Xảo Âm dò hỏi ở dưới vẫn chưa phát hiện điều dị thường, Hòa Linh càng
cảm thấy kỳ quái, nhưng nàng chưa nói ra điều này, ngược lại giấu trong
lòng.
Quả nhiên, giống như nàng đoán, Sở lão tướng quân không buông tha Từ đại phu, biết được Từ đại phu chết, Hòa Linh rất bình tĩnh. Nhưng thật ra
lúc phụ thân đến an ủi, trấn an nàng, Hòa Linh trong phút chốc liền
hiểu.
Phụ thân của nàng không muốn làm to chuyện, kiếp trước nàng cảm thấy phụ thân cũng khó xử, trên có ca ca, dưới có đệ đệ, ông ở thế trung gian,
đương nhiên ít bị để ý nhất. Bởi vậy càng chú trọng hài hòa, khi đó nàng hiểu được điểm đó, nhưng mà hiện tại lại thấy không thể chịu được.
Bạc đãi nữ nhi của chính mình để lấy lòng những người khác thật sự quá
mức vô năng. Kiếp trước nàng nghĩ phụ thân nàng đánh gãy răng nanh, nuốt máu mủ, nhưng kiếp này nhìn kỹ, phụ thân nàng chưa hẳn không đoán được
mục tiêu cuối cùng vốn là nàng. Nếu không phải nhằm vào mình, cũng đương nhiên không có lần bị hạ độc!
Tuy rằng trong lòng cực kỳ chán ghét, nhưng ở ngoài mặt, Hòa Linh vẫn đơn thuần nhu thuận.
"Tiểu thư, Thôi tổng quản đến."
Hòa Linh khoác thêm áo choàng, bộ dáng gầy yếu, đi vào ngoại thất, chỉ
thấy Thôi tổng quản đứng ở đó, hắn gầy yếu dị thường, hai má một chút
thịt cũng không đó, giống như thanh đao bình thường, tóc hoa râm. Nhưng
lại có vẻ cẩn thận tỉ mỉ.
"Nô tài bái kiến Ngũ tiểu thư."
Hòa Linh cẩn thận ngồi vào ghé, ho khan vài tiếng, nháy mắt nói: "Ta
nghĩ, Thôi tổng quản nhất định là đến để nói tin tức tốt lành cho ta."
Bộ dáng đơn thuận cùng với nụ cười khanh khách, Thôi tổng quản nhìn về
phía Xảo Âm, Xảo Nguyệt, Hòa Linh ngây ngô: "Ngươi nói đi, không có
người ngoài đâu!"
Thôi tổng quản châm chọc cười, "Ngũ tiểu thư thật tín nhiệm hai nha hoàn này."
Hòa Linh khó hiểu nhìn hắn, "Nếu không thích thì giết chết! Có cái gì phải bận tâm!"
Thôi tổng quản ngây người, nửa ngày mới có phản ứng, định đứng dậy, hắn
là người nhìn Ngũ tiểu thư lớn lên, nhưng mà hiện tại nếu nói đây là Ngũ tiểu thư thì hắn cảm thấy thật ra mình chưa bao giờ hiểu thấu con người nàng. Hắn vẫn đi theo lão gia, người trong phủ hắn đều hiểu rõ, bây giờ hắn hoài nghi chính mình.
"Trời vẫn còn lạnh, ta không muốn phải ở phòng ngoài mãi đâu. Ta cũng
không có tâm tư gì nghe ngươi nhàn thoại việc nhà. Nếu như có tin tức
tốt, ngươi nói, không có liền cút! Chẳng qua ta là người có chút hẹp
hòi, lại tương đối ồn ào, nghĩ cái gì có thể nói ra! À quên nói với
ngươi, bởi vì những chuyện kia, tính tình ta trở nên hỉ nộ vô thường, có chút thần kinh. Không chừng ta sẽ làm ra cái gì đâu." Hòa Linh nói rất
chân thật.
Thôi tổng quản hé miệng nói: "Từ đại phu nhắn nhủ cho Nhị phu nhân."
Thôi tổng quản: "Ta chỉ phụ trách nói lại lời dặn dò, ta cũng không thể đoán được đó là thật hay giả."
"Nga, phải không?" Hòa Linh đứng lên, nàng đi tới chỗ Thôi tổng quản,
nhìn thẳng hắn: "Là tổ phụ nói phải không? Đây là đáp án mà ông mong
muốn đúng không? Thật sự là khó có thể phối hợp trong tối để có được đáo án đúng không?" Hòa Linh cười trào phúng tiếp tục nói: "Ta nghĩ kết cục của Từ đại phu chính là đáp án, không phải thích hợp cho câu trả lời
của gia tộc hào môn ư. Ngươi đã không nói thì đi đi." Vung tay áo, Hòa
Linh rời đi.
Thôi tổng quản nhịn không được hỏi: "Ngươi sao lại biết chuyện năm đó?"
Hòa Linh quay đầu lại, cười thiên chân vô tà, "Ngươi chờ đợi tốt lắm..." Tạm dừng một chút, Hòa Linh tiếp tục: "Con của ngươi trở về tìm ngươi
báo thù!" Nàng gằn từng tiếng, nói xong cười ngọt ngào: "Nghĩ đến một sự kiện rất thú vị."
"Thôi Ngọc không chết? Thôi tổng quản kinh hách.
"Hắn đương nhiên không chết, bởi vì người phải chết là ngươi!"
"Tứ phu nhân. Người đứng sau màn hạ độc là tứ phu nhân!" Thôi tổng quản
dường như không có một tia chần chừ, "Thôi Ngọc ta biết rằng đã rơi
xuống." Thôi tổng quản bùm một tiếng quỳ xuống, "Ta chỉ tò mò mà nói
Thôi Ngọc rơi xuống thôi. Hắn muốn giết ta cũng không liên quan gì, ta
chỉ gặp hắn một lát."
Hòa Linh cười: "Như vậy mới đúng! Muốn có câu trả lời xem ra bản thân
phải xuất ra ít nhiều." Hòa Linh nghiêm túc nói: "Thôi Ngọc hóa ra được
Thần cơ doanh thu dưỡng, hắn đổi tên thành Triệu Kỳ, hiện tại đang ở
biên thành."
Thôi tổng quản nỉ non: "Triệu Trữ, đúng rồi, lúc ấy Triệu Trữ quả thật
có thể mang hắn đi, quả là vậy." Hắn ngẩng đầu: "Đa tạ Ngũ tiểu thư đã
cho biết."
Hòa Linh lắc đầu: "Cảm tạ loại này không cần. Ta ghét nhất là khách khí, chúng ta hợp tác. Ngươi giúp ta, ta tự nhiên sẽ giúp ngươi. Lần đầu
tiên hợp tác vui vẻ!"
Thôi tổng quản nhạy bén, "Ngũ tiểu thư khó có thể có lần thứ hai!"
Hòa Linh nói: "Thế thời luân chuyển, ai có thể biết được tương lai! Được rồi, ta cũng mệt rồi, ngươi biết rằng thân thể ta không tốt nên nghỉ
ngơi tốt."
Thôi tổng quản lui ra, Hòa Linh nghĩ tới đời trước, đời trước, Thôi Ngọc tới giết Thôi tổng quản, lúc đó nàng mới biết được, hóa ra Thôi tổng
quản có một đứa con, họ đều nghĩ rằng hắn không có cưới vợ, cô độc,
nhưng không biết là hắn từng có một người vợ gọi là Phong nương, hơn nữa còn có con trai, vạn phần không nghĩ đến chính là nữ nhân kia lại là
thám tử của địch quốc. Mà hắn tự mình giết chết Phong nương.
"Tứ thẩm!" Hòa Linh vuốt vòng dương chi bạch ngọc trên tay, trên mặt lãnh ý càng sâu.
"Nhưng không thể nào tưởng tượng nổi, Tứ phu nhân là người đứng sau màn
hạ độc kia, tiểu thư, Từ đại phu suýt chết, Thôi tổng quản nói vậy, có
thể tin tưởng sao? Ngày thường thấy Tứ phu nhân ôn nhu, cũng không giống loại người như vậy." Xảm Âm chần chừ một chút, mở miệng nói.
Hòa Linh cười yếu ớt, chưa nói gì, đi vào phòng trong.
Xảo Nguyệt cùng Xảo Âm khó hiểu, họ càng ngày không hiểu tiểu thư, thực ra không cần biết, chỉ cần đi theo tiểu thư là tốt rồi.
Gần đây phủ tướng quân thật là náo nhiệt, phần lớn nguyên nhân là do màn hạ độc này, hiện giờ Từ đại phu đã chết, hết thảy tựa hồ đều tan thành
mây khói.
Mười ngày sau, Hòa Linh có vẻ "tốt lên, cùng lúc đó Hòa Tuyết cũng được
bỏ lệnh cấm túc. Trong khoảng thời gian này, Hòa Linh thân thể không
tốt, cũng không tiếp đãi muội muội này, đợi tốt lên lần nữa thỉnh an,
tĩnh đến đã nửa tháng không thấy. Hòa Linh hai má có chút thịt sau mấy
ngày tĩnh dưỡng, thoạt nhìn càng đẹp mắt.
"Đại tỷ đã trở lại." Hòa Linh thân thiết lại gần.
Tuyết Mai là nữ nhi đại phòng, năm kia lấy Trưởng tôn của Vương thượng
thư, năm trước sinh được con trai, giờ coi như là cầm sắt cùng minh.
Đại phu nhân Chu thị cười thật vừa lòng, "Qua mấy ngày nữa là sinh thần
của phụ thân, Hòa Tuyết cùng muội muội nhớ rõ, hiện giờ đến xem có cái
gì cần giúp thì giúp đỡ. Đại thọ sáu mươi, không thể qua loa được. Nàng
tuy rằng đã gả đi, nhưng là cháu gái, tự nhiên phải đỡ đần phần nào."
Lời này nói ra, Lão phu nhân rất vừa lòng mỉm cười: "Mai tỷ nhi và muội
muội có tâm. Thế nhưng trong phủ nhiều người như vậy sao phải cần Mai tỷ nhi làm gì. Chỉ cần có tâm là ta hài lòng."
Hòa Mai rụt rè cười, nàng dịu dàng nói: "Đều là cháu gái của người mà."
"Đại tỷ tỷ!" Hòa Tuyết vừa vào, nhanh chóng bổ nhào vào lòng Hòa Mai,
"Đại tỷ, tỷ đã trở lại, Tuyết nhi rất nhớ tỷ." Lại nói cũng lạ, cùng
dòng máu với mình có mấy tỷ muội nhưng lại chỉ thích đại tỷ này.
Hòa Linh ngồi bên cạnh Hòa Mai, bị Hòa Tuyết va chạm, suýt nữa ngã sấp
xuống, nàng phủi qua chỗ Hòa Tuyết chạm vào, tuy rằng trên mặt cười
tươi, nhưng thái độ chán ghét cũng không giấu. Hòa Tuyết vẫn chưa phát
hiện, nhưng người khác sao lại không thấy được!
Tứ phu nhân xấu hổ rất nhanh, nhưng mà chỉ là trong nháy mắt, liền khôi
phục bộ dáng tươi cười. Ngoài Tứ phu nhân thì những người khác cũng hiểu được, nhưng Hòa Linh cẫn hồn nhiên, trước sau vẫn là bộ dáng tinh
khiết.
Nhị phu nhân Phương thị thấy, không sợ thiên hạ loạn, châm ngòi nói: Ai
nha, Linh tỷ nhi, thân thể cháu không tốt đúng không, không sao chứ?"
Lão phu nhân ghét bỏ liếc Phương thị một cái, Phương thị nhỏ giọng nói:
"Ta quan tâm đến Linh tỷ nhi, cứ như vậy phá hủy đứa nhỏ là không được."
"Ngươi có ý gì?" Hòa Tuyết ngay cả làm ra vẻ cũng không muốn làm. Là
người nhỏ tuổi nhất, Hòa Tuyết trước giờ chỉ tùy hứng chút ít trước mặt
tổ mẫu Vương thị, bị cấm túc nửa tháng, nàng ta đối với Hòa Linh đã tích tụ rất nhiều bực tức. Nhất thời quên mất lời mẫu thân dặn dò, trực tiếp đụng phải Hòa Linh.
Lão phu nhân nhìn chằm chằm Hòa Tuyết, "Quy củ đâu? Nữ nhân hô to gọi
nhỏ, xúc động lỗ mãng, ngươi làm gì vậy. Trong nhà dạy ngươi như vậy hay sao?"
Hòa Tuyết ủy khuất dậm chân, "Tổ mẫu, đều là lỗi của Hòa Linh, đều là nàng ta..."
Tứ phu nhân nghiêm khắc: "Hòa Tuyết, mẫu thân ngày thường dạy con như vậy à?"
Tứ phu nhân mở miệng, Hòa Tuyết lập tức an tĩnh lại, nhưng bắt đầu ủy khuất khóc.
Hòa Linh ngồi một bên, nhàn nhã nói: "Hòa Tuyết thật là nghe lời Tứ
thẩm!" Cũng không có nhiều lời, nhưng lời nói ra nghe có chút ý vị. Lão
phu nhân trách cứ Hòa Tuyết nàng còn muốn cãi lại, Tứ phu nhân vừa mở
miệng nàng liền ngoan ngoãn ngậm miệng, điều đó làm người ta cảm thấy
không được thoải mái.
Nhị phu nhân lập tức: "Không, thật sự là nghe lời! Nương, con không phải nói nàng không nghe lời của nương!" Nàng ta còn cùng lão phu nhân ta
một câu ngươi một câu, giấu đầu lòi đuôi thật đúng là làm người ta "vui
sướng".
"Không nói gì, không ai nói ngươi câm điếc!" Lão phu nhân nhìn chằm chằm nhị phu nhân, gằn từng tiếng.
Nhị phu nhân bị lão phu nhân ghét bỏ, co rúm lại một chút, mếu máo không nói lên lời.
Hòa Linh cũng không nói gì, tay vuốt vòng ngọc, cảm thấy ánh mắt tìm tòi của lão phu nhân, Hòa Linh ngẩng đầu đón nhân, mỉm cười.