“Nào, ngươi nói theo ta nhé.” Ta giữ vững tinh thần nói với Chỉ Yên, “Ngày hôm qua ta lại nằm mơ thấy Lộ Chiêu Diêu, nàng muốn ta hóa
vàng mã cho nàng. Ta không vào được cấm địa, cho nên đành phải chấp nhận đốt vàng mã ở chỗ này.”
” Ta… Ta…. ngày hôm qua lại
nằm mơ thấy Lộ Chiêu Diêu, nàng muốn ta hoá vàng mã… Ta chỉ có thể chấp
nhận đốt … ở chỗ này.” Có một câu mà lắp ba lắp bắp, lộn xộn hết cả
nhưng tóm lại cũng vẫn giữ được ý chính.
Mặc Thanh
nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt dò xét. Nhìn cho đến lúc ta cảm thấy khó
hiểu không biết hắn đang dò xét cái gì thì hắn lại chuyển ánh mắt, nhìn
về phía hai chiếc xe đẩy bên cạnh, một cái đã đốt hết, còn một cái vẫn
còn đầy ắp tiền vàng.
Chỉ Yên hơi xấu hổ cười cười: “Ha ha, nhiều quá đúng không? Ta cũng chẳng còn cách nào khác, nàng đã
nói rõ là muốn được đốt nhiều như thế…”
“Câm miệng, ai bảo ngươi nói nhiều như vậy!” Ta khiển trách nàng.
Những chuyện giả thần giả quỷ như thế này, tốt nhất là phải tỏ ra thần
thần bí bí, mơ mơ hồ hồ, khiến cho người ta hiểu không thấu, nhìn không
ra; cái gì cũng khai ra tuốt tuồn tuột thì lại mất hết hiệu quả.
Chỉ Yên bị ta quát cho một tiếng, lập tức cắn môi, bộ dạng ảo não tràn
đầy uất ức. Đúng lúc ta cho rằng nàng đã gây ra sai lầm rồi, nàng cũng
tự cho rằng mình vừa gây ra lỗi lầm gì đó thì Mặc Thanh vẫn mang theo
gương mặt lạnh lùng đột nhiên …. hình như ….. khẽ bật cười. Cười mà
không mở miệng, giống như tiếng cười nhẹ phát ra từ âm mũi.
“Đúng là tác phong của nàng.”
Ta thoáng giật mình, ngẩng đầu lên nhìn hắn, lại thấy hắn chăm chú nhìn vào ánh lửa, con ngươi đen sáng lên lấp lóe. Hắn thất thần đứng ngẩn
người một lúc, không bao lâu sau ánh mắt lại ảm đạm dần đi.
Hắn rũ mắt xuống, che giấu tâm tư mịt mờ, kiềm chế cảm xúc ưu phiền.
Bộ dạng kia… quả thực có chút bi thương giống như hôm đó Chỉ Yên đã nói với ta….
“À… ở đây vẫn còn một ít nến thơm và hương nhang, hay là… hay là ngài cũng
đốt cho nàng một chút?” Chỉ Yên thấy dáng vẻ của Mặc Thanh như vậy,
giọng nói có hơi run rẩy, thốt ra câu này.
“Ta không muốn hắn đốt cho ta.”
“Nàng nhất định sẽ không thích ta thắp nhang cho nàng.”
Ta và Mặc Thanh gần như đồng thời nói cùng một lúc.
Ta thấy Chỉ Yên đang quỳ trên mặt đất vặn vẹo uốn éo cổ, dường như đang cố gắng hết sức nhịn lại ý muốn quay đầu sang nhìn về hướng ta. Ta
không giải thích lý do cho nàng, mà Mặc Thanh cũng trầm mặc không nói
thêm gì nữa. Chỉ còn lại Chỉ Yên quỳ ở chính giữa, sốt ruột như đang
đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
“Vậy … ta
đốt tiếp nhé?” Chỉ Yên gần như gom hết tất cả dũng khí để hỏi một câu
này, cũng không biết là đang hỏi ta hay là có ý hỏi Mặc Thanh đang đứng
trước mặt nàng.
Mặc Thanh lui về phía sau hai bước rồi nói: “Đốt đi.”
Hắn nhẹ nhàng tựa lưng vào cái cây ở đối diện ta, hai chúng ta mặt đối mặt
nhưng hắn không nhìn thấy ta, mà chỉ nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào ngọn lửa càng đốt càng lớn kia. Nhìn tro bụi bay lên, không biết đang trầm
tư suy nghĩ cái gì. Vàng mã đã được đốt hết, Mặc Thanh đột nhiên rời đi
cũng giống như lúc hắn đến đây, thậm chí còn chả báo với Chỉ Yên một
tiếng.
Cho đến khi Chỉ Yên nhìn đốm lửa cuối cùng tắt ngúm, nàng giữ nguyên tư thế quỳ, quay đầu lại, nhưng sau lưng đã chẳng còn ai. Lúc này Chỉ Yên mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi bệt xuống mặt đất
liên tục đấm bóp chân: “Hai Đại ma vương các ngươi… thật không biết ta
đã tạo ra cái nghiệt gì nữa… “
“Sau này nói chuyện
cẩn thận một chút.” Ta nói, “Ngươi vừa mới đốt tiền vàng hắn đã tìm tới
đây, biết đâu thỉnh thoảng lại dùng Thiên lý nhãn (*) theo dõi ngươi thì sao.”
(*) mắt nhìn xa ngàn dặm
Chỉ Yên nghe vậy, cả người cứng đờ, hai môi mím chặt, không dám có một cử động nhỏ nào.
“Ngươi đừng sợ quá như thế, công việc của Môn chủ bận rộn chứ đâu có rỗi rãi.
Với lại vừa rồi mới đến đây xong, hiện tại chắc chẳng rảnh để theo dõi
ngươi đâu.” Ta suy đoán: “Với trình độ tu ma của Lệ Trần Lan thì thân
động như thần động (**), trong đầu nghĩ đến đâu thì người sẽ đi đến đấy, muốn di chuyển tới một chỗ nào đó chỉ cần dùng ý niệm là được. Mà ngày
hôm qua, chúng ta ở trong cấm địa nói chuyện với nhau lâu như thế nhưng
đến giờ Tý hắn mới xuất hiện. Ta nghĩ có lẽ lúc đó hắn đang quét mắt
nhìn sơn cốc một lượt thì phát hiện ra ngươi, vậy nên hắn mới có mặt ở
đó cho dù không có ai báo cáo. Hôm nay đoán chừng cũng do ngẫu nhiên
nhìn thấy thôi, nếu không sao đốt được một lúc rồi hắn mới tới.”
(**) hành động của cơ thể cũng như suy nghĩ ở trong đầu
Chỉ Yên chậm rãi thả lỏng thân thể, nhỏ giọng nói: “Vậy sau này, mỗi
khi làm bất cứ chuyện gì ta cũng phải tìm cho mình một lý do trước, để
đề phòng chẳng may hắn thấy được còn biết đường mà nói dối sao?”
“Nếu thân thể này mà hoàn toàn giao cho ta thì đã không có nhiều chuyện rắc
rối như vậy rồi.” Ta nhìn sắc trời một chút, sau đó bảo nàng, “Trưa rồi
đấy, vàng mã cũng đã đốt xong, ta quay về nghỉ ngơi đây, buổi tối sẽ tới nhập vào thân thể của ngươi sau.”
Ta nghĩ tối nay
ta phải đến chợ quỷ vong hồn ngay mới được, Chỉ Yên đã đốt tiền vàng gửi vào sổ Âm phủ cho ta rồi, ta sẽ mua viên thuốc tăng lực, như vậy thì có thể bay thẳng lên Tàng Thư Các mà không phải đi tìm Mặc Thanh xin phép
nữa, tránh cho hắn sinh ra hoài nghi.
Muốn dụ dỗ nịnh nọt người nào đó thì ngay từ đầu ngươi không được phép đòi hỏi, mà chỉ
nói đến mong ước, nguyện vọng thôi; sau đó thì một lòng câu dẫn, tập
trung nịnh hót, khiến cho hắn tưởng rằng ngươi thật lòng thật dạ chỉ
thích một mình hắn, đó mới là phương pháp dụ dỗ tốt nhất.
Đêm khuya.
Trên Hí Nguyệt Phong hoàn toàn yên tĩnh, nhưng bên ngoài vẫn có người
như ẩn như hiện đi qua đi lại. Tu ma không giống như tu tiên, muốn tu
hành thì phải luyện tập vào ban đêm. Ta nhập vào thân thể của Chỉ Yên,
để hồn thể của nàng ở lại trong phòng sau đó đi ra ngoài một mình.
Trên đường đi có gặp một vài người, ta chẳng tránh cũng chẳng né, bọn
họ thi nhau khom lưng uốn gối lôi kéo muốn làm quen với ta. Ta gật đầu
chào hỏi, nói mình đang muốn đi dạo, bọn họ đều cười tủm tỉm đưa mắt
nhìn ta rời đi. Cách khá xa rồi mà vẫn nghe thấy tiếng mấy ma tu đó hô:
‘ngươi đi chậm rãi nhé’. Cảnh tượng này so với thảm trạng trước kia của
Chỉ Yên thì đúng là khác nhau một trời một vực.
Ta cực kỳ đắc ý. Quả nhiên, Lộ Chiêu Diêu ta phải làm người thì mới có thanh có sắc, phô trương bóng bẩy như thế này nha.
Đến khi bước vào trong rừng, ta bấm quyết một cái, nháy mắt đã dễ dàng tới
được khu chợ quỷ mà trước kia phải lượn lờ mất ba ngày mới bay được đến
nơi. Nhưng thật kỳ lạ, trước mắt ta chỉ là một rừng cây u ám khô cằn,
không có nhóm quỷ hồn chậm chạp bán hàng hai bên đường như lúc trước
nữa. Ta quay một vòng, nhìn kỹ con đường này, thầm nghĩ ta không thể đi
nhầm được.
Ta sờ sờ cằm suy nghĩ, sau đó bước qua
một bên ngồi xuống, nửa người trên của ta thoát ra khỏi thân thể của Chỉ Yên. Trong khoảnh khắc hồn phách của ta rời khỏi thân thể thì ta nhất
thời bừng tỉnh, cũng vẫn là con đường này nhưng bây giờ hai bên đường
bỗng xuất hiện các cửa hàng nối với nhau san sát, phía trước còn có vô
số quỷ hồn đang lắc tới lắc lui; khung cảnh yên tĩnh lại phồn hoa một
cách quỷ dị.
Đúng là chợ quỷ đây rồi.
Ta lại dựa người ra sau một chút, nhập vào thân thể của Chỉ Yên, quả
nhiên, khi dùng đôi mắt của nàng để nhìn con đường phía trước thì lại
chẳng có cái gì cả.
Chẳng lẽ, khối thân thể này của Chỉ Yên chỉ có thể nhìn thấy một con quỷ là ta mà thôi??
Ta thoát khỏi thân thể của nàng một lần nữa, đứng lên, quay đầu nhìn
lại, thân thể của nàng xụi lơ tựa vào gốc cây, hồn phách của Chỉ Yên
cũng không thấy tự tìm về. Xem ra, chỉ có vào lúc mặt trời mọc, nàng mới có thể tự mình hồi hồn. Ta đang suy tư thì đột nhiên phía sau có một nữ quỷ bay tới, lắc lư đung đưa bay về phía thân thể của Chỉ Yên.
Không được rồi! Chẳng may nàng ta nhập vào khối thân thể này thì… Suy
nghĩ đó còn chưa kịp lướt hết qua đầu ta thì nữ quỷ kia đã bay qua thân
thể của Chỉ Yên, sau đó lại xuyên qua gốc cây đại thụ sau lưng nàng,
tiếp tục bay về phía trước.
Ta lại ngộ ra, chẳng lẽ vào buổi tối, cũng chỉ có ta mới có thể nhập vào thân thể của nàng? Hay là bởi cái hôm mưa to gió lớn một tháng trước kia, nàng đập vào bia mộ
của ta, vỡ đầu chảy máu, cho nên mới sinh ra mối liên hệ đặc biệt nào đó với ta?
“Này.” Ta gọi tên quỷ thư sinh đang ở gần đó một tiếng, hắn yếu ớt quay đầu nhìn ta: “Tiểu… sinh… hữu… lễ…”
“Ừ, chào ngươi ‘Hữu Lễ’, ở đây có một thân thể không hồn này, ngươi nhập vào thử xem sao” .
“Nam… nữ… khác… biệt… làm ….vậy… không… được…đâu.” Đã chết rồi mà vẫn
còn lắm chuyện, ta lườm hắn một cái, lại giữ lấy một bà lão đang chống
gậy đi ngang qua: “Ở đây có một thân thể không hồn, bà nhập thử vào một
chút đi.”
Bà lão liếc mắt qua, méo miệng hỏi ta:
“Cô nương, bát tự của ngươi như thế nào? Con của ta cũng đã chết, ngươi
có minh hôn (***) với con trai ta không?”
“…”
(***) cưới người chết
Thôi quên đi, đáng lẽ ta không nên nói chuyện với mấy con quỷ này mới phải… .
Ta quay đầu lại nhìn thân thể của Chỉ Yên một lần nữa, thầm nghĩ, cứ để ở đây vậy, nếu lúc quay lại mà không thấy thì tức là cũng có người nhập vào được như ta; còn nếu nó vẫn ở nguyên chỗ cũ thì chứng tỏ chỉ có ta
mới có thể nhập vào. Dù sao thì chẳng cần biết là người nào nhập, sáng
ngày hôm sau Chỉ Yên vẫn có thể hồi hồn được thôi, không mất đi đâu
được. Hiện tại ta đã có tiền, phải đi mua viên thuốc tăng lực củng cố
sức mạnh cho bản thân cái đã.
Ta hết sức vui vẻ
chạy vào chợ quỷ, ngó trái ngó phải, cuối cùng cũng tìm được cửa hàng
bán viên thuốc tăng lực. Đứng trước cửa hàng là tiểu nhị có khuôn mặt
trắng bệch, dáng vẻ bỉ ổi; hắn chặn ta lại, giọng nói như bị bệnh hỏi
ta: “Tên là gì?”
“Lộ Chiêu Diêu của núi Trần Tắc.”
Giống y như tên quỷ mặt xanh nanh vàng của cửa hàng hồi hồn lúc trước,
hắn cũng móc ra một cái gương rồi nhìn vào gương nói chuyện một lúc, sau đó bước ra đứng chặn trước cửa: “Ngươi không thể vào.”
Ta sửng sốt: “Vì sao?”
“Ngươi không có đủ tiền Âm phủ.”
Ta kinh ngạc: “Không đủ á? Sao lại thế? Hôm nay ta cho người đốt nhiều vàng mã lắm mà!”
“Trong một ngày, một người sống chỉ có thể đốt một nghìn tiền cho một
con quỷ, chỗ thừa ra không ghi sổ, tịch thu sung công quỹ.” Hắn lười
biếng trả lời ta: “Hôm nay chỉ có một người đốt cho ngươi, ghi sổ được
một trăm tiền. Muốn vào tiệm của chúng ta thì trong sổ phải có một vạn
tiền trở lên mới vào được.”
Ta cảm thấy gần đây
những chuyện khiến cho ta tức muốn ói máu xuất hiện quá nhiều, cảm giác
bực tức dâng lên đầy cổ họng, đến máu cũng chẳng thèm trào ra nữa. Ta
chậm rãi ấn ấn mi tâm.
Hình như mấy thứ sổ sách
tính toán này ta không thạo cho lắm, chưa nói đến việc cái quy định ‘mỗi ngày một người chỉ có thể đốt một nghìn tiền cho một con quỷ’ vô liêm
sỉ đến cỡ nào, mà tại sao người ta được ghi vào trong sổ đủ một ngàn
tiền, nhưng đến lượt ta lại chỉ có một trăm?
Ta đang
định mở miệng hỏi thì tiểu nhị đã chỉ sang một cửa hàng nằm ở bên kia
đường rồi nói: “Có thắc mắc gì cứ đến cửa hàng tiền địa phủ Đại Âm mà
hỏi.”
Ta nhìn theo ngón tay hắn, quay đầu lại nhìn, liền thấy một tấm biển hiệu treo bên trên một cửa hàng nhỏ xíu, trên đó viết mấy chữ to “Cửa hàng tiền địa phủ Đại Âm” xiên xiên xẹo xẹo.
Các ngươi đang lừa ‘quỷ’ đấy à??
Ta bay tới trước cửa hàng kia, thấy có một con tiểu quỷ gầy còm ngồi trước cái quầy bé tí tẹo, từng khớp ngón tay giống như trúc khô, đang lách
tách đánh bàn tính. Hắn ngẩng đầu liếc ta một cái: “Tên và nghề nghiệp
của ngươi là gì? “
“Lộ Chiêu Diêu của núi Trần Tắc…”
Ta bị mấy con quỷ này giày vò đến mức không thể tức giận nổi nữa rồi,
“Hôm nay có người đốt cho ta hai xe vàng mã lớn, nhưng trong sổ của ta
lại chỉ ghi có một trăm thôi.”
Tiểu quỷ nhìn sang
cái gương lớn dựng thẳng ở bên cạnh, xem xét một hồi rồi nói: “Lộ Chiêu
Diêu phải không? Là thế này, khi ngươi còn sống thì có tội giết người,
tội nói dối, tội lừa gạt… chậc chậc, tội danh quá nhiều, kể không hết.
Mỗi một tội sẽ trừ đi một đồng tiền Âm phủ, đáng lẽ là trừ hết, nhưng
bởi vì ngươi cũng từng có hành động tốt, giúp đỡ người khác, cho nên
được tăng thêm mấy đồng. Trừ qua cộng lại thì người ta đốt cho ngươi một nghìn tiền, ngươi nhận được về tay một trăm tiền.”
Hắn nói liền một lèo, ta nghe câu được câu chăng, tự ngẫm nghĩ một lát
đại khái cũng hiểu sơ qua. Nói cách khác, hệ thống cửa hàng tiền địa phủ này sẽ căn cứ vào cuộc sống, hành động, công đức và tội lỗi để tính
toán số tiền mà mỗi con quỷ sẽ nhận được.
Nếu phạm
tội thì tiền mà người sống đốt cho sẽ bị phạt trừ đi, còn nếu làm việc
thiện thì sẽ được cộng thêm vào. Nói qua nói lại thì cũng chỉ có một ý
mà thôi, đó chính là ——.
Ở Địa phủ muốn có tiền thì phải xem nhân phẩm và đức hạnh của ngươi ra sao.
Xem người sống đốt tiền cho ngươi được bao nhiêu, khi còn sống ngươi tích đức hành thiện ít hay nhiều.
Lúc này ta mới hiểu ra. Vì sao sau khi thành quỷ ta lại nghèo rớt mùng
tơi, đến đây bị bắt nạt như vậy rồi. Đó là bởi vì khi còn sống, Lộ Chiêu Diêu ta cái gì cũng không thiếu chỉ thiếu mỗi nhân phẩm và đức hạnh.
Ta cảm thấy thế giới quỷ này đối với một ma đầu đã từng hoành hành
ngang ngược như ta tràn đầy kỳ thị và ác ý. Sau khi lĩnh ngộ được đạo lý đó, ta vẫn suy nghĩ, liệu có thể dùng hồn phách hiện tại này của mình
đi giết Diêm vương, lật đổ Địa phủ lên thống trị hay không; nhưng rồi
lại cảm thấy… thôi cứ ngoan ngoãn quay về tìm người đốt vàng mã cho vậy.
Ta ảo não bay về, muộn phiền nghĩ tới tại sao hôm nay lại không để cho Mặc Thanh đốt tiền vàng cho ta. Nếu hắn mà đốt… thì ít nhất hiện tại ta
cũng có được hai trăm tiền! Muỗi tuy nhỏ nhưng cũng vẫn là thịt, có ít
thì ít nhưng tích tiểu sẽ thành đại thôi!
Về đến chỗ
thân thể của Chỉ Yên đang tựa vào gốc cây, ta lại nhập vào người nàng,
đứng lên phủi mông một cái, thầm nghĩ: Hôm nay không mua được viên thuốc tăng lực rồi, xem ra ta vẫn phải đi gặp Mặc Thanh, xin phép hắn đồng ý
cho vào Tàng Thư Các.
Vậy nên, vấn đề cần phải giải quyết bây giờ là, tối nay ta làm cách nào để lấy lòng dụ dỗ hắn đây …