức hiểu ý cười: “Phu nhân ở trong này, bà già này không dám kêu vất vả.” Giơ gậy lên nặng nề giáng xuống mông
Lương Nhi. Lương Nhi không hề kêu rên một tiếng, Hạ phu nhân thấy vậy
cũng gật gật đầu.
Hạ Thụy Hi cảm thấy một giây trôi qua chậm
như một năm, sáng nay nàng mới xem như hiểu được mạng người như cỏ rác
là như thế nào. Nàng chật vật mãi mới đợi được đến lúc đánh xong, hoàn
toàn cúi đầu không dám nhìn Lương Nhi, đến khi nghe được tiếng nói mỏng
manh: “Nô tỳ tạ ơn phu nhân” thì tảng đá trong lòng nàng mới thả xuống
một nửa. Trước đây nàng có nghe người ta nói qua, nha dịch đánh người có rất nhiều cách, nhìn qua nghiêm trọng nhưng trên thực tế chỉ có xước
xát chút da thịt, không tổn thương gân cốt, cho nên mới nghĩ cách kêu
Uyển Nhi đi hối lộ bà vú này, hiện giờ xem ra quả Nhiên là có tác dụng.
Hạ Thụy Hi mới vừa ngẩng đầu, liền bắt gặp
ánh mắt Hạ phu nhân lạnh lùng nghiêm nghị, tuy rằng chỉ đảo qua một cái, nhưng cũng làm nàng run sợ trong lòng, cảm giác như bị Hạ phu nhân nhìn thấu.
Đánh xong ba nha hoàn, Hạ phu nhân mới nói: “Ai nói xem hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tất cả mọi người sợ đòn roi rơi xuống trên
người mình, không dám che giấu liền đem sự tình kể hết. Người của nhị
tiểu thư, tam tiểu thư đều có mặt, chỉ có Ngưu ma ma không đến, hơn nữa
người bị bà ta châm chọc cũng nhiều, liền đem mọi chuyện đổ lên đầu Ngưu ma ma. Một người liền bắt chước bộ dáng và giọng điệu của Ngưu ma ma
châm ngòi như thế nào, rồi tổng kết một câu: “Nếu như không phải Ngưu ma ma ở bên trong phá rối, Hồng Nhi cũng sẽ không xao lòng mà đi tìm Lương Nhi gây rối. Bà ta lại còn muốn châm ngòi để Hồng Nhi đi đánh Thuần Nhi nữa, chẳng qua là Thuần Nhi thông minh, không mắc mưu.”
Hạ phu nhân nói: “Các ngươi đều thấy rõ ràng? Quả thật do Ngưu thị châm ngòi thổi gió ở bên trong sao?”
Mọi người thấy hôm nay Hạ phu nhân muốn làm rõ chuyện, bọn họ sao lại không hiểu chứ? Lập tức trăm miệng một lời:
“Chính là bà ta! Bà ta ỷ được đại phu nhân sủng ái, thường xuyên làm như vậy, làm cho gà chó đều không yên. Hạ phủ của chúng ta cho tới bây giờ
đều không yên ổn như vậy, phu nhân cần phải nghiêm trị.” Lại có người
đem toàn bộ chuyện xấu trước đây của Ngưu Thị kể hết.
Hạ phu nhân trầm ngâm nói: “Lại nói tiếp,
Ngưu Thị cũng không hoàn toàn tính là gia nhân của chúng ta. Vốn ta vẫn
xem bà ta là người mà nhà mẹ đẻ của đại tẩu đem đến, đại tẩu cũng nể
trọng bà ta, mắt nhắm mắt mở. Nhưng hiện giờ xem ra, trong phủ chúng ta
cũng không thể giữ người như vậy. Bà ta làm gia đình bất ổn còn chưa
nói, đem phá hỏng chuyện đại sự của tiểu thư nữa chứ. Lệ Nương, ngươi
lập tức theo ta đi báo cáo với lão phu nhân.”