Quả nhiên đến ngày thứ hai, Hòa Linh mới nhìn thấy cô cùng hai huynh muội
Lý Hiển, Lý Mộng. Lý Hiển kia vừa nhìn thấy Hòa Linh, hai mắt trừng lớn, còn thật cảm khái, những cô nương xinh đẹp sao đều sinh ra hết ở Sở
gia. Nhìn vẻ mặt háo sắc của hắn, Hòa Linh đã rất chán ghét, vội vàng
thỉnh an cô.
Khi Hòa Linh vừa cúi xuống, Sở thị ngoài cười nhưng trong không cười nói
“Nghe nói cháu gái bị bệnh không nhẹ!” Cũng không có ý định để Hòa Linh
thỉnh an xong , chỉ là căn bản không tưởng, Hòa Linh chính mình thỉnh an xong thì đứng thẳng lên luôn , cũng không chờ nàng ta đáp lại mình.
Hòa Linh còn vội giải thích thêm:“Cô thật đúng là không quan tâm chất nữ, cháu không phải bị bệnh, mà là bị hạ độc.”
Sở thị cả giận,“Ta cho ngươi đứng lên sao? Ngươi lại dám tự mình đứng
lên! Nói sao ta cũng là cô ngươi, ngươi có biết quy củ hay không?”
Mấy phòng tiểu thư tối hôm qua đã tới thỉnh an, đương nhiên sẽ không đã
bị đối đãi như vậy. Mấy người đó đều âm thầm cảm thấy may mắn, đồng thời cũng có ẩn ẩn chút vui sướng khi người khác gặp họa. Tối hôm qua Hòa
Linh không tới, nay lại là người đến cuối cùng, ngay cả trong mắt lão
phu nhân cũng đã nồng đậm bất mãn, có thể thấy được sẽ không có người
giúp nàng. Chính là Hòa Linh sao có chút sợ hãi chứ, nàng cũng không để ý trở thành một bia ngắm, làm bia ngắm, cũng có chỗ tốt của nó.
“Cô nói cái gì vậy! Cô nói cháu không có quy củ, vậy cháu như thế nào mà gọi là không có quy củ, xin cô hãy giải thích roàng, là nói do cháu
trực tiếp đứng dậy sao? Chuyện này thì khó quá, cô muốn mạng của cháu ư? Cháu trúng độc thân thể cực không tốt, nếu như cháu bệnh nặng thì đến
ngày mai là sinh thần của tổ phụ, nói cô bất hiếu hay là cháu bất hiếu
đây” Hòa Linh đem đề tài chuyển hướng có lợi cho mình.
Như thế lập tức làm cho Sở thị tỉnh mộng , nhưng Sở thị vẫn không cam
lòng yếu thế:“Ngươi cho dù chết , cũng không liên quan tới sinh thần của tổ phụ.”
Đột nhiên, nước mắt rơi từng giọt trên khuôn mặt của Hòa Linh .
“Như Châu!” Lão phu nhân hung hăng trừng mắt nữ nhi, nói như vậymà nàng
cũng có thể nói được, nếu như truyền đi...... thanh danh của nữ tử trọng yếu tới mức nào, lão phu nhân rất rõ, hơn nữa nàng biết được, Lý gia
vẫn luôn muốn, nữ nhi của bà cầu một tước hiệu trinh tiết liệt nữ, nếu
như thanh danh quá kém, chuyện này sẽ không thể được. Tuy rằng tên tiểu
tế đoản mệnh kia đã chết, nhưng nữ nhi rốt cuộc vẫn là người của Lý, Lý
Hiển và Lý Mộng chung quy vẫn họ Lý.
“Như Châu, con nói cái gì vậy, cho dù Hòa Linh là tiểu bối. Con cũng
không thể nói như thế. Nương biết ý tứ trong lòng con, con......”
“Tổ mẫu, cháu biết cô cô không thích cháu!” Hòa Linh đánh gãy lời lão
phu nhân , nàng sẽ không cho lão phu nhân vãn hồi tình thế, lại càng
không để lão phu nhân đem sai lầm quăng lên người nàng, thanh âm Hòa
Linh tuyệt vọng,
“Hôm qua thân thể cháu không tốt lại mới uống thuốc nên không thể đứng
lâu thỉnh an, nếu như cô bởi vì chuyện này mà hận cháu thấu xương, hận
không thể làm cho cháu chết, vậy cháu đây, Hòa Linh sẽ làm theo tâm ý
của cô. Cô hy vọng cháu chết yểu, tốt lắm, cô hy vọng cháu chết như thế
nào? Rơi vào trong ao làm quỷ dưới nước có được không?” Nói xong, Hòa
Linh trực tiếp xông ra ngoài.
Mọi người không kịp phản ứng, Hòa Linh đã không còn ở trong phòng, lão
phu nhân giật mình một cái, phản ứng đầu tiên đó là hô to:
“Mau trở về. Ai nói cháu làm vậy!”
Lý Hiển rốt cuộc vẫn là nam tử, động tác hắn nhanh nhất, chờ hắn chạy ra, Hòa Linh đã chạy tới mép ao nhỏ trong sân,
“Biểu muội.”
Hòa Linh đứng ở bên hồ nước, gió xuân thổi bay mái tóc dài, nàng mang theo nước mắt vừa nói:
“Cô hận không thể làm cho ta chết, ta đây sẽ thành toàn cho các người!”
Hòa Linh xoay người định nhảy, Lý Hiển giữ được cổ tay Hòa Linh, Hòa Linh đột nhiên cười,“Lý Hiển, ngươi thật ngu xuẩn .”
Lý Hiển không kịp phản ứng, Hòa Linh đi lên phía trước một chút, tiếp
theo ngửa ra sau, tiếp đó nàng thê lương hô to,“Biểu ca không nên!“
Lý Hiển kinh ngạc buông tay,mọi người chung quanh đuổi tới chỉ nghe thấy một mảnh thét chói tai.
Ngay lúc mọi người đều nghĩ Hòa Linh sẽ chìm vào trong nước cũng là lúc
một thân trang phục nam tử lướt nhanh qua mặt nước, kéo lấy Hòa Linh,
mạo hiểm đem nàng đặt lên bờ, Hòa Linh xụi lơ, lạnh run.
Lan thị chạy ra xem nữ nhi sắc mặt tái nhợt, nữ nhi thiếu chút nữa bị
người hại chết, nàng xông tới đẩy nam tử đứng sang một bên.
“Linh nhi a, khuê nữ của ta a! Con hù chết mẫu thân , con điên rồi sao?
Con nói cho mẫu thân, con muốn ta phải làm sao, nha đầu ngốc này!” Lan
thị khóc thảm thiết.
Hòa Linh không ngừng khóc nức nở:
“Con không muốn chết, con đã hối hận không muốnchết, là biểu ca, hắn nói bắt nữ nhi làm hắn vợ, nếu con không đáp ứng sẽ đẩy con đi gặp diêm
vương, đều là biểu ca làm , hắn còn nói cấp cho chúng ta vài phòng, đều
là hắn vừa rồi nói ......” Hòa Linh dùng ngón tay ngọc chỉ về phía Lý
Hiển, trong nháy mắt Lý Hiển bối rối, bất quá rất nhanh sau đó tức hổn
hển,“Ta không có, ta không nói gì cả!”
Đúng là trên đường đến đây, quả thật hắn cùng mẫu thân thương lượng muốn cưới một biểu muội, nhưng không có nói đến Linh nhi biểu muội, hiện tại nàng rõ ràng đang oan uổng hắn.
“Ngươi, nha đầu ác độc chết tiệt kia, ta hảo tâm cứu ngươi, ngươi lại muốn oan uổng ta......”
Hòa Linh lên án,“Ngươi vừa rồi đẩy ta, mọi người đều nhìn thấy , ngươi
đẩy ta, ta nói sai sao, nói ngươi là người xấu, ngươi liền đẩy ta!”
Điệu bộ Hòa Linh điềm đạm đáng yêu căn bản là làm cho người ta không thể nào hoài nghi, mọi người đều nghi ngờ nhìn về phía biểu thiếu gia, thậm chí ngay cả Sở thị, dù sao cũng là mẹ con, hẳn là cũng có liên quan tới Sở thị.
“Được rồi, chuyện này, cũng không phải như các ngươi nói. Linh nhi đừng
sợ, còn có tổ phụ tổ mẫu và những người khác, sẽ không vô duyên vô cớ để con chịu ủy khuất, tất nhiên, cũng sẽ không oan uổng Hiển nhi. Về phòng trước đã. Có điều đây là kẻ nào!”
Đại phu nhân chỉ về phía nam tử vừa thực hiện màn cứu người, nam tử
không nói lời nào, Thôi tổng quản đành thở dốc giải thích:“Khởi bẩm phu
nhân, người này là khuyển nhi của nô tài tên là Thôi Ngọc.”
“Cái gì!” Đại phu nhân kinh ngạc không thôi, mọi người đều biết, Thôi
tổng quản không thành thân, sao hiện tại lại có một con trai? Thật khó
hiểu, Thôi tổng quản lần này xuất môn, vì việc này sao?
Thôi tổng quản vẫn trấn định,:“Nô tài muốn đem việc này bẩm báo lão gia.”
Sở tướng quân đã biết, người bên ngoài vốn không có quyền nhiều lời .
“Lão gia nói cho Ngọc nhi ở lại trong phủ làm thị vệ. Vậy nên phụ tử hai người nô tài mới sáng sớm đã roi thúc ngựa chạy về phủ, muốn gặp qua
lão gia. Sau đó lão gia sẽ trở lại làm chủ việc này.” Thôi tổng quản
bình tĩnh, chậm rãi giải thích.
Lan thị cầu nguyện:“Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ, nếu như không phải
Thôi Ngọc đột nhiên xuất hiện, sợ là con sẽ mất mạng a. Cô nương ngốc
này, cho dù là con hồ lộng, cũng không thể lấy cứng đối cứng a!”
“Ta không có!” Lý Hiển tràn đầy oán hận nhìn chằm chằm Hòa Linh, hắn muốn giết tiểu yêu nữ này.
Lan thị tức giận xoay người:“Ngươi không có, ngươi luôn nói ngươi không
có, ngươi có hay không, chúng ta tất cả mọi người đều thấy, ngươi cho ta là kẻ mù sao? Chúng ta đối với ngươi tốt, nhưng ngươi lại hông như vậy, đúng là hại nữ nhi của ta, còn muốn cầu thú nữ nhi của ta, còn muốn
giày xéo nó, ngươi có xấu hổ hay không?”
Lan thị khó có mấy khi kiên cường một phen, thứ nhất vốn đã tức giận vô
cùng . Thứ hai, ván đã đóng thuyền lại xem thái độ của mọi người, nàng
sao có thể làm mọi người phật ý. Phải biết rằng, thời điểm cô em chồng
chưa thành thân, cũng không thiếu lúc sỉ nhục bọn họ.
“Lan thị, ngươi là ai mà dám mắng con trai ta. Xem ta nói với Tam ca,
hưu ngươi. Cái đồ nữ nhi thương gia, bất quá là ỷ vào phụ thân đã cứu
cha ta thôi, thật sự đồi báo đáp ư,vô sỉ” Sở thị mắng.
Hòa Linh đứng lên, đi đến trước mặt Sở thị, nước mắt trong suốt còn
vương trên mắt nhìn Sở thị,“Cô sao có thể đối xử với mẫu thân cháu gái
như vậy. Ngoại tổ phụ của cháu cứu người thì khó hiểu lắm sao? Chẳng lẽ
biểu ca làm như vậy là đúng ?” Hòa Linh bắt được tay Sở thị, bà ta vừa
muốn phản bác, Hòa Linh để sát tay vào nàng, như là đang khóc, nhưng
thật ra trong giọng nói mang theo lãnh lẽo hàn băng:“Lý Hiển không phải
do ngươi thân sinh .”
Gằn từng tiếng, quả thực là đánh trúng nỗi đau của Sở thị, lại nhìn ánh
mắt Hòa Linh tràn đầy ác ý, Sở thị lập tức như rơi hầm băng, chỉ cảm
thấy run run:“Ngươi......”
Hòa Linh khôi phục biểu tình, lại là tiểu cô nương điềm đạm đáng
yêu:“Cô, vừa rồi căn bản không phải lời nói thật lòng của cô, đúng hay
không? Biểu ca sai lầm rồi, người mau trừng phạt hắn , đúng.....
không...... ?”
Sở thị lập tức yên tĩnh trở lại, mọi người đều nghĩ, nàng nhất định phản bác, mắng mỏ, nhưng như cố tình nàng ta vẫn yên tĩnh.
Hòa Linh cầm tay Sở thị chặt thêm vài phần:“Cô!”
Sở thị nhìn Hòa Linh, giống như thấy quỷ, nàng cơ hồ khó có thể bình
tĩnh, lúc này nhìn Hòa Linh cười, so với lúc dữ tợn càng đáng sợ vạn
lần.
“Là...... Là biểu ca con sai lầm rồi, ta sẽ dạy dỗ hắn.”
Mọi người ngây người, ngay cả Lý Hiển cũng quên phản bác, đợi hắn sáng
tỏ mới giương nanh múa vuốt:“Nương, con là bị cái nha đầu chết tiệt kia
oan uổng , tuổi nhỏ mà tâm địa ác độc, nàng......”
“Ba!” Không đợi Lý Hiển nói xong, Sở thị rất nhanh đi đến bên cạnh hắn,
một cái bạt tai quăng ra,“Câm miệng, là con sai lầm rồi, mau cho biểu
muội một lời giải thích.”
Mọi người:“......”
Tình huống đột biến, ai cũng không hiểu gì.
Chỉ có Hòa Linh đầy vẻ cảm kích:“Con biết, cô không phải người phụ nữ
chua ngoa,con biết lòng dạ cô không độc ác mà. Con biết.....”.
Sở thị không thèm nhìn Hòa Linh, chỉ nhìn chằm chằm Lý Hiển:“Mau giải thích!”
Lý Hiển tuy rằng cứng đầu, nhưng vẫn nghe lời Sở thị ,thấy Sở thị kiên
quyết như vậy rốt cuộc cũng mở miệng:“Thực xin lỗi biểu muội.”
Hòa Linh lui về phía sau từng bước, lại bắt được ống tay áo Lan thị, một bộ dáng “Ta rất sợ”.
“Biểu muội, ta......”
“A......” Hòa Linh tựa hồ sợ hắn tới gần, hét lên một tiếng...... Ngất !