Hoa Khai Phú Quý 2
Edit: selena_tran
Hạ Vãn Thu không nguyện ý, nhưng trong lòng đã đưa ra quyết định, lần này
mặc kệ thiếu gia Tần gia kia biến thành bộ dáng gì, nàng cũng sẽ gả đến
đó.
Cuộc đời này của nàng quyết không để vì sự tùy hứng của mình lại làm hại đến cha mẹ, hại đến Hạ gia nữa.
"Nương, ngươi cũng đừng quá lo lắng." Hạ Vãn Thu hơi cụp mắt xuống: "Bọn họ đều là người tốt, cho nên sẽ bình an vô sự, quan trọng nhất chính là thân
thể của cha mẹ, nếu cha mẹ mệt mỏi vì chuyện của nữ nhi, nữ nhi..."
"Nói linh tinh." Hạ mẫu nghe vậy cảm thấy rất thoải mái, trên mặt lại giả vờ trách móc: "Nương chỉ mong ngươi sống tốt."
"Có cha mẹ ở đây, nữ nhi sẽ sống rất tốt." Hạ Vãn Thu nũng nịu nói.
Hạ mẫu ngẫm lại cũng đúng, có bọn họ ở đây, ai cũng không bắt nạt được nữ nhi nhà mình.
Dương thị vừa mới nói sai nên lúc này cũng không dám nói lung tung , nhưng
lại muốn biểu hiện một phen ở trước mặt Hạ mẫu, tròng mắt đen xoay một
vòng, thừa lúc Hạ mẫu nói hết lời, liền tiếp vào: "Tiểu cô (em gái của
chồng) vẫn còn chưa khỏe, cho nên ta đã phân phó cho đầu bếp làm chút đồ ăn nhẹ, những đồ ăn có khẩu vị nặng thì đợi đến khi thân thể của tiểu
cô tốt lên thì hãy ăn, buổi tối bảo bọn nha hoàn cũng chú ý một chút,
cũng đừng để tiểu cô bị lạnh... Ở chỗ ta còn có chút táo, mặc dù không
phải là đồ tốt gì, nhưng ăn vào giúp khai vị, lát nữa ta sẽ bảo người
đưa tới cho tiểu cô."
Hạ mẫu nghe xong gật đầu: "Nhị nãi nãi nói các ngươi đều nhớ hết chưa?"
Hai đại nha hoàn hầu hạ cho Hạ Vãn Thu khẩn trương trả lời: "Đều nhớ kỹ."
"Nhưng dù sao hôm nay cũng nóng, thân thể cô nương không thể sử dụng băng một
cách trực tiếp được, lát nữa đưa dưa hấu lạnh và nước ô mai đến để cô
nương uống giải nhiệt." Hạ mẫu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bảo người ta
nhiều băng đến, để ở gian ngoài, buổi tối cửa mở ra, cũng sẽ không
nóng."
“Vâng ạ” Sơn Tra, Sơn Dược cùng lên tiếng trả lời.
"Bà bà nói đúng lắm, tiểu cô phải giữ gìn sức khỏe." Tô Thị cười nói: "Lát nữa ta sẽ bảo người đưa đồ đến."
Hạ mẫu gật đầu, nhìn về phía Hạ Vãn Thu nói: "Vậy ngươi nghỉ ngơi thêm một chút đi, nương ở trong này cùng ngươi."
"Bà bà, ngài nghỉ ngơi đi, để ta và Yến Xảo thay nhau ở trong này với tiểu
cô." Lúc này Tô thị mở miệng nói, Yến Xảo trong miệng nàng chính là tên
của Dương thị.
"Đúng thế bà bà, có ta và đại tẩu ở đây rồi, ngài bị mệt thì tiểu cô càng đau lòng hơn." Dương thị cũng ở một bên khuyên bảo.
Lúc này Hạ Vãn Thu chỉ mong được ở một mình, cẩn thận suy nghĩ: "Nương, đại tẩu nhị tẩu, các ngươi đều trở về nghỉ ngơi đi, có nha hoàn ở đây là
được." Vừa cười vừa nói: "Nếu nữ nhi cảm thấy không thoải mái, sẽ lập
tức bảo nha hoàn đi gọi nương."
Hạ mẫu nghĩ một chút, rồi nói:
"Cũng được." Đứng lên, nhìn nha hoàn trong phòng: "Các ngươi cẩn thận
hầu hạ cô nương cho ta." Có giao phó vài câu, mới dẫn Tô thị và Dương
thị rời đi.
Nhìn Hạ mẫu và hai vị tẩu tử đều rời đi, Hạ Vãn Thu
thở dài một hơi nhẹ nhõm, rất lâu sau mới có thể thực sự bình tĩnh lại,
sau khi bảo bọn nha hoàn đều đi xuống, xoa nhẹ mi tâm.
Đứng ở
giữa phòng, nhìn toàn bộ đồ vật bên trong, đời trước sau khi nàng được
gả ra ngoài, vô số lần nhớ lại cái sân này. Song cửa sổ màu xanh, màn
che màu hồng, toàn bộ đều rất tinh xảo đẹp đẽ.
Nàng nhớ rõ những
thứ này quý giá khó có được nhuyễn lụa mỏng vẫn lại là đại ca tìm riêng
cho nàng, đến hai tẩu tử cũng không có.
Ngón tay xẹt qua bàn
trang điểm, trong hộp, trang sức sắp tràn ra, đến ngay cả một hộp son
nho nhỏ kia cũng là tự tay nhị tẩu Dương thị điều chế, son của Dương gia đều đưa vào cung.
Trong gương đồng hiện ra gương mặt chính xác
là Hạ Vãn Thu mười bốn tuổi được muôn vàn sủng ái, mà không phải là Tịch phu nhân hai mươi bốn tuổi chịu đủ cực khổ kia.
Hạ Vãn Thu không dám chắc có phải hiện tại nàng đang ở trong giấc mơ hay những ký ức kia của nàng mới là giấc mơ.
Nhìn hai bàn tay trắng trẻo nhẵn nhụi của mình, Hạ Vãn Thu nhắm hai mắt lại, lúc mở ra thì không còn sự mờ mịt như lúc ban đầu.
Mặc kệ đây là mộng hay là thật sự, chắc chắn nàng sẽ không để cho bản thân mình lại rơi vào hoàn cảnh kia.
Tịch gia... Tần gia...
Hạ mẫu cảm thấy nữ nhi của mình có cái gì đó thay đổi, không thể nói rõ là ở chỗ nào, chỉ có cảm giác mà thôi, nhưng Hạ mẫu cũng chỉ cho là nữ nhi bị một trận bệnh trở nên hiểu chuyện mà thôi.
Nhưng cái vẫn làm
cho Hạ mẫu lo lắng chính là đến nay thiếu gia Tần gia vẫn chưa tìm đến,
ngay cả sắc mặt của lão gia nhà mình cũng càng ngày càng xấu.
Hạ
Vãn Thu trùng sinh, đã sống qua một đời rồi, làm sao không đoán được lo
lắng của Hạ mẫu, hơi suy nghĩ một chút liền quyết định bỏ công sức sao
chép một quyển kinh đưa cho Hạ mẫu, mặc dù kỹ năng
thêu của nàng không tốt nhưng chữ khá đẹp, dù sao cũng do chính tay Hạ
phụ dạy từ nhỏ: "Nương, ca ca Tần gia chắc chắn sẽ trở về bình an, hy
vọng Tần bá phụ và Tần bá mẫu quý trọng thân thể."
Hạ mẫu cầm
quyển kinh văn viết tay kia, mặc dù nữ nhi của mình không nói rõ, nhưng
bà cũng biết đây là muốn đưa quyển kinh này đến Tần gia, nhưng nhớ đến
việc không biết sinh nhật của thiếu gia nhà họ Tần, Hạ mẫu lại có chút
do dự, liếc mắt nhìn nữ nhi của mình một cái, khẽ mín môi dưới, ôn nhu
nói: "Cũng là ngươi hiểu chuyện."
Hạ Vãn Thu ngồi vào bên cạnh Hạ mẫu, nũng nịu nói: "Vậy nương dẫn ta đến miếu để dâng hương đi."
Ngón tay Hạ mẫu trạc trên trán của nữ nhi nhà mình vài cái: "Lại là nha hoàn kia của ngươi tiết lộ tin tức cho ngươi." Vốn Hạ mẫu định ngày mai đi
dâng hương cầu phúc, nhưng không định đưa khuê nữ nhà mình theo, hơn nữa ngày mai... cũng cần phải bảo người đến Tần gia.
"Nương..." Hạ Vãn Thu kéo dài giọng.
"Lại có chuyện gì muốn cầu xin nương ngươi hả?" Theo giọng nói đi vào là một nam tử trung tuổi, ước chừng bốn mươi tuổi.
Hạ Vãn Thu nhanh chóng đứng lên, khẽ cúi người nói: "Xin thỉnh an phụ thân."
Hạ mẫu cũng đứng lên, bảo nha hoàn bưng chậu nước đến cho Hạ phụ rửa tay,
Hạ Vãn Thu nhận lấy khăn vải đưa cho Hạ phụ lau tay, lại tự tay bưng trà tới.
Hạ phụ uống một ngụm trà, gật đầu: "Quả nhiên chỉ có Thu Nhi hiểu chuyện."
Hạ mẫu sẳng giọng: "Ngay cả nữ nhi đưa Hoàng Liên* đến, sợ là ngươi cũng sẽ khen nó ngọt."
*: Hoàng liên là một vị thuốc đông y rất đắng.
"Đương nhiên đó là phu nhân đưa thì lại càng ngọt hơn." Hạ phụ tiếp lời nói.
"Mẫu thân, nữ nhi biết sai rồi, không nên đoạt công việc của mẫu thân." Hạ Vãn Thu trêu ghẹo nói theo.
"Được lắm, hai cha con các ngươi cùng nhau bắt nạt ta." Hạ mẫu giả vờ tức giận.
"Nương, nữ nhi biết sai rồi." Hạ Vãn Thu nhanh chóng đi tới bên người Hạ mẫu,
lôi kéo ống tay áo của Hạ mẫu rồi nói: "Người đồng ý cho nữ nhi đi dâng
hương đi."
Làm sao Hạ mẫu lại để cho nữ nhi của mình thất vọng
được, vỗ vỗ mu bàn tay của nữ nhi, nhìn về phía Hạ phụ: "Lão gia nhìn
xem chữ của Thu Nhi có tiến bộ chưa?"
Sơn Tra dâng kinh thư mà Hạ Vãn Thu sao đưa cho Hạ phụ, Hạ phụ cầm lấy nhìn thật kỹ, ánh mắt hơi
hơi chớp lên: "Nhìn qua không ngờ lại trầm ổn hơn rất nhiều." Suy nghĩ
một lúc rồi nói tiếp: "Ngày mai đi dâng hương, dẫn theo Thu Nhi đi cùng
đi."
Hạ mẫu vừa nghe, khẽ buông mí mắt xuống, nói: "Không bằng dẫn theo cả Tư Tư và Cẩm Nhi đi cùng, để tỷ muội làm bạn với nhau."
Hạ Tư Tư và Hạ Cẩm Nhi là hai thứ nữ do Bình di nương sinh, nếu là đời
trước chắc chắn Hạ Vãn Thu sẽ không vui, cảm thấy mẫu thân đi chỗ nào
cũng nhớ đến hai người kia, chẳng qua Hạ Vãn Thu hiện giờ đã có thể nghe ra hàm ý của mẫu thân.
Hạ mẫu biết lâu như vậy mà thiếu gia Tần
gia vẫn không có tin tức gì, sợ thiếu gia Tần gia kia đã xảy ra điều gì
không hay, nên đã trước tiên đã tính toán cho mình.
Dẫn theo hai thứ nữ* này là để giúp mình che giấu mà thôi. (*thứ nữ: con gái của vợ bé của tiểu thiếp, di nương)
Hạ Vãn Thu đều có thể nhìn ra thì làm sao Hạ phụ lại không nhìn ra, nhưng
cuối cùng là đau lòng đích nữ* nhà mình, không thể
để nữ nhi chưa gả ra ngoài đã phải ở góa được, mặc dù trên thanh danh
được bảo vệ nhưng lại hủy cả đời nữ nhi. (* đích nữ: con gái của vợ cả)
Nếu Hạ mẫu đã đồng ý với nữ nhi, thì sẽ không nuốt lời, Hạ Vãn Thu ngồi
cùng một chiếc xe ngựa với Hạ mẫu, mà hai người Hạ Tư Tư và Hạ Cẩm Nhi
ngồi cùng một chiếc xe ngựa.
Hạ mẫu dẫn các nàng đi cũng không
phải là Vạn Phật Tự hương khói thịnh vượng nhất của Tầm thành, mà là Vân Ẩn Tự có vẻ kém hơn. Vân Ẩn Tự không lớn, nhưng cũng lâu đời, cây trong viện khoảng chừng trăm năm, cho dù là ngày hè cũng khiến người ta cảm
thấy mát mẻ.
Mà Vân Ẩn Tự có thứ nổi danh nhất là Bạch Ngọc Lan,
chỉ tiếc đã qua thời gian nở hoa, cho nên người tới đây cũng ít đi rất
nhiều.
Hạ Tư Tư và Hạ Cẩm Nhi đều do là Bình di nương sinh, Bình
di nương vốn là nha hoàn hầu hạ bên cạnh lão phu nhân đã qua đời. Lúc Hạ mẫu mang thai lần thứ hai, lão phu nhân đã quyết định đưa Bình di nương cho Hạ phụ, tuy chỉ sinh hai nữ nhi, nhưng vẫn có vài phần mặt mũi ở Hạ gia.
Mà Hạ mẫu cũng không phải là người hà khắc, ăn mặc, đồ dùng của Hạ Tư Tư và Hạ Cẩm Nhi ở Hạ gia cũng không khác gì Hạ Vãn Thu.
Hạ Tư Tư cũng đã đính hôn, là con trai của chủ quản Công Bộ, tuy chức vụ
kia chỉ là một Chính Lục Phẩm, nhưng Hạ Tư Tư đính hôn là con trai
trưởng của nhà đó.
Mà chủ nhà của gia đình kia, lúc trước cũng có chút giao tình qua lại với Hạ phụ, Hạ mẫu cũng hao phí không ít sức lực vì mối hôn sự này.
Hạ Cẩm Nhi còn nhỏ tuổi, nhưng đã có thể nhìn ra bộ dạng thanh tú xinh đẹp, có chút mềm mại đáng yêu. Hạ Vãn Thu hơi
hơi mím môi, nàng vẫn còn nhớ rõ, qua hai năm nữa bộ dáng của Hạ Cẩm nhi lại càng thêm xuất sắc, đến ngay cả...
"Nhị tỷ tỷ." Hạ Cẩm Nhi
mặc một bộ quần áo màu hồng nhạt, lúc cười rộ lên khóe miệng còn có má
lúm đồng tiền nho nhỏ, nhìn rất là đáng yêu.
Hạ Vãn Thu đối với
Hạ Cẩm Nhi là vừa áy náy vừa hận, áy náy là lúc trước do nàng nên khiến
cho cửa nát nhà tan, làm hại nàng ta bị nhà chồng bỏ, hận nàng ta là vì
sau khi mình thu nhận nàng ta, lại dám bò lên giường của trượng phu
mình.
Nhưng hiện giờ Hạ Vãn Thu cũng không rõ cuối cùng là áy náy nhiều hơn hay hận ý nhiều hơn. Dù sao nếu Hạ gia không bị hủy, Hạ Cẩm
Nhi cũng sẽ không bị nhà chồng hưu (bỏ), khẽ cười
khổ, xem ra đó chính là báo ứng mà nàng phải nhận.
Đáng tiếc cho dù nàng có nghĩ như vậy, nhưng Hạ Vãn Thu vẫn không có cách nào bình tĩnh mà đối mặt với nàng ta.
Mà Hạ Tư Tư, lúc Hạ gia gặp nạn, Hạ Tư Tư không lộ mặt lấy một lần. Trước đó, Hạ Tư Tư còn rất thường xuyên trở lại Hạ phủ.
"Đại tỷ tỷ, Tam muội muội." Hạ Vãn Thu đứng ở bên người Hạ mẫu, ôn nhu nói.
"Nhị muội muội." Hạ Tư Tư nở nụ cười, mặc dù bộ dáng của nàng ta không bằng
Hạ Cẩm Nhi, nhưng cũng thanh tú đáng yêu, hiện giờ lại là độ tuổi đẹp
nhất, khiến cho nhan sắc càng tăng thêm vài phần.
"Mấy ngày trước đây thân thể của Nhị tỷ tỷ không khoẻ, di nương sợ ta quấy nhiễu Nhị tỷ tỷ nghỉ ngơi nên không cho ta đến thăm, hiện giờ nhìn thấy thân thể Nhị tỷ tỷ đã tốt, trong lòng ta cũng cảm thấy vui mừng." Hạ Cẩm Nhi cười
ngọt ngào, nói.
Hạ Vãn Thu nở nụ cười, lại không nói tiếp, chỉ nói với Hạ mẫu: "Nương, chúng ta đi dâng hương đi."
"Cũng được, sau khi dâng hương xong, ba tỷ muội các ngươi lại tiếp tục nói
chuyện." Hạ mẫu nhéo tay của nữ nhi nhà mình một cái, cười nói: "Tư Tư,
Cẩm Nhi, chúng ta cùng nhau vào đi thôi."
Hạ Cẩm Nhi mới đang định mở miệng, lại bị Hạ Tư Tư ngầm kéo một cái, Hạ Tư Tư nói: "Dạ, nương”
Hạ mẫu đến đây đương nhiên sẽ có người tiếp đãi, nhưng mà Hạ mẫu là khách
quen, hơn nữa lần này nàng tới cũng không phải để nghe phương trượng
giảng kinh, cho nên không để tiểu hòa thượng đi cùng.
Sau khi dẫn ba chị em của Hạ Vãn Thu đi dâng hương, cúng tiền dầu vừng xong, liền đi sương phòng phía sau.
Nói là sương phòng, thật ra chỉ là một cái sân nhỏ, mặc dù không lớn nhưng
cũng rất sạch sẽ, trong viện trồng đầy cây cối và hoa cỏ, hoàn cảnh
thanh tĩnh đẹp đẽ.