Lời của Tuyên Lục đều được những người khác
nhất trí đồng ý, Tuyên Ngũ nói: “Nhị muội muội không phải đã quên hết
mọi chuyện rồi sao? Huynh nghe mẹ kể, muội rất chịu khó, vì muốn quay
trở lại giống như trước kia nên học hành ngày đêm, tiến bộ thần tốc, tin rằng sau một thời gian, muội nhất định sẽ đem những thứ đã quên học lại được. Huống hồ, không phải bảo muội tính toán sổ sách rất tốt sao? Nữ
tử biết chữ rất nhiều, nhưng có thể tính toán sổ sách tốt thật ra không
nhiều lắm. Đây là trời phú.”
Âu Tứ thiếu gia cũng nói: “Muội không cần để
bụng những lời này, có tài và biết chữ cũng không liên quan gì với nhau. Có người chữ gì cũng biết, nhưng cũng không thể làm ra một câu thơ nào. Ta có một bà vú, một chữ bẻ đôi cũng không biết, nhưng thơ ca hò vè
luôn đầy bụng. Có một ông chú, học trường tư thục, nhưng tuyệt nhiên
chẳng biết làm một bài thơ nào.”
Âu Tứ thiếu gia nói như vậy hoàn toàn ngoài dự
kiến của Hạ Thụy Hi, lúc trước không phải bộ dáng hắn luôn tỏ vẻ khinh
thường sao? Bây giờ sao lại duy trì hình tượng cho nàng, dường như còn
tin tưởng nàng nữa chứ?
Tuyên Lục cười nói: “Chính là như vậy, muội từ
nhỏ có khiếu hài hước. Cổ nhân còn nói, nữ tử vô tài mới là đức. Chúng
ta đều là người nhà, tỷ muội ta mới có cơ hội được đọc sách. Thế gian
còn nhiều nữ tử một chữ bẻ đôi cũng không biết, chẳng lẽ bọn họ sẽ không lập gia đình sao? Chẳng lẽ phu quân bọn họ đều ghét bỏ họ sao? Có phải
đều lay lắt sống qua ngày hay không?”
Hạ Thụy Bội thấy mọi người đều bênh vực Hạ Thụy Hi, cảm thấy không thú vị tý nào, may mà vở diễn đã tan, vội hỏi: “Phía trước tan rồi, có phải chúng ta cũng nên đi không? Nếu không sẽ bị mẹ
mắng.”
Nha hoàn đem nước lên để mọi người rửa tay.
Thuần Nhi giúp Hạ Thụy Hi cuốn tay áo lên, Tuyên Lục thấy trên cổ tay
nàng đeo vòng tay vàng ròng nạm hồng ngọc, nhìn hâm mộ nói: “Chiếc vòng
nhị muội đang đeo không phải chiếc vòng mà cô thích nhất sao? Đây chính
là sính lễ năm đó dượng đưa tới. Mặt trên được khảm đá hồng ngọc màu đỏ, nghe nói là dượng bỏ ra một số tiền lớn mua của một thương nhân Tây
Vực, lại mời thợ kim hoàn nổi tiếng mất nửa năm mới tạo thành, còn có
một cây trâm, á, cây trâm muội đang cài trên đầu kia, cho muội hết từ
bao giờ vậy?”
Hạ Thụy Hi không hề biết bộ trang sức này quý
như thế, trong lòng vô cùng cảm kích mẫu thân-Hạ phu nhân. Thấy Hạ Thụy
Bội nhìn về phía bên này, nàng liền cười đem tay áo phủ lên chiếc vòng
tay: “Là cho mượn đeo thôi.” Cũng đã muộn, sắc mặt Hạ Thụy Bội vô cùng
khó coi, dường như hầm ra được nước.
Khi hai người Hạ Thụy Hi cáo từ, Âu Tứ thiếu
gia cũng nói: “Ta cũng nên đi.” Liền đi theo phía sau hai người, ba
người không nói gì đi được không xa, Tuyên Ngũ vội cầm đèn lồng đuổi
theo, lặng lẽ đưa cho Uyển Nhi một cái hộp: “Đồ của tiểu thư nhà ngươi,
vội quá để quên.”
Hạ Thụy Bội liếc mắt, nhìn thấy: “Là cái gì
vậy? Lấy cho ta xem.” Không đợi giải thích, liền mở ra, vừa nhìn thấy
đồng hồ cát thủy tinh, ghen tị đỏ cả hai mắt: “Ngũ ca, huynh thật bất
công, muội cũng muốn.”
Tuyên Ngũ nói: “Muội tất nhiên cũng có. Chẳng
qua đồng hồ cát chỉ có một, muội viết chữ rất đẹp, cho muội một cái ống
đựng bút bằng thủy tinh, còn thêm hai chiếc bút lông sói tốt nhất, đều
làm từ thủy tinh, cam đoan bên ngoài chưa ai từng thấy. Đã sai người
mang đến đó cho muội trước rồi.”
Hạ Thụy Bội thấy không vui, nhưng không biết vì sao vẫn nhẫn nhịn, tròng mắt vừa chuyển, nhìn Âu Tứ thiếu gia, bỏ lại
một câu có thâm ý sâu xa: “Ngũ ca, huynh quả nhiên bất công.” Liền mang
theo Yến Nhi nghênh ngang rời đi.
Tuyên Ngũ có chút xấu hổ nói: “Cái này không
phải đến trước chọn trước sao? Tam muội muội vẫn thích làm theo ý mình
a. Tứ ca, nhị muội muội, ta tiễn các người ra ngoài.”
Âu Tứ thiếu gia vẫn thờ ơ lạnh nhạt, lúc này
mới ra tiếng: “Thịt nai để ngày mai dùng đã bị chúng ta ăn sạch, Tuyên
Ngũ đệ không đi chuẩn bị thêm sao? Để xem ngày mai đệ lấy gì đưa cho
những người khác ăn. Ta đưa nhị muội muội đi ra là được.”
Tuyên Ngũ lo lắng nhìn một chút: “Huynh là khách, không hay đâu”
Âu Tứ thiếu gia cười sảng khoái: “Lúc trước ai
mới nói đều là người trong nhà? Không phải còn có nhiều nha hoàn đi theo sao? Đi mau đi.”
Tuyên Ngũ lắc đầu: “Không được, cha mẹ nếu biết tất nhiên sẽ không tha cho đệ.” Rốt cuộc tiễn hai người đến sân rồi đi.
Hạ Thụy Hi nhìn lại, đa số mọi người đã đi rồi, nơi này cũng thật quạnh quẽ. Liền gật gật đầu với Âu Tứ thiếu gia, Uyển Nhi cùng Thuần Nhi cũng muốn nhanh chóng rời đi. Nàng không muống người ta thấy nàng và Âu Tứ thiếu gia cùng đi ra, để họ nói này nọ.
“Khoan đã. Ta có lời muốn nói với muội.” Âu Tứ thiếu gia bước lên trước cản đường.
Hạ Thụy Hi lui về phía sau vài bước: “Âu Tứ
thiếu gia có gì cần thì cứ nói với ngũ ca. Muội phải đi.” Rồi mang theo
nha hoàn bước đi, ai ngờ bị Âu Tứ thiếu gia nắm tay áo.
“Huynh buông ra! Nếu không đừng hối hận. Ta
thực sự muốn người ta nhìn xem bộ dạng không biết liêm sỉ của Âu Tứ
thiếu gia trông như thế nào.” Hạ Thụy Hi nheo mắt, theo dõi từng cử động của hắn, nàng đứng lại nhưng không có nghĩa là nàng dễ bị bắt nạt như
vậy. Hắn có thể nào bắt nạt nàng hết một rồi hai, hết hai tới ba lần cơ
chứ?
Âu Tứ thiếu gia nới lỏng tay, nhìn nàng: “Muội
hiểu lầm, ta cũng không có ý gì khác. Chẳng qua ta muốn nói với muội,
muội không cần lo lắng chuyện kia.Chuyện đó đều là ý của bọn họ, ta biết muội cũng không vui, ta sẽ giải quyết
cho tốt. Hai nhà chúng ta quen biết, muội lại là biểu muội của Tuyên
Ngũ, ta đương nhiên cũng sẽ đối xử với muội như em gái, muội không cần
lo lắng gì cả.”
Lúc này Hạ Thụy Hi mới hiểu, hoá ra Âu Tứ thiếu gia cả buổi mặt dày ngồi kè kè cùng một chỗ với bọn họ như vậy, chỉ vì
chờ cơ hội này nói chuyện với nàng. Rõ ràng đây là hắn đang từ chối cô,
tỏ vẻ hắn căn bản chướng mắt với Hạ Thụy Hi nàng. Cho dù nàng không có ý tới hắn, nhưng nàng vẫn chưa kịp tỏ vẻ định từ chối, đã bị hắn tranh từ chối trước, làm cho người ta thấy không thoải mái và thật mất mặt!
Chẳng lẽ nàng thật sự khiến cho người khác ghét bỏ đến nước này sao?
Lòng tự trọng của Hạ Thụy Hi đã bị thương tổn
nghiêm trọng, tức giận sôi gan, lạnh lùng nhìn hắn, tiếng nói rất giận
dữ : “Những lời Âu Tứ thiếu gia vừa nói ta nghe không hiểu. Ta chỉ gặp
qua huynh hai lần, lần trước huynh đổi trắng thay đen nhất định vu oan
cho ta là đã nhìn lầm rồi, nghe lầm rồi. Lần này huynh lại dám chạy đến
nói chuyện này. Huynh nói ta lo lắng chuyện gì? Ta có chuyện gì phải lo
lắng chứ! Đúng vậy, ta là biểu muội của Tuyên Ngũ, thì có quan hệ gì với huynh chứ? Ai muốn làm em gái của huynh? Huynh có em gái ở nhà, ta cũng có anh trai của ta , đừng nhầm lẫn những chuyện đó. Âu Tứ thiếu gia nói chuyện phải suy nghĩ một chút, không nên để cho người ta lấy chuyện này ra bàn tán, huynh không cần thanh danh, ta lại rất để ý đó.” Nàng hầm
hừ phất tay áo bỏ đi.
Âu Tứ thiếu gia ngẩn người, vội hỏi: “Ta không phải có ý đó.”
Uyển Nhi vội đuổi theo Hạ Thụy Hi, Thuần Nhi
nhìn Âu Tứ thiếu gia “Phì” một tiếng, mắng: “Dù chúng ta ở quê cũng chưa từng gặp người đáng xấu hổ như vậy! Uổng công đọc sách thánh hiền.”
Hạ Thụy Hi gặp Hạ phu nhân cùng với những người khác viện phía trước, Hạ Thụy Đồng tựa vào lòng Hạ phu nhân ngủ say.
Sắc mặt Hạ phu nhân có chút khó chịu, thấy Hạ Thụy Hi đi ra, nhìn lướt
qua phía sau nàng, nhàn nhạt nói: “Chờ có mình con thôi, sao giờ mới ra? Càng ngày càng không có quy củ.” Hạ Thụy Hi vừa nhìn thấy bộ dáng vui
sướng khi thấy người gặp hoạ của Hạ Thụy Bội, liền biết rằng nhất định
nha đầu này phá rồi sau lưng nàng, trăm phần trăm đã nói nàng không tuân thủ lễ nghi khuê nữ. Nàng yên lặng đi tới, theo sau Hạ phu nhân, suy
nghĩ nên dùng cách gì cho hợp lý để kể cho Hạ phu nhân nghe chuyện vừa
rồi.
Chờ Hạ phu nhân chuẩn bị lên xe, rốt cuộc Hạ
Thụy Hi hạ quyết tâm, đỡ Hạ phu nhân lên xe, thấp giọng nói: “Mẫu thân,
con muốn ngồi cùng một xe với người.”
Hạ phu nhân nhớ tới lời Hạ Thụy Bội nói, lại
thấy Hạ Thụy Hi ở trong đó mãi không đi ra, Âu Tứ thiếu gia đi ra theo
sau, trong lòng cũng giận, vốn muốn cự tuyệt, nhưng cuối cùng gật gật
đầu: “Con lên đi. Đúng lúc ta cũng có chuyện muốn hỏi con.” Lập tức đem
Hạ Thụy Đồng giao cho Hạ Thụy Bội chăm sóc, cũng không cho nha hoàn ngồi cùng xe, chỉ hai mẹ con nói vài câu.
Mới vừa lên xe, Hạ Thụy Hi liền gục vào lòng
ngực của Hạ phu nhân khóc nức nở. Hạ Thụy Bội đã ra tay trước, nàng còn
không diễn cùng sao?
Hạ phu nhân thấy vậy sợ tới mức luống cuống tay chân, tưởng rằng nàng ăn linh tinh bị ốm. Có điều cuồi cùng Hạ phu nhân cũng bình tĩnh, hơi hoảng loạn một lát, liền nâng Hạ Thụy Hi dậy và lau nước mắt trên mặt nàng, rồi nhìn chằm chằm nàng và nói: “Hi Hi, con
nghe cho kỹ. Thành thật nói cho ta biết vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì, cho dù con cố ý hay vô ý ta sẽ không để người ngoài ức hiếp con.”
Hạ Thụy Hi nghĩ thầm, người ức hiếp ta, chính
là tam nữ nhi Hạ Thụy Bội của người, và người một lòng muố đem ta gả cho Âu Tứ thiếu gia, người có thể đem bọn họ đi tử hình sao? Lập tức đem
việc Tuyên Lục tìm nàng, rồi đến Âu Tứ thiếu gia kéo tay áo nàng nói
những lời đó, hai năm rõ mười kể hết cho Hạ phu nhân biết.
Sau khi Hạ phu nhân nghe xong, mặt âm trầm thật đáng sợ, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi. Đang tức giận lại thấy Hạ Thụy
Hi đang rất tội nghiệp nhìn mình với vẻ mặt chờ mong, trong lòng chợt
thấy áy náy, cảm thấy do chính mình và Hạ lão gia không đem con gái dạy
dỗ cẩn thận làm chậm trễ việc chung thân của con gái. Bà ôm Hạ Thụy Hi
vào ngực, nhẹ vỗ về nàng: “Mọi chuyện hôm nay, con có chỗ đúng cũng có
chỗ sai. Nhưng tên tiểu tử kia không biết trời cao đất rộng, đúng là nên mắng hắn một chút. Nhưng việc này trước tiên con làm sai rồi. Nếu lúc
ấy con không cùng với Tuyên Ngũ, Tuyên Lục rủ nhau đi nướng thịt, hoặc
nếu lúc đó thấy Âu tứ thiếu gia con bỏ đi liền, làm sao mà tự rước lấy
nhục được!”
Hạ Thụy Hi vốn hy vọng chờ đợi Hạ phu nhân nói
gì đó giúp nàng báo thù hết giận, giờ lại nghe Hạ phu nhân không nói
giúp ngược lại còn mắng nàng một chút, trong lòng thấy thất vọng vô
cùng, lại sinh ra vài phần cảnh giác, xem ra bản thân mình về sau phải
cẩn thận hơn. Nàng cũng biết nếu Hạ phu nhân muốn trả thù Âu Tứ thiếu
gia ra sao cũng sẽ không nói cho nàng biết.