Lại nói tiếp, thật ra Lương bà tử cảm thấy có điểm kì quái, những tiểu
thư bình thường mặc dù cũng thích màu đỏ nhưng sẽ không làm toàn quần áo đỏ thẫm như vậy. Nếu có trường hợp ngoại lệ thì chỉ có là tân nương tử
mà vị tiểu thư này hình như không nghe thấy tin đồn thành thân nào cả.
Hơn nữa, ngữ khí của nàng trong lúc nói chuyện khiến bà ta thi thoảng
lạnh buốt. Lương bà tử xém chút nữa nhéo cánh tay mình..
Không riêng gì Lương bà tử, cho dù là Lan thị cũng cảm nhận được vài
phần kì quái, nàng mỉm cười nói:“Linh nhi, sao con chọn tất cả là màu
đỏ, những màu sắc khác không đẹp sao?”
Hòa Linh cười yếu ớt, ngạc nhiên hỏi lại :“Màu đỏ không tốt sao ạ? Thật
ra con lại cảm thấy vui vẻ! Nói không chừng, mặc đồ đỏ, giống như có hỉ, sẽ làm con khỏe hơn. Hơn nữa, màu đỏ này con cảm thấy rất kích thích.”
Lan thị đang ngồi lập tức bất an đứng lên, nàng xấu hổ miễn cưỡng tươi
cười chống đỡ,“Con, đứa nhỏ này, nói bừa cái gì. Con tất nhiên sẽ khỏe
hơn rồi.”
“Con đương nhiên rất khỏe.” Hòa Linh hơi nâng cằm, nàng khẽ phúc
thân,“Mẫu thân, Hòa Linh có chút mệt mỏi, xin phép được cáo lui trước.”
Lan thị nhíu mi:“Chiếu cố ngũ tiểu thư trở về nghỉ ngơi.”
Xảo Âm vội vàng thưa vâng.
Nhìn bóng dáng đơn bạc của Hòa Linh, Lan thị dường như thấy có chỗ nào
đó không đúng, nàng thậm chí hoài nghi, Hòa Linh chẳng lẽ đã biết được
điều gì. Nhưng Từ đại phu hẳn là sẽ không tùy tiện nói loạn! Nghĩ đến
đây, nàng lại nhìn về hướng ly khai của Hòa Linh rồi phân phó Lương bà
tử:“Đều theo ý của Hòa Linh làm đi.”
Lương bà tử xấu hổ cười, đáp ứng, màu đỏ thì màu đỏ...... Ngũ tiểu thư
này lúc nói chuyện sao lại khiến người ta thấy lạnh gáy chứ. Cũng không
tiếp tục trì hoãn, bà vội vàng cáo lui.
Lan thị cảm thấy quái dị còn Hòa Linh thì tâm tình không tệ, nàng cười
yếu ớt, ngâm nga vài điệu hát dân gian. Xảo Âm cũng không nhiều lời, chỉ lẳng lặng đi theo phía sau nàng.
Đến khi trở về viện, chỉ thấy Xảo Nguyệt đã trở về, nàng vội vàng hạ
thấp người,“Nô tỳ thỉnh an tiểu thư.” Vẻ mặt cực kì kinh sợ.
Hòa Linh cười khanh khách, xoay người nâng khuôn mặt của Xảo Nguyệt. Vẻ
mặt Hòa Linh vô tội, nhướng mày:“Xem vẻ mặt sợ hãi của ngươi này. Xảo
Nguyệt, ngươi không cần phải như vậy .”
Buông cằm Xảo Nguyệt ra nàng lại nhìn về phía Xảo Âm, tuy rằng không
biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Xảo Âm cũng sợ hãi quỳ xuống.
“Thấy các ngươi bị dọa sợ như vậy. Kỳ thật các ngươi không cần sợ.” Dừng một chút, Hòa Linh nghịch mái tóc nói,“Ta không trông cậy vào việc các
ngươi trung tâm tới mức nào, nhưng ta hy vọng các ngươi biết, nếu như
khiến ta mất hứng, chuyện ta có thể làm, tuyệt đối đáng sợ hơn các ngươi tưởng tượng nhiều.” Ngoan lệ nói xong, nàng cười hì hì,“Được rồi, đều
đứng lên đi, các ngươi xem mình kìa, làm cái gì vậy, quỳ hết xuống, định dọa ta sao .”
Xảo Nguyệt cùng Xảo Âm tái nhợt, nghiêm mặt đứng dậy, Hòa Linh không chút để ý:“Nói đi!”
Xảo Nguyệt :“Nô tỳ đã hoàn thành công việc. Nô tỳ nghĩ, mấy ngày nữa mọi người đều sẽ biết .”
Hòa Linh vừa lòng mỉm cười,“Ta biết năng lực của các ngươi tốt hơn ta nghĩ.”
Xảo Nguyệt:“Đa tạ tiểu thư khích lệ, đây đều là việc nô tỳ phải làm .”
Hòa Linh ngồi ở ghế, lắc lư chân,“ Việc không nên làm, đều do ta định
đoạt.” Nàng đùa nghịch ngón tay,“Tay của ta hình như có chút thô ráp,
nghe nói hoa ngọc lan dưỡng tay vô cùng tốt, Xảo Nguyệt, ngươi đi hái
cho ta một ít đi.”
Xảo Nguyệt kinh ngạc, bất quá sau đó chính là vô cùng cảm kích, nàng vội vàng gật đầu;“Nô tỳ đi ngay.”
Hòa Linh mỉm cười, ra lệnh cho Xảo Âm xoa bóp bả vai cho mình, nàng hơi
híp mắt thỏa mãn ghé người vào đầu giường, cũng không nói chuyện.
Dựa theo trước kia, hai ba ngày sau, nàng sẽ uống nhầm thuốc của phụ
thân khiến bản thân suýt chết hơn nữa chuyện chỉ có thể sống thêm mười
năm và không thể mang thai sẽ truyền ra ngoài ồn ào huyên náo. Thời điểm ấy, tất nhiên có liên quan tới việc may quần áo hôm nay của Lương bà
tử. Tuy rằng tay nghề của Lương bà tử tốt, nhưng cũng nổi danh là người ba hoa, hành động của bà ta nhất định sẽ làm cho nàng thập phần hài
lòng. Nghĩ đến chuyện này, Hòa Linh nhếch khóe miệng, thật không uổng
phí tâm tư của nàng .
Mặc dù bây giờ nàng có thể thay đổi kết quả này, nhưng nàng lại cố tình
khôg làm thế, chuyện lập gia đình thật ra không bằng sống độc thân một
đời, muốn làm cái gì thì làm vui sướng, tự do biết bao! Về phần nói nàng là gái lỡ thì...... Ai dám nói nàng như vậy chứ, nàng thay thế phụ phân mình uống chén thuốc độc đó!
Nhắc đến những người trong nhà này, họ cũng thật thương nàng quá! Nàng
biết Từ đại phu nói là giả mà bọn họ còn giả như không biết. Tổ phụ, tổ
mẫu, phụ thân của nàng, bọn họ không ai tới thăm nàng. Nói vậy, ở trong
lòng bọn họ, nàng một chút cũng không hề quan trọng!
“Thùng thùng!” Thanh âm gõ cửa vang lên, Hòa Linh xua tay, Xảo Âm vội
vàng ra mở cửa, người đến là lục tiểu thư Hòa Tuyết, Hòa Tuyết hừ
lạnh:“Tiểu thư của các ngươi đâu?”
Xảo Âm vẫn chưa tránh ra, cung kính nói:“Lục tiểu thư xin hãy chờ một
lát, tiểu thư nhà ta đang nghỉ ngơi, việc này......” Không đợi Xảo Âm
nói xong, Hòa Tuyết đẩy Xảo Âm ra,“Ngươi tránh ra, ta tự đi vào nói
chuyện với tiểu thư các ngươi.”
Hòa Tuyết dù tuổi còn nhỏ, nhưng là nữ nhi duy nhất của tứ phòng, bình
thường vốn ương ngạnh. Nàng ta đánh giá khắp phòng, định bước vào trong
nội thất, thấy vậy Xảo Âm vội vàng ngăn lại,“Lục tiểu thư xin hãy chờ
một lát.”
“Ba!” Hòa Tuyết tát Xảo Âm một cái, vẻ mặt hung hăng, tức tối
mắng:“Ngươi là cái thứ gì mà dám chắn trước mặt ta, đây là cách tam
phòng các ngươi quản giáo nô tỳ đấy hả? Gọi tiểu thư của các ngươi ra
đây.”
Nàng ta đắc ý nhìn bức rèm che người phía trong, thanh âm nàng ta không
thấp, bên trong chắc chắn nghe thấy, như vậy không khác nào đánh vào mặt Hòa Linh. Hòa Tuyết cảm thấy trong lòng rất sảng khoái.
“Lúc ngươi ra ngoài, có thể mang theo não của mình đi cùng không hả?
Luôn đặt ở trong phòng sẽ bị rỉ sắt đấy .” Hòa Linh lười biếng vén rèm
lên, tựa vào cạnh cửa nhìn nàng ta,“Có chuyện thì nói, không có thì lăn
đi! Ai cho ngươi quyền ở chỗ của ta đánh người?”
Hòa Tuyết ngẩn ra. Ngày thường Hòa Linh cũng không phải người dễ bắt
nạt, nhưng trực tiếp mắng chửi người khác thì không có. Không chiếm được tiện nghi, ngọn lửa tức giận trong lòng nàng ta càng bùng cháy,“Ngươi
nói cái gì! Ta đánh thì làm sao? Nha hoàn của ngươi không có quy củ, ta
là tiểu thư chẳng lẽ không giáo huấn được? Hơn nữa, nếu nói đến không
tuân thủ quy củ, tam phòng các ngươi mới là không tuân thủ quy củ, ngày
may quần áo trong phủ chưa đến, các ngươi dựa vào cái gì mà gọi ti y
phường tới đây? Tiền bạc trong phủ cũng không phải chỉ của tam phòng các ngươi .”
Hòa Linh đột nhiên nở nụ cười, nàng cao thấp đánh giá Hòa Tuyết, tuy
rằng mới chỉ là tiểu cô nương 10 tuổi, nhưng đã khiến người ta thật chán ghét .
“Có đôi khi, ta thậm chí hoài nghi ngươi không phải do mẫu thân ngươi
sinh .” Ngữ khí Hòa Linh thản nhiên ,“Nương ngươi ôn nhu, tâm tư đều đặt ở trong lòng, nếu như ngươi có được một phần mười của bà ta thì sẽ
không vì chút của cải này mà chạy tới đây bới lông tìm vết. Nếu ta là
ngươi, ta sẽ trở về trực tiếp khuyến khích nương của ngươi cho ngươi một cái bạt tai, rồi hỏi nàng một chút, đến tột cùng là bà ta sao có thể
yên tâm về ngươi như vậy .” Hòa Linh cười càng lợi hại, trong mắt tràn
đầy sự ghét bỏ.
Hòa Tuyết tức đỏ mắt,“Ngươi!”
“Ngươi cái gì mà ngươi?” Hòa Linh đi đến bên cạnh Hòa Tuyết, nâng cằm
của nàng:“Nếu như ta là ngươi, về sau muốn làm việc, trước khi quyết
định phải hỏi chính mẫu thân mình. Ngu xuẩn mà ra ngoài sẽ không tốt lắm đâu.” Nói xong, Hòa Linh tới gần nói vào bên tai nàng ta:“Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, lần này chỉ cho ngươi một chút giáo huấn.”
Hòa Tuyết tức giận vô cùng, một phen đẩy Hòa Linh ra thật mạnh,“Ngươi đừng tưởng rằng ta không dám đánh ngươi!”
“Hòa Tuyết, con đang làm cái gì!” Thanh âm uy nghiêm vang lên, trong thanh âm mang theo ẩn ẩn tức giận.
Hòa Tuyết ngẩng đầu, nhất thời sắc mặt thay đổi......