“Chẳng lẽ do nhà tự làm?” Hạ Thụy Hi sờ sờ cái
bàn kia, “Là ai thiết kế vậy? Ý tưởng thật độc đáo.” Vốn cũng không phải vật gì hiếm lạ, nàng cũng có thể vẽ ra, đưa cho người ta làm, chẳng qua nàng vốn khác so với bọn họ, lại không dám để lộ ra bản thân không
giống người thường. Đã có người làm, nàng mừng rỡ xài ké.
Tuyên Ngũ chỉ vào Âu Tứ thiếu gia nói:
“Nhân tài ở ngay trước mặt đây.” Vừa cười: “Tứ ca, huynh làm cái bộ bàn
nướng này quả nhiên là ai thấy cũng thích. Hay là huynh mở cửa hàng độc quyền bán ra bên ngoài xem… Cái này, làm lại tinh xảo một chút, kiếm
tiền tiêu vặt cũng không tệ.”
Hạ Thụy Hi nghe xong là Âu Tứ thiếu gia
thiết kế, có chút hết hứng thú, lại có chút lo lắng đề phòng, hay người
này cũng xuyên qua tới đây? Vậy nàng phải cẩn thận mới được.
Âu Tứ thiếu gia cười nhàn nhạt: “Nhân tài
gì đâu, chẳng qua là đến chơi nhà người bạn, đúng lúc thấy bản vẽ, hắn
thấy ta ưa thích liền cho ta. Ta làm sao lại không biết xấu hổ kiếm
tiền bằng cách bắt chước của người ta đây?”
Hạ Thụy Hi rất muốn biết người bạn của Âu
Tứ thiếu gia kia là người phương nào, có phải cũng xuyên qua giống nàng
hay không? Phải hỏi thăm rõ ràng, về sau còn đề phòng nếu không gặp
người cùng xuyên qua cũng không biết. Nàng muốn hỏi Âu Tứ thiếu gia, lại cảm thấy có chút mạo hiểm, nhưng nếu không hỏi, lại thật sự không cam
lòng buông tha cơ hội này.
Tuyên Ngũ nhìn sắc mặt nàng, cười hỏi Âu Tứ thiếu gia: “Đúng là lần đầu tiên nghe huynh nói tới. Có điều bạn của tứ ca người tài giỏi cũng rất nhiều, không biết là công tử nhà ai? Ngày
khác có thể giới thiệu cho chúng ta gặp mặt một chút được không?”
Âu Tứ thiếu gia nở nụ cười, hạ mí mắt, trở
tay nướng thịt nai khô: “Nói đệ cũng không biết đâu. Bạn bè ngoài đường
thôi, không có tên tuổi tài ba gì đâu.”
Tuyên Lục nói: “Không phải nói phố phường
nhiều con buôn, tính toán chi li sao? Người bạn này tại sao hào phóng
như thế? Tại sao hắn không đòi tiền huynh? Nếu không, huynh cho hắn chút tiền, chính huynh tìm người ra mặt mở cửa hàng là được?”
Hạ Thụy Hi thầm nghĩ, mấy người quý tộc rất xem thường người buôn bán trong các phường buôn dẫn đến người khác cũng có thành kiến. Nghe những lời Tuyên Lục vừa nói, mới quả thực vô cùng
giống con buôn, không biết Âu Tứ thiếu gia rốt cuộc có phải cũng giống
như bọn họ xem thường người buôn bán hay không. (ngày xưa sĩ, nông, công, thương mà, người buôn bán là tầng lớp thấp kém nhất trong xã hội, chỉ trên nô lệ thôi)
Âu Tứ thiếu gia nói: “Hắn đúng là người
buôn bán, có điều hắn hào sảng như thế, ta cũng sẽ không làm như vậy.”
Nhìn qua là có chút mất hứng.
Tuyên Lục mặt có chút quê, đành nói: “Tứ ca, muội không có ý đó.”
Âu Tứ thiếu gia cười nhạt, không nói gì.
Không khí có chút xấu hổ, Tuyên Ngũ vội hỏi: “Tứ ca, huynh còn chưa nói
cho đệ biết là ai? Ngày khác huynh nhất định phải giúp đệ gặp mặt, người bạn này đệ rất muốn kết giao!”
“Hắn tên gọi Mộc Không. Nấu nước ở thành Tây, ngày khác ta mời hắn uống rượu, kêu đệ một tiếng là được.”
“Mộc Không.” Hạ Thụy Hi đem cái tên này ghi tạc trong lòng, Tuyên Ngũ cười nhìn nàng một cái, “Nói không chừng ở
chỗ hắn còn có đồ chơi khác, chờ huynh gặp được hắn, huynh sẽ lấy cho
muội xem, được không? Nhị muội muội?” Ý lấy lòng vô cùng rõ ràng.
“A?” Hạ Thụy Hi sửng sốt, vội lắc đầu, “Cám ơn ngũ ca, thật ra không cần đâu. Người đó mà biết rằng huynh vì vậy
mới kết giao với hắn sẽ tức giận đó.”
Tuyên Ngũ nói: “Ai nói huynh vì vậy mới
cùng hắn kết giao chứ? Huynh nghe tứ ca nói về nhân phẩm của hắn ,
đương nhiên muốn làm quen. Những cái khác, thuận tay làm mà thôi.”
Âu Tứ thiếu gia liếc măt quét hai người một cái, hắn đột nhiên đem thịt nai nướng trong tay đưa cho Hạ Thụy Hi:
“Nhị muội muội nếm thử đi. Mới vừa nướng xong, coi như ta đền tội cho
muội.”
Hạ Thụy Hi không thể cự tuyệt ý tốt đó,
nhìn Uyển Nhi ý bảo nhận lấy. Uyển Nhi đem thịt cắt nhỏ ra chén, bỏ thêm gia vị mới đưa cho Hạ Thụy Hi. Thịt nai khô với dầu vừng thơm lừng. Hạ
Thụy Hi cắn một miếng, tự đáy lòng khen: “Ăn ngon thật, lần đầu tiên
muội ăn ngon như vậy.”
Âu Tứ thiếu gia cười không nói, Tuyên Ngũ
sắc mặt hơi có chút khó coi, Tuyên Lục điệu bộ có chút là lạ. Thuần Nhi
lặng lẽ kéo Hạ Thụy Hi một phen, Hạ Thụy Hi mới chú ý tới lời nói của
chính mình vừa rồi có nghĩa khác, sẽ bị nghi ngờ là có ý lấy lòng Âu Tứ
thiếu gia, liền cười nói: “Cám ơn ngũ ca, thịt nai khô của huynh tất
nhiên đã qua tuyển chọn kỹ càng, vừa thơm vừa ngon.” Nàng cảm ơn Tuyên
Ngũ chứ không phải cảm ơn Âu Tứ thiếu gia, như vậy không làm người khác
nghĩ gì chứ?
Lúc này sắc mặt Tuyên Ngũ mới hơi vui vẻ, lấy thịt nướng đưa cho Hạ Thụy Hi: “Muội thích thì ăn nhiều một chút.”
Tuyên Lục ném xâu thịt cháy đen, nói: “Các người nướng thịt xong đều đưa cho nàng hết.”
Hạ Thụy Hi vội đem thịt nướng của Tuyên Ngũ đưa cho nàng: “Tỷ ăn trước đi, để nguội ăn mất ngon.”
Lúc này phía sân khấu kịch có âm thanh điếc tai, Âu Tứ thiếu gia cười nói: “Nhị muội muội ngồi cho vững, không nên
lại bị dọa.”
Hạ Thụy Hi vừa nghe liền biết bộ dáng vừa
rồi mình ngủ gà ngủ gật đều bị hắn nhìn thấy, không khỏi lén nói thầm,
không có việc gì nhìn chằm chằm ta làm cái gì? Có điều nàng cũng không
cần hình tượng bị hủy, dù sao hắn cũng không phải đối tượng nàng muốn
lấy, hơn nữa ở trước mặt hắn nàng sớm đã không có hình tượng. Lập tức
mặt dày cười: “Không phải muội bị dọa, là tìm đồ rơi thôi.”
Tuyên Lục nhã nhặn cắn một miếng thịt nai nhỏ, nhìn nàng lại nhìn Âu Tứ thiếu gia: “Hai người lại nói gì khó hiểu vậy?”
Liên Hương chạy đến: “Tam biểu tiểu thư ở trong sân, hỏi nàng có thể cùng ngồi chơi với các vị ca ca tỷ tỷ không.”
Tuyên Ngũ cười nói: “Nói gì vậy! Nếu đã đến đây, đương nhiên có thể vào, nhanh đi mời.”
Hạ Thụy Hi nghe thấy tên Hạ Thụy Bội thì
trong lòng bất an, nha đầu kia có thiên lý nhãn và thuận phong nhĩ sao?
Tại sao lại biết nàng ở trong này?
Hạ Thụy Bội như liễu nghiêng trước gió bình thường đi tới, đi tới đình nhìn lên, nhìn thấy có người lạ, đỏ mặt vội
vàng lui về phía sau. Tuyên Ngũ bảo: “Tam muội muội vào đi! Âu tứ ca
không phải người ngoài!”
Không biết có phải ảo giác không, khi Tuyên Ngũ nói Âu Tứ thiếu gia không phải người ngoài, Hạ Thụy Hi cảm thấy Âu
Tứ thiếu gia nhìn nàng một cái. Hạ Thụy Bội xấu hổ hướng mọi người vén
áo thi lễ, cẩn thận đi đến bên người Hạ Thụy Hi dựa vào nàng ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân không thấy nhị tỷ, đúng lúc muội từng thấy nhị tỷ đi theo Liên Hương đến đây, nghĩ đến chắc hẳn lục tỷ tỷ tìm nàng,
nghĩ nhất định là có trò vui liền tìm đến.” Dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Hạ Thụy Hi: “Nhị tỷ, tỷ sẽ không chê muội làm phiền chứ?”
Hạ Thụy Hi khinh thường nghĩ, giả bộ làm
gì? Giả bộ yếu đuối ở trước mặt ta? Nàng nghĩ đi nghĩ lại, trước mặt
người ngoài cũng phải diễn cho thật tốt, liền đem đĩa thịt còn lại mà Âu Tứ thiếu gia nướng đưa cho Hạ Thụy Bội: “Nếm thử đi. Mới vừa nướng đó.”
Hạ Thụy Bội tư thái tao nhã khẽ cắn một
miếng nhỏ, cười nói: “Quả nhiên ăn rất ngon.” Vừa cười chào những người
khác: “Tứ ca, ngũ ca, lục tỷ, mọi người cũng ăn đi.” Nàng tựa vào Hạ
Thụy Hi thân thiết nói: “Nhị tỷ, tỷ chơi vui không rủ muội, đi một mình
thôi.”
Hạ Thụy Hi nhẹ nhàng cười: “Tam muội, lúc
trước ta cũng không biết có đồ ăn ngon. Nếu biết, sao ta lại không rủ
muội chứ?” Nói xong đem một khối thịt nai khô tự tay nướng đưa cho Hạ
Thụy Bội.
Âu Tứ thiếu gia bảo: “Các ngươi tỷ muội
tình thâm, thật làm cho người ta hâm mộ.” Miệng hắn nói nghe thật hay,
nhưng Hạ Thụy Hi lại cảm thấy hắn nhận ra điều gì đó, cố ý châm chọc
nàng.
Hạ Thụy Bội cười xinh đẹp: “Tứ ca chê cười, tiểu muội vẫn hy vọng có một người anh trai . Có anh trai thật tốt, xem bộ dáng lục tỷ tỷ chúng ta là biết.”
Những người khác thấy tuổi tác Hạ Thụy Bội
còn nhỏ sẽ không nghĩ gì, Hạ Thụy Hi thừa hiểu nàng ta, lập tức khụ một
tiếng, “Bội Bội nói đùa, chúng ta cũng có anh trai mà.” Hạ đại bá không
phải có ba người con trai là anh họ gần của các nàng sao? Đó mới là anh
trai của bọn họ. Nàng ta không có việc gì lại ra ngoại nhận bừa một
người làm anh trai? Quả thực vô cùng khó hiểu!
Huynh muội Tuyên gia hai người đều cười rộ lên, Tuyên Ngũ nói: “Bội Bội càng ngày lời nói càng ngọt nha.”
Tuyên Lục nói: “Ngũ ca không chọc tức ta là tốt rồi. Tốt gì mà tốt?”
Tuyên Ngũ lại nói: “Huynh cũng là anh trai
của các người, lời này của tam muội muội chẳng lẽ trách huynh không rủ
muội sao? Thật ra vừa rồi chúng ta bất chợt nảy ra ý định thôi.”
Hạ Thụy Bội nói: “Ngũ ca, ai có ý đó đâu?
Có tứ ca làm chứng, muội chưa nói như thế a.” Lại đề nghị: “Chúng ta
cũng chỉ ăn thôi, không có gì thú vị cả, hay là chúng ta ngâm thơ đi?
Thua thì thịt nướng cho người khác ăn, được không?” Quay sang Hạ Thụy
Hi: “Nhị tỷ, không phải tỷ vừa mới cho mọi người mở rộng tầm mắt sao?
Sao lại không lên tiếng?”
Nàng thấy Hạ Thụy Hi cúi đầu chuyên tâm
nướng chân gà trong tay, chân gà quết dầu vừng, phát ra tiếng vang lụp
bụp, lại toả ra một mùi thơm, không khỏi chán ghét mà vò vò khăn tay:
“Ai nha, tỷ nướng cái gì vậy?Để toàn thân độc mùi khói dầu, hôi muốn
chết. Để Uyển Nhi nướng, tỷ chờ ăn là được.”
Hạ Thụy Hi nở nụ cười: “Tự mình nướng mới
ngon, nếu người khác nướng rồi ngồi ở trên bàn chờ so với chờ phòng bếp
đem đồ ăn tới có cái gì khác nhau đâu? Các người cứ chơi đi, ta không
thông thạo chuyện làm thơ, trực tiếp nhận thua, ta nướng cho các người
ăn.”
Hạ Thụy Bội vẫn không buông tha, “Trước kia nếu tỷ nói như vậy muội còn tin, giờ muội không thể tin được. Vừa rồi
tỷ làm thơ, Dương ngũ nha đầu kianói thầm là tỷ đạo văn của người khác,
còn nói chắc là mẫu thân ở nhà viết trước rồi đưa tỷ đọc, làm cho muội
giận quá đi thôi. Hôm nay dù thế nào tỷ cũng phải làm thơ, mời tứ ca
cùng ngũ ca, còn có lục tỷ làm chứng, ngày khác đưa cho bọn họ xem, nhất định phải cho bọn họ á khẩu không trả lời được.”
Hạ Thụy Hi liền hiểu ra, trong lòng Hạ Thụy Bội cũng nghi ngờ là Hạ phu nhân giúp nàng, đây là đang ép nàng lộ
nguyên hình, không phải muốn làm nàng mất mặt trước mặt Âu Tứ thiếu gia
sao? Nàng đạo văn thì sao? Khôngnhận nàng ta sẽ không buông ta. Rõ ràng
thoải mái thừa nhận: “Ta vốn không tinh thông khoản này, không thể so
sánh với các người. Đến bây giờ, cho dù mẫu thân ngày ngày ép buộc, cũng vẫn chưa hiểu biết được đầy đủ. Lúc ấy cũng là bỗng nhiên nghĩ thông
mới có thể toát ra hai câu đó. Bọn họ thích nói như thế nào mặc bọn họ,
ta không quan tâm.”
Hạ Thụy Bội tức tối, thiếu gia và tiểu thư
Tuyên gia này ít nhiều cũng biết tỷ muội hai người chưa bao giờ hòa
thuận, đương nhiên biết nàng không có hảo ý. Tuyên Lục thấy khó coi,
nhân tiện nói: “Thật là! Người khác ta không nói. Cô của ta ta biết mà,
từ trước đến nay rất giữ thân phận, coi trọng phẩm hạnh, sẽ không vì con gái mà giở trò gian dối. Dương Ngũ tiểu thư nàng nói đạo văn là đạo văn hay sao? Vậy bảo nàng đi đạo văn người khác cho ta xem? Hôm nay nàng
nói là đạo văn, muội liền nói theo như vậy, ngày mai nàng nói nhị tỷ của muội thật ra là Hạ nhị tiểu thư giả mạo, muội lại bảo nhị tỷ phải chứng minh với nàng ta như thế nào?”
Hạ Thụy Hi bị một câu nói “Hạ nhị tiểu thư
giả mạo” của Tuyên Lục làm cho sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng,
liền cười gượng. Trong lòng lại suy nghĩ, nếu là một ngày kia, thật sự
có người nói như vậy, nàng nên làm sao bây giờ? Nói, làm sao chứng minh
mình chính là Hạ nhị tiểu thư thật sự đúng là vấn đề nhức đầu.