Bên tai Hòa Linh mơ hồ vang lên tiếng khóc sướt mướt, giống như tiếng
khóc của nữ quỷ vào ban đêm, Hòa Linh bực mình vung tay, lật mình. Không nghĩ tới là tiếng khóc kia càng lớn thêm. Nàng lâu rồi không ngủ ngon
như vậy, ngủ trưa ngon lành lại có người đến quấy rầy, Hòa Linh không
cần nghĩ cũng biết người đó là ai.
Nàng xoay người xoa mi tâm, chậm rãi mở to mắt: "Mẫu thân...." Hai từ vô cùng đơn giản nhưng Hòa Linh phải dùng hết tất cả khí lực để nói. Thật
ra, nàng không muốn phải đối mặt với bà ta sớm như vậy, mẫu thân ruột
thịt, cũng chính là người hạ độc mình.
Hòa Linh muốn đứng lên, Lan thị vội vàng ngăn nàng lại: "Sao lại ngồi
dậy? Con ngủ một lát nữa đi, thân thể con vẫn còn yếu lắm."
Hòa Linh nghe xong thật sự muốn cười to, nếu bà ta biết nàng cần nghỉ
ngơi thì sao lại đến đây khóc sướt mướt! Thật là nghĩ một đằng nói một
nẻo.
"Hẳn là vậy." Hòa Linh trả lời yếu ớt, Lan thị giương mắt, Xảo Nguyệt
vội vàng đem gối đầu đặt phía sau Hòa Linh để nàng có thể thoải mái dựa
vào, Hòa Linh ngây thơ hỏi: "Mẫu thân, đại phu nói như thế nào? Thân thể con thế nào rồi? Không biết vì sao con mệt mỏi rất nhanh!"
Trên mặt Lan thị thoáng hiện lên lo lắng, lập tức miễn cưỡng cười tươi
an ủi nàng: "Con đương nhiên là không có việc gì rồi. Đại phu sẽ chữa
khỏi bệnh cho con. Con ngoan ngoãn uống thuốc là được."
Hòa Linh nghi ngờ: "Nếu như không có việc gì thì vừa nãy mẫu thân sao
lại khóc! Mẫu thân khóc rất thảm thiết!" Hòa Linh thay đổi sắc mặt,
khuôn mặt nhỏ tái nhợt run rẩy, "Có, có phải con sắp chết không?" Nàng
bỗng chốc khóc lên, nàng vốn đã đẹp, khóc lên như thể hoa lê đái vũ.
Lan thị liền ôm nàng vào lòng, "Đừng khóc, con ngoan của ta đừng khóc.
Con không bị gì đâu, mẫu thân làm sao lại lừa con được, chỉ cần con uống thuốc đúng giờ là sẽ khỏe lên. Mẫu thân khóc vì thương con mới mười hai tuổi đã phải chịu nhiều khổ cực như vậy. Con nói xem, số mệnh con tốt
mà, thế nào lại thành không tốt, mẫu thân sẵn lòng thay thế con chịu
những khổ cực này!"
Đúng là từ mẫu!
Hòa Linh khóc, vai run run, nàng-Sở Hòa Linh lại không biết nói gì nữa,
mẫu thân nàng từ trước đến nay không thích nàng nhưng lại diễn trò, sau
này mới biến thành tâm ngoan thủ lạt tự mình đầu độc nàng.
Hòa Linh rời Lan thị, lệ biến mất, "Mẫu thân đừng nói như vậy. Nếu con
không uống bát cháo kia, người trúng độc sẽ là phụ thân, nếu có thể thay phụ thân chịu khổ, con nguyện ý. Là nữ nhi lẽ ra nên làm như vậy."
Đúng rồi, đây là nguyên nhân nàng bị trúng độc, năm mười hai tuổi, nàng
ăn nhầm bát cháo phòng bếp làm cho phụ thân, kết quả là bị trúng độc.
Mặc dù có tâm tư giấu diếm nhưng không biết nguyên nhân vì sao mà nàng
trúng độc làm cho thân thể suy yếu đồng thời không thể mang thai bị
truyền khắp Vĩnh Yên, từ đó về sau, nàng, Sở Hòa Linh đã định trước là
một người cô độc.
Lan thị ngừng khóc: "Con khiến lòng mẫu thân đau quá."
Hòa Linh khép mi, nhưng ngẩng đầu lên rất nhanh, nàng ngọt ngào làm nũng nói: "Mẫu thân, con nghĩ muốn làm mấy bộ y phục mới."
Lan thị kinh ngạc hỏi: "Thế nào lại đột nhiên nhớ tới phải may y phục
mới? Ngày xưa cũng có may y phục mới sao không thấy con vui mừng như
giờ."
Nói xong quan sát phản ứng của Hòa Linh, không phải năm mới cũng chẳng
phải ngày lễ gì cả đột nhiên muốn làm y phục mới, nhưng thật ra làm cho
nàng cũng có gì kỳ quái đâu! Dù sao Hòa Linh cũng không yêu thích ăn
mặc. Lại nói, nha đầu kia cùng người khác không giống, các cô nương khác đều thích son phấn, thích y phục đẹp đẽ nhưng nàng lại không vậy, chỉ
thích đọc sách viết lách, giống như nam tử bình thường.
"Thời điểm này đột nhiên con hoàn toàn tỉnh ngộ." Hòa Linh nói thật,
cũng giống như nói dối: "Con đột nhiên phát hiện, mình không có hưởng
thụ cái gì cả, cảm thấy mình rất thiệt thòi. Nếu như có thể khỏe mạnh
ngồi ở đây thì con đương nhiên muốn hưởng thụ tất cả những gì con chưa
hưởng thụ, tất cả đều hưởng thụ một lần, như vậy cho dù mai sau thế nào
con cũng không hối hận."
Lan thị không vui, "Đừng nghĩ vậy, con, nha đầu này, thật sự không hiểu
chuyện gì." Nói xong, cẩn thận nhìn Hòa Linh, "Con không có chuyện gì
chứ? Nếu như có, con nói cho mẫu thân nghe đi, con vẫn còn nhỏ, tự mình
giải quyết công việc không tốt, biết chưa?"
Lan thị cảm thấy hôm nay Hòa Linh có chút kỳ quái, nhưng cụ thể kỳ quái
ra sao, bà lại không nói nên lời, chỉ có thể nói vậy với Hòa Linh.
Hòa Linh nhu thuận gật đầu: "Con đã biết, con muốn làm y phục, mẫu thân, được không?"
Lan thị mỉm cười: "Được được được, con muốn làm y phục, vậy thì làm cũng được, mẫu thân gọi ti y phường tới đây đo cho con. Lấy tiền của mẫu
thân, con muốn làm bao nhiêu cũng được, không cần lo lắng gì. À, mẫu
thân rất vui, tiểu cô nương nên ăn mặc thật xinh đẹp."
Hòa Linh xõa tóc trên vai, khéo léo cười, thật là xinh đẹp, "Hết thảy đều nghe theo mẫu thân."
Lan thị vui mừng gật đầu: "Được rồi, nhìn con tinh thần cũng không tệ
lắm, mẫu thân cũng yên tâm rồi, mẫu thân có chuyện phải đi rồi, con phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi nha."
Hòa Linh đúng lúc ngáp, "Con đã biết."
Lan thị vừa lòng đi ra ngoài, Hòa Linh cứ như vậy nhìn theo bóng lưng bà ta, lại nói, Lan thị bảo dưỡng thật tốt, dung mạo hiện giờ của bà với
mười ba năm sau không có khác biệt gì lớn, chỉ là tuổi càng cao làm cho
người ta có cảm giác khác. Tuy có vài dấu vết tuổi tác nhưng so với nữ
nhân cùng tuôi vậy là tốt rồi. Đời trước, mọi chuyện đều có nàng lo
liệu, mẫu thân có cái gì phải lo lắng đâu! Không phí sức quan tâm thì
làm sao mà già.
"Tiểu thư, phu nhân đối với ngài thật tốt!" Xảo Nguyệt ôn nhu hầu hạ Hòa Linh nằm xuống, hâm mộ nói.
Hòa Linh ngẩng đầu nhìn nàng, nháy mắt mấy cái, khó hiểu nói: "Mẫu thân
đối tốt với nữ nhi là chuyện rất kỳ lạ sao? Ngươi nói lời này có chút
quái lạ."
Xảo Nguyệt cười hì hì: "Ai nha, tiểu thư, người ta ăn ngay nói thật mà!"
Xảo Âm cùng Xảo Nguyệt từ nhỏ đều là nha hoàn theo hầu Hòa Linh, nói
chuyện tự nhiên không giống nha hoàn như quy củ. Xảo Nguyệt nói đùa như
ngày thường, nói xong lại như ban đầu.
Hòa Linh hơi híp mắt cười: "A, hóa ra ngươi ăn ngay nói thật là không có chừng có mực." Nàng hời hợt nói.
Xảo Nguyệt nghe ra có gì đó không đúng, đang muốn giải thích thì trong
phút chốc thấy trong mắt tiểu thư có lãnh ý, nàng hoảng sợ lập tức quỳ
xuống, "Là nô tỳ quá phận, xin tiểu thư thứ tội."
Hòa Linh cũng không nhìn Xảo Nguyệt, chỉ nhìn các ngón tay, lười biếng
nói: "Ta nghe nói ta không sống được quá mười năm hơn nữa còn không thể
mang thai."
Sắc mặt Xảo Nguyệt đột nhiên trắng bệch, "Tiểu thư không thể rủa mình như vậy được."
"Nghe nói thím ngươi với nương tử đại phu có quan hệ không tồi!"
Xảo Nguyệt khó hiểu.
"Nương tử Từ gia nói với ngươi cái gì vậy? Ừ, phụ nhân bình thường đều thích nói chuyện, hẳn là... cũng sẽ nói cho người khác?
Xảo Nguyệt tuy rằng không phải là lanh lợi, cũng không hiểu vì sao tiểu
thư lại như vậy, nhưng dù gì cũng là đại nha hoàn, ở đại trạch sống lâu, lập tức hiểu được vài phần, "Nô tỳ lập tức đi làm."
Hòa Linh cười khanh khách khoát tay áo, Xảo Nguyệt vội vàng lui ra, ngay lúc Xảo Nguyệt vừa lui ra tới cửa, Hòa Linh đột nhiên nói: "Trong viện
hoa ngọc lan nở thật đẹp."
Xảo Nguyệt suýt ngã sấp xuống, nàng không thể tin được, người run rẩy, lập tức kiên định: "Nô tỳ sẽ làm tốt!"
Xảo Nguyệt rời đi, Hòa Linh nở một nụ cười.
Không biết người khác nếu như gặp chuyện như thế này thì sẽ làm thế nào, nàng nghĩ nàng sống lại mười ba năm trước, cũng là lúc nàng mười hai
tuổi, nàng hoàn toàn không có gì kinh ngạc, gần như là bình tĩnh tiếp
nhận tất cả, tận lực đón lấy một cách vui sướng, với... trong lòng muốn
tìm đường chết!
Nếu sống lại, đây là một cơ hội, nàng muốn sống thật sung sướng khiến
người khác phải ghen tị, không có gì để lo lắng, nghĩ lại thật hạnh
phúc!
Từ đại phu, lần này ta chủ động giúp người phát tán tin đồn, ta không
phải là một người tốt đâu! Chẳng qua là ta muốn ngươi dùng mạng của
ngươi để cảm ơn ta nha!